XUYÊN KHÔNG LÀM BA NGƯỜI TA
Chương 4
5
Chu Uẩn Nương đến tìm tôi, quỳ xuống dập đầu tạ ơn.
Cảm ơn vì người của tôi đã cứu cô ta khỏi lưỡi dao bịt miệng của Hà Cô.
Tôi sắp xếp cho cô ta một chỗ ở trong phạm vi thế lực của mình, để cô ta tự kiếm sống, đồng thời cũng đưa cho cô ta một khoản tiền không nhỏ, xem như phần thưởng cho màn tố giác vừa rồi.
Đối diện với người phụ nữ yếu đuối, số phận bất hạnh này, tôi cố gắng làm dịu giọng nói:
"Chờ thời cơ thích hợp, tôi có thể giúp cô đưa Tiểu Tức về bên mình."
Động tác đếm tiền của Chu Uẩn Nương hơi khựng lại, khóe môi nhếch lên, nụ cười lạnh lùng đầy quái dị:
"Đa tạ Trang lão gia, nhưng ngài đừng làm vậy. Tôi đã không còn xinh đẹp như thuở chưa lấy chồng, nếu còn vướng thêm một đứa con nhỏ, còn gã đàn ông nào chịu rước tôi nữa?"
"Còn về Tiểu Tức, nếu ngài thấy có ích thì cứ giữ lại, còn không thì cứ vứt nó đi, để nó tự sinh tự diệt cũng được."
Nói xong, cô ta nhét tiền vào người rồi rời đi.
Gió lùa qua sảnh đường, tôi khẽ kéo chặt áo.
Trang Nhu sai người sang châu lân cận điều tra thân thế của Tiểu Tức, Hà Cô lại chẳng hề phản đối.
Hắn không nóng vội, thậm chí còn nhàn rỗi mượn cớ tổ chức tiệc sinh nhật để mời Trang Nhu lên du thuyền.
Trước khi đi, con bé tìm đến tôi.
Lòng nó rối bời, sự nghi ngờ và tin tưởng đối với Hà Cô cứ giằng co mãi.
"Ba, con có nên đi không?"
Con bé không phải kẻ vô tình bạc nghĩa, cũng không quen suy đoán con người theo chiều hướng xấu nhất.
Tôi đặt vào tay con bé một món đồ nhỏ, lạnh buốt:
"Là ba của con, ba không ngăn cản con, cũng không khuyên nhủ con. Nhưng ba sẽ trao cho con một tấm khiên."
"Con đã trưởng thành, có quyền quyết định và cũng có nghĩa vụ gánh chịu hậu quả."
Trang Nhu gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy trịnh trọng:
"Cảm ơn ba."
Bọn họ ra ngoài vào ban ngày, đến tận ba giờ sáng mới trở về, khiến cả biệt thự náo loạn.
Tôi chậm rãi bước xuống lầu, thấy tóc tai Trang Nhu rối bời, khuôn mặt tái nhợt căng cứng.
Vệ sĩ của tôi đang giữ chặt Hà Cô, cánh tay trái của hắn không ngừng nhỏ máu xuống sàn.
Xác nhận con gái vẫn an toàn, tôi ra hiệu cho bác sĩ gia đình gắp viên đạn ra cho Hà Cô.
Hắn tỏ vẻ tan nát và lo lắng cực độ:
"Bác, xin đừng trách Tiểu Nhu, cô ấy không cố ý làm con bị thương đâu, là do con quá nôn nóng."
Hắn giỏi nhất là đổ dầu sang lửa, giờ phút này để bảo toàn bản thân, hắn không ngại áp dụng chiêu này lên Trang Nhu.
Sắc mặt con bé thoáng chốc trở nên đặc sắc, giữa kinh ngạc, phẫn nộ và dao động đan xen lẫn lộn.
Tôi cười nhạt:
"Tại sao ta phải trách con bé? Cậu muốn xâm phạm nó, nó chỉ tự vệ chính đáng mà thôi. Làm tốt như vậy, ta còn chưa kịp khen nó nữa là."
Biểu cảm của Trang Nhu giãn ra, nước mắt tức khắc dâng lên, ấm ức tựa vào tôi.
Trong mắt Hà Cô lóe lên vẻ sững sờ.
Hắn tuyệt đối không ngờ rằng, tôi đã sớm nghe rõ rành rành kế hoạch bẩn thỉu trong đầu hắn.
Vì sợ sự thật bị lộ sẽ khiến Trang Nhu rời xa, hắn dốc lòng sắp đặt một buổi hẹn hò lãng mạn, hòng dụ dỗ con bé trao thân.
Mà mưu kế này, chính mẹ hắn đã chỉ dạy cho hắn.
"Chỉ cần mày chiếm được thân thể của một cô gái, nó sẽ trở thành con chó của mày."
"Nếu nó mang thai con của mày, thì khác nào bị xích vào dây cương."
"Dây cương nằm trong tay mày, mày kêu nó đi hướng đông, nó tuyệt đối không dám bước sang tây. Nếu nó dám cãi lời, cứ đánh đến khi nào nó nghe lời thì thôi. Dù sao nó cũng đã thuộc về mày, mọi thứ của nó đều là của mày."
Sấm sét nổ tung trên bầu trời, ngay lúc này, Hà Tức xuất hiện trước cửa, khóc rống lên:
"Bà nội… chết rồi…"
Phòng của Hà phu nhân tràn ngập mùi khó ngửi.
Bà ta nằm co quắp giữa chăn đệm xốc xếch, siết chặt một ống tẩu trong tay. Khóe môi vương một nụ cười kỳ dị, chẳng rõ là đau đớn hay khoái lạc, sắc mặt méo mó quái dị.
Ánh nến bên giường chập chờn theo gió, giọng Hà Cô vỡ vụn:
"Bà ấy lấy đâu ra nhiều thuốc phiện như vậy?"
"À, ta đưa đó." Tôi dùng khăn tay che mũi, hờ hững đáp. "Thấy bà thông gia thích hút, ta tặng hẳn mấy tháng liều. Ai mà ngờ được chứ…"
Người ta khó lòng kiềm chế ham muốn của chính mình, bởi vậy cũng dễ bị ham muốn của mình phản phệ nhất.
Bà ta dám bày mưu hại con gái tôi, vậy tôi để bà ta tự tiễn mình đi luôn.
Hà Cô quỳ sụp bên giường, khóc đến xé gan xé ruột, nhưng trong lòng lại dậy sóng:
[Lão già này rõ ràng đang giết gà dọa khỉ, thủ đoạn thật độc ác. Nhưng mà… bà già này chết cũng tốt, sống chỉ tổ tốn tiền của mình. Có điều, tình thế đến mức này rồi, mình phải xoay chuyển thế nào đây…?]
Tôi cũng muốn xem thử, hắn còn thủ đoạn cao minh nào để lật ngược ván cờ.
Chiều hôm sau, tôi nhìn người đàn ông đang quỳ trên đất, tự tát sưng mặt mình, chợt trầm tư.
Trang Nhu đứng bên cạnh, tay cầm kết quả điều tra về thân thế Hà Tức, sắc mặt trắng bệch.
Hà Cô nắm chặt vạt váy Trang Nhu, khóc đến tơi tả:
"Tiểu Nhu, tình yêu của anh, em phải tin anh! Là người đàn bà đó hạ thuốc anh nên mới có đứa bé này, không phải anh tự nguyện. Anh giấu em chỉ vì không muốn để em phải chịu nỗi đau này!"
"Mẹ ruột của Tiểu Tức chẳng ra gì, anh không nói ra sự thật cũng chỉ để bảo vệ đứa trẻ vô tội. Nếu như em là mẹ nó, anh nhất định sẽ khoe với cả thế giới, khoe rằng nó có một người mẹ hoàn mỹ đến nhường nào. Tiếc là, nó không có phúc phận ấy."
"Tiểu Nhu, anh thực sự rất sợ! Anh yêu em đến vậy, sao có thể mạo hiểm dù chỉ một chút để đánh mất em? Anh không thể sống thiếu em, nên mới đưa ra lựa chọn ngu xuẩn nhất. Anh giấu em, anh sai rồi, nhưng anh thật lòng yêu em mà..."
Một giọt nước mắt lăn dài trên má Trang Nhu.
Hà Cô giơ tay tự tát mình, tiếng bạt tai vang dội: "Nếu em chưa nguôi giận, anh sẽ tiếp tục trừng phạt bản thân!"
Câm nín là ngôn ngữ mẹ đẻ của tôi.
Chỉ những kẻ bất lực nhất mới dùng cách này để cầu xin sự thương hại từ đàn bà.
Nực cười, chẳng lẽ hắn muốn con gái tôi đau lòng đến chết sao?
Trang Nhu ôm chặt lấy hắn, ngăn cản hành động đó, vừa khóc vừa kêu lên: "Đừng đánh nữa, anh đánh tiếp em sẽ đau lòng đến chết mất!"
Tôi: "?"
Trang Nhu nức nở: "Em giận anh, em đau lòng, nhưng em vẫn không thể rời xa anh. Như gió không thể lìa mưa, cá chẳng thể rời nước, trời chẳng thể thiếu mây. Lý trí bảo em phải bỏ anh, nhưng tình yêu lại khiến em không nỡ. Em không biết phải làm sao nữa..."
Khoảnh khắc ấy, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu mình có xuyên vào tiểu thuyết Quỳnh Dao không.
Hà Cô xúc động ôm chặt lấy Trang Nhu, nước mắt nước mũi lem đầy trên vai con bé: "Tiểu Nhu, em là người yêu anh nhất trên đời, là người mà anh đã tiêu tốn hết vận may để có được. Em yên tâm, anh sẽ đối xử với em gấp bội phần tốt hơn, sẽ không bao giờ để em phải chịu một chút ấm ức nào nữa."
Trang Nhu rưng rưng nước mắt: “Thật không?”
Hà Cô lau lệ giúp con bé, giọng chắc nịch: “Đương nhiên là thật.”
Tôi không nhịn được thở dài: “Có những người bề ngoài vô hại, nhưng thực chất lại như một vũng lầy, chỉ biết dụ người ta sa chân ngày một sâu, cuối cùng không thể thoát thân, đến mức ngạt thở mà chết.”
Trang Nhu nhíu mày, chắn trước mặt Hà Cô, giọng không mấy thân thiện: “Ba đừng có bóng gió, Hà Cô không phải vũng lầy, anh ấy là người đàn ông mà con yêu nhất. Cả thế giới này có thể không tin anh ấy, nhưng con thì không.”
Tôi tức đến đỏ mắt: “Đồ con bất hiếu! Ta, Trang Hạc Sơn, nhọc nhằn nuôi con khôn lớn, không phải để con quay sang giúp kẻ ngoài chống đối ta!”
Trang Nhu như thể đã xé toang bình gốm vỡ, lớn giọng đáp trả: “Con nói lại lần nữa, anh ấy không phải người ngoài, anh ấy là chồng tương lai của con, là con rể tương lai của ba! Nếu ba thực sự không chấp nhận, vậy sau này chúng con sẽ tự lập môn hộ!”
Dứt lời, cô kéo Hà Cô rời đi, đóng sầm cửa lại.
Tôi khô môi khô miệng, thở không ra hơi, chỉ có thể tựa vào cây gậy mà thở dài ngao ngán…
---
Lúc này đã một giờ sáng.
Tôi đứng trong bếp, nấu một nồi lẩu cay Tứ Xuyên.
Một bóng dáng nhỏ nhắn, quấn kín mít từ đầu đến chân, lén lút lách đến bên tôi, phấn khích nắm lấy tay tôi: “Ba, ba thấy con diễn thế nào? Cảm xúc có tới không?”
Tôi nắm lại tay con bé, hài lòng đáp: “Ba thấy cũng khá đạt, ít nhất thì ba suýt nữa bị chọc tức đến viêm tuyến sữa.”
Trang Nhu dụi mặt vào vai tôi, nũng nịu: “Đều nhờ ba dạy con~”
Tôi múc cho con bé một bát lẩu cay: “Hà Cô tin rồi chứ?… Ăn viên cá không?”
Trang Nhu bưng bát, nước miếng sắp chảy: “Tin rồi! Hai đứa con cãi nhau làm anh ấy lo chết đi được… Ba có viên thịt không?”
“Có, ba viên đủ chứ?” Tôi thêm nước lẩu vào bát con bé, “Hắn có khuyên con xin lỗi ba không? Sợ ba thực sự từ mặt con chứ gì?”
"Chẳng phải vậy sao? Ba đoán trúng hết rồi." Trang Nhu gắp một viên thịt viên bỏ vào bát tôi, cười nói: "Hai viên là đủ rồi, thêm chút nước, cay hơn chút nữa."
Tôi múc một muỗng sốt cay cho vào bát con bé: "Hắn muốn xem gì, con cứ diễn cho hắn xem là được. Mau ăn đi, con nhóc ham ăn này."
Một cái bạt tai không thể đánh thức kẻ mê muội vì tình, nhưng hết lần này đến lần khác thì có thể.
Ngay từ đêm hôm đó trên du thuyền, Trang Nhu đã một mình tìm đến tôi.
Con bé khóc rất nhiều, run rẩy siết chặt khẩu súng lục nhỏ trong tay.
Con bé hỏi tôi: "Ba, tại sao anh ấy lại đối xử với con như vậy? Con từng nghĩ anh ấy là người tốt nhất thế gian."
Tôi xoa đầu con bé, chậm rãi nói: "Khi con còn giá trị lợi dụng, những người con gặp đều sẽ là thiên sứ. Nhưng thiên sứ có giấu nanh vuốt hay không, phải do chính con tự nhìn ra."
Con bé đau lòng đến mức bật cười tự giễu: "Con ngu ngốc đến mức cho rằng anh ta sẽ yêu con vô tư suốt đời, giống như ba vậy."
Tôi khẽ thở dài: "Ngay cả tình yêu của cha mẹ cũng không hoàn toàn vô tư. Chỉ có yêu bản thân, mới là tình yêu vô tư nhất."
Thế giới thuần khiết của nàng công chúa nhỏ cuối cùng cũng bị kẻ ác xé nát.
Nửa đêm trời đổ mưa, con bé ôm đầu gối, ngồi bên cửa sổ thất thần rất lâu.
Từ đêm khuya đến hừng đông.
Khi tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây, con bé quay đầu nhìn tôi, ánh mắt tĩnh lặng mà kiên quyết.
Nó nói: "Ba, con muốn bẻ gãy nanh vuốt của hắn."