XUYÊN KHÔNG LÀM BA NGƯỜI TA
Chương 5
6
Không ai quan tâm đến mối quan hệ cha con giữa tôi và Trang Nhu hơn Hà Cô, bởi vì điều này liên quan trực tiếp đến việc Trang Nhu có thể thuận lợi kế thừa tài sản của tôi hay không.
Hắn bỏ ra một số tiền lớn mua một chiếc ấm tử sa phong cách Minh chế tặng tôi, nói rằng đó là do Trang Nhu đặc biệt chọn mua. Tôi chậm rãi vuốt ve thân ấm, ngước mắt nhìn trời, ánh mắt hơi ươn ướt, khẽ nói: “Nhu nhi là con gái mà tôi yêu quý nhất, làm sao có thể thật sự giận con bé được? Chẳng qua chỉ hy vọng con bé có thể thật sự hạnh phúc mà thôi.”
Hà Cô hơi khom lưng, giơ tay lên trời thề thốt: “Cha yên tâm, đời này Hà mỗ nhất định dốc hết sức mình để mang lại hạnh phúc cho Tiểu Nhu.”
Tôi lườm hắn một cái: “Cậu lấy gì mà cho? Lấy miệng mà cho à?”
Hà Cô nghẹn lời, im lặng mấy giây, rồi siết chặt nắm tay: “Chỉ cần cô ấy muốn, chỉ cần tôi có.”
Tôi hừ lạnh, cười khẩy: “Nhà họ Hà đã suy tàn rồi, cậu còn gì để cho con bé?”
Hắn thầm nghiến răng, thấp giọng mắng một câu “Không nỡ mất con thì sao bắt được sói”, sau đó gằn từng tiếng: “Tôi có.”
Hắn đương nhiên có.
Trước khi nhà họ Hà bị tịch thu tài sản, hắn đã bí mật chuyển một phần sản nghiệp sang nơi khác. Miếng thịt này không lớn, nhưng đủ béo, nếu vận hành tốt, vẫn có thể giúp hắn Đông Sơn tái khởi.
Để chứng minh lòng chân thành với Trang Nhu, hắn giao toàn bộ chìa khóa cửa hàng cho con bé, thậm chí chia cho nó một nửa quyền sở hữu.
Trang Nhu ngây thơ nói rằng mình chẳng có hứng thú gì với chuyện buôn bán, nhưng lại rất thích cảm giác được nhân viên gọi là “bà chủ”, thế nên Hà Cô đi đâu cũng dẫn nó theo, ngay cả khi bàn chuyện làm ăn cũng thích mang theo để nâng cao thể diện.
Nhờ vậy, thái độ của tôi đối với Hà Cô rõ ràng tốt lên rất nhiều.
Tâm trạng vui vẻ, thỉnh thoảng tôi còn có thể vỗ vai hắn, khen một câu: “Con trai ngoan.”
Hà Cô cảm động đến mức suýt bật khóc, lực đạo khi xoa bóp chân cho tôi cũng càng thêm vừa vặn.
Vài ngày sau, tôi chậm rãi nói với hắn: “Dù sao sau này việc kinh doanh của Trang gia cũng giao cho cậu xử lý, chi bằng cứ bắt đầu từ cơ sở mà làm quen trước đi. Từ mai, mỗi ngày cậu đến bến tàu điểm danh một chuyến.”
Hà Cô cố kìm nén phấn khích, cẩn trọng hỏi: “Là đi thị sát công việc sao?”
Tôi hiền từ đáp: “Là đi bốc hàng.”
Hà Cô: “……”
Thế là, Hà tiên sinh bận rộn ban ngày vác hàng, tối đến đàm phán làm ăn, rửa chân cho Trang Nhu xong còn phải đến giúp tôi mát-xa bằng tinh dầu, rảnh rỗi lại gọt hoa quả, nấu canh mang đến cho tôi.
Chưa đầy một tháng, hắn gầy đi mười cân.
Thấy thời cơ đã chín muồi, tôi bắt đầu chắp tay sau lưng, thong thả thở dài: “Chán quá, muốn có cháu nội để bế bồng.”
Trang Nhu nhìn xuống tay mình, thở dài theo: “Cảm giác ngón tay trống trơn, như thiếu mất thứ gì đó.”
Hà Cô mừng rỡ như điên, chọn một ngày hoàng đạo, chuẩn bị một bàn tiệc Tây thịnh soạn, còn đặc biệt mời nhạc công phương Tây thổi saxophone bên cạnh.
Hắn quỳ một gối xuống, lấy từ trong ngực ra một chiếc nhẫn kim cương, chân thành nhìn Trang Nhu: “Tiểu Nhu, chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, nhưng cuối cùng vẫn không rời xa nhau. Anh nghĩ đã đến lúc phải có trách nhiệm với em rồi. Em có nguyện ý gả cho anh không?”
Trang Nhu vừa ngạc nhiên vừa xúc động, theo bản năng muốn gật đầu, nhưng khi nhìn sang tôi thì lại do dự: “Nhưng mà, anh yêu, ba em nói anh bây giờ vẫn chưa đủ tư cách cưới em, trừ phi…”
Hà Cô giấu đi một tia mất kiên nhẫn, hỏi: “Trừ phi gì?”
Trang Nhu đáp: “Trừ phi anh đi du học. Chỉ cần có địa vị cao hơn, người dưới mới tâm phục khẩu phục, ba em mới có thể yên tâm giao sản nghiệp cho anh quản lý.”
Nghe vậy, cả tôi lẫn Hà Cô đều sững người.
Kế hoạch ban đầu của chúng tôi là vắt kiệt sạch gia sản của Hà Cô, sau đó chặt đứt đường lui của hắn. Hiện tại, tài sản của hắn đã vào tay, bước tiếp theo chỉ cần vạch trần tội trạng của hắn ngay trong lễ cưới, khiến hắn mất hết thể diện trước toàn bộ giới thượng lưu kinh thành, thế là hoàn toàn hủy hoại được hắn.
Nhưng Trang Nhu chưa từng nói với tôi rằng con bé muốn hắn ra nước ngoài du học.
Người ở nơi xa, khó lòng kiểm soát. Tôi không đoán được ý đồ của con bé.
Là muốn hắn ra nước ngoài tự sinh tự diệt? Hay là lòng mềm yếu, nhớ đến tình cũ mà muốn tha cho hắn một con đường sống?
Hà Cô nhìn tôi, tôi không xác nhận cũng chẳng phủ nhận.
Trang Nhu kéo tay hắn, giọng nũng nịu: “Chỉ cần em xin ba, ba nhất định sẽ tài trợ cho anh du học. Đợi anh học thành tài trở về, chúng ta sẽ kết hôn, cùng nhau quản lý sản nghiệp của Trang gia. Anh thấy có được không?”
Hà Cô nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi nói: “Vậy còn Hà Tức…”
Trang Nhu bĩu môi: “Nó là con trai anh, cũng là con trai em. Anh đi rồi, em sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Hà Cô vô cùng xúc động, ôm chặt lấy con bé: “Có thê tử thế này, phu quân còn cầu gì hơn?”
Trang Nhu e lệ vòng tay ôm cổ hắn, đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón giữa mình, “chụt” một cái hôn lên má hắn, cười khẽ: “Sau này phải yêu thương em thật nhiều nhé.”
Hà Cô vui mừng khôn xiết, vội vàng quỳ xuống dập đầu trước tôi một cái rồi đắc ý rời đi.
Tôi thong thả pha một ấm trà, lặng lẽ quan sát những cánh lá theo dòng nước trầm bổng chìm nổi.
Trang Nhu quỳ bên cạnh tôi, nét cười nhàn nhạt: “Xin ba đồng ý, cho anh ấy đi du học.”
Tôi hỏi: “Lý do?”
Trang Nhu vẫn giữ nguyên nụ cười: “Con không thể nói.”
Tôi nhướn mày: “Không có lý do, sao ta phải đồng ý với con?”
Con bé ngẫm nghĩ rồi đáp: “Dựa vào việc ba từng nói, con đã trưởng thành, có quyền đưa ra quyết định, cũng có nghĩa vụ gánh vác hậu quả. Ba sẽ không ngăn cản con, cũng sẽ không thuyết phục con, nhưng ba sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con.”
Dùng chính lời người khác để thuyết phục họ.
Con bé quả nhiên rất thông minh.
Tôi đẩy chén trà về phía nó, chậm rãi nói: “Được, ta đồng ý.”
Như con bé nói, tôi tôn trọng quyết định của nó.