7 Một tuần sau, Hà Cô bước lên con tàu sang Anh. Trang Nhu đứng tiễn hắn, nước mắt lăn dài, cho đến khi con tàu chìm vào màn sương sớm, hoàn toàn khuất bóng. Con bé quay người lau mặt, trở lại xe rồi nói với tôi: “Ba, chẳng phải ba định đi khảo sát các cửa tiệm sao? Con có thể đi cùng không?” Tôi sững lại một chút, rồi nhanh chóng gật đầu: “Đương nhiên.” Lúc này, Trang Nhu đã không còn là cô tiểu thư chỉ biết chạy theo những thỏi son và váy áo thời thượng như trước. Sau một thời gian dài theo sát Hà Cô, con bé đã hoàn toàn nắm vững cách thức kinh doanh của hắn, thậm chí hiểu rõ từng cửa hàng dưới danh nghĩa của hắn. Tôi tiện tay giao một số cửa tiệm cho con bé quản lý, kết quả con bé điều hành đâu ra đấy, vô cùng xuất sắc. Chưa đầy nửa năm, con bé đã trở thành cánh tay phải của tôi. Đêm khai trương cửa hàng trang sức, danh tiếng vang dội khắp nơi, Trang Nhu ngà ngà say, chống cằm nhìn tôi, chậm rãi nói: “Ba, trước kia con từng nghĩ, một người đàn ông yêu thương con sẽ trao cả thế giới cho con. Nhưng sau này con mới hiểu, đó là sai lầm. Chỉ có giang sơn do chính tay mình gây dựng mới là vững chắc nhất.” Rồi con bé bật cười, ánh mắt sáng rực: “Hơn nữa, gây dựng giang sơn… thực sự quá sướng.” Suốt nửa năm nay, con bé chưa từng nhắc đến cái tên Hà Cô. Một ngày nọ, người hầu vô tình tìm thấy một chiếc nhẫn bạc phủ đầy bụi, bị vùi lấp trong góc khuất. Lúc đó, Trang Nhu đang lựa chọn trang sức để trưng bày. Nhìn lướt qua chiếc nhẫn bạc, con bé thờ ơ nói: “Đó là đá giả, hơn nữa còn là loại giả kém, đem vứt đi đi.” Trên nhẫn khắc chữ H và Z, là chiếc nhẫn Hà Cô tặng khi theo đuổi con bé. Một tiểu thư được nuông chiều từ bé, sao có thể không phân biệt được kim cương thật hay giả? Chẳng qua vì yêu, nên mới không muốn vạch trần. Đôi khi, con người cứ cố chấp với một đáp án sai, không phải vì họ không biết nó sai, mà chỉ vì không muốn thừa nhận sự ngu muội của bản thân khi đó. Nhưng một khi đã nhìn thấu, thì mọi thứ cũng trở nên rõ ràng. Đêm giao thừa năm ấy, Hà Tức gây chuyện, đánh nhau với A Bảo. Trang Nhu không hỏi đúng sai, chỉ thẳng thừng ra lệnh: “Đem nó quăng ra khỏi nhà.” Khi tôi trở về sau một ngày bận rộn, vừa hay trông thấy người của cô nhi viện đang nhét Hà Tức – thằng bé đang giãy giụa gào khóc – vào trong xe. Tôi khoanh tay, hứng thú hỏi con bé: “Cứ thế mà đuổi nó đi, không sợ ba nó du học xong trở về gây phiền phức cho con à?” Trang Nhu ngồi bên cửa sổ, lật giở sổ sách, nghe vậy chỉ thản nhiên đáp: “Hắn không về được đâu.” Tôi hơi khựng lại: “Ý con là gì?” Con bé uể oải bước đến cửa, xoay người nhìn tôi, nhàn nhạt buông một câu: “Hắn du học… thành ma rồi.” Nói xong, con bé sải bước rời đi, chỉ để lại cho tôi một dáng hình thanh thoát mà ung dung. Sau khi tra hỏi lão quản gia, tôi mới vỡ lẽ—ngay từ lúc tiễn Hà Cô lên con tàu ấy, Trang Nhu đã không định để hắn quay về. Cái gọi là tiễn hắn du học, kỳ thực là tiễn hắn về Tây Thiên. Sợ liên lụy đến tôi, nên con bé chưa từng để lộ, cả quá trình hành động đều kín kẽ và âm thầm. Mà con bé quyết tâm giết hắn, không phải vì bản thân, mà là vì tôi. Khi tôi tìm thấy Trang Nhu, con bé đang nửa nằm dưới giàn hoa tử đằng, tay lật xem bản vẽ trang sức mới. Nhìn thấy tôi, con bé khẽ cong môi, cuối cùng cũng chịu nói ra sự thật. “Hắn bỏ độc vào món hầm mà mỗi tối ba đều uống, nhưng con đã phát hiện.” “Hắn tính toán thời gian kỹ lưỡng, muốn ngay lập tức kế thừa gia nghiệp sau khi cưới con.” “Hắn hại con không sao, nhưng ngàn vạn lần không nên hại ba.” Con bé nhìn tôi, khóe môi vẫn mang theo ý cười, nhưng hốc mắt lại đỏ hoe vì cảm xúc mãnh liệt. “Ba là người thân duy nhất của con, là người con kính trọng và yêu thương nhất đời này.” “Hắn muốn giết ba, vậy hắn phải trả giá.” “Dù có mạo hiểm đồng quy vu tận, con cũng phải vì ba mà nhổ cỏ tận gốc.” Từng lời, từng chữ của con bé, nặng tựa đá tảng, đập vào lòng tôi, khiến trái tim chấn động. Gió cuốn những cánh hoa tử đằng rơi xuống, lượn vòng quanh chân tôi. Khi mới đặt chân đến thế giới này, tôi không mong gắn bó với bất kỳ ai. Tôi chỉ làm những điều mà bản thân cho là đúng. Nhưng tôi không ngờ rằng, nhành hoa mà tôi vô tình trồng xuống, lại có một ngày vươn cao, tỏa bóng sum suê. Nó cùng tôi chung một cội, cùng tôi đồng tâm hiệp lực, thậm chí còn đứng chắn trước mặt tôi để bảo vệ tôi. Cổ họng tôi nóng lên, giọng nói cũng hơi khàn đi: “Được làm người thân của con, ba rất vui.” Con bé nhìn tôi hồi lâu, rồi bỗng bật cười: “Ba ơi, muốn khóc thì cứ khóc đi. Bộ dạng ba bây giờ, thật sự hơi xấu đấy.” “… Khụ.” Đầu xuân năm ấy, Trang Nhu bắt đầu qua lại với công tử nhà dệt phương Đông Giang. Hai người quen biết vì cùng để mắt tới một lô hàng, tranh giành một hồi lại thành ra vừa mắt nhau. Gã công tử ấy bận rộn là thế, nhưng sẵn sàng chờ đợi suốt bốn tiếng đồng hồ chỉ để gặp con bé một khắc. Kẻ vốn hô mưa gọi gió ngoài kia, khi đứng trước con bé lại chỉ dịu dàng nhỏ nhẹ, ngoan ngoãn như một chú chó lớn. Cậu ta nguyện dâng hiến những điều tốt đẹp nhất trên đời cho con bé, và cũng có đủ năng lực để làm vậy. Cậu ta trân trọng tài năng của con bé, quý mến phẩm hạnh của con bé, tôn trọng mọi quyết định của con bé. Họ vừa là chiến hữu kề vai tác chiến, vừa là tri kỷ đồng điệu tâm hồn. Đến đầu xuân năm sau, con bé nhận lời cầu hôn của cậu ta. Hôn lễ được cử hành long trọng và trang nghiêm. Khoác lên mình bộ váy trắng tinh khôi, con bé đứng trên lễ đài phát biểu. Đôi mắt hoe đỏ, giọng nói run rẩy nhưng từng câu từng chữ đều vô cùng trang trọng: “Tôi muốn cảm ơn cha mình. Nếu không có sự dạy dỗ và che chở của cha, tôi sẽ không có được hạnh phúc ngày hôm nay.” Tôi đứng dưới đài nhìn con bé, trong lòng dâng lên niềm xúc động khó mà diễn tả. Không ai có thể quyết định lộ trình cho người khác, ngay cả người thân cũng không thể. Tôi chỉ may mắn được làm cánh buồm của con bé, giúp con bé vượt qua phong ba, dõi theo con bé tiến về phía bình minh rực rỡ.