Tình Yêu Của Tôi
Chương 8
Cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Quan Nghiễn Đình bước vào. Khuôn mặt anh trầm tĩnh, nhưng ánh mắt sâu thẳm, khó đoán.
Trái tim tôi bất giác trùng xuống: "Quan Nghiễn Đình…"
"Lâm Tĩnh Vi." Anh đi đến bên giường và ngồi xuống, ánh mắt nghiêm nghị nhìn tôi: "Kinh nguyệt không đúng ngày, em cũng không biết sao?"
"Trước giờ vẫn không đều lắm… nên em cũng không để tâm." Tôi nhỏ giọng giải thích, rồi dè dặt nhìn anh: "Quan Nghiễn Đình, xin lỗi anh… có phải em lại gây thêm phiền phức cho anh không?"
Theo lời chị Phương quản lý của tôi, sau khi tôi ngất xỉu chị ấy lập tức gọi điện cho Quan Nghiễn Đình. Lúc đó anh đang họp, nhưng vừa nghe tin đã lập tức dừng cuộc họp, ngay cả đèn đỏ cũng vượt qua ba lần để chạy đến bệnh viện.
Tôi biết, anh chưa bao giờ là người mất bình tĩnh như vậy. Dù công việc có xảy ra biến cố lớn đến đâu, anh cũng luôn xử lý đâu ra đấy mà không chút rối loạn.
Nhưng lần này…
"Chuyện giảm cân ăn kiêng, anh đã nói với em hai lần rồi nhưng em có chịu nghe đâu?" Anh thở dài nói.
"Trên màn ảnh lúc nào cũng trông mập hơn ít nhất năm ký, em cũng không còn cách nào khác…" Tôi tủi thân nhỏ giọng nói.
"Anh đã báo với chị Phương rồi, mọi công việc tạm thời dừng lại…" Giọng anh trầm xuống.
"Không được!" Tôi lập tức cắt ngang, trong lòng hoảng hốt: "Quan Nghiễn Đình, chúng ta đã nói rõ rồi mà. Em sẽ không rút khỏi làng giải trí, em muốn tiếp tục làm việc!"
"Không ai bắt em phải rút khỏi showbiz cả." Giọng anh bình tĩnh nhưng đầy kiên quyết: "Đợi em sinh con xong và sức khỏe hồi phục tốt, muốn đóng phim hay ca hát gì cũng được. Nhưng bây giờ thì không. Lâm Tĩnh Vi, em phải tạm dừng công việc lại."
Tôi nhìn anh, giọng nói có chút run rẩy: "Anh… thực sự rất muốn có đứa bé này sao?"
Quan Nghiễn Đình hơi nheo mắt, ánh nhìn sâu thẳm: "Tại sao em lại nghĩ rằng anh sẽ không muốn đứa con của chúng ta?"
Tôi cúi đầu muốn nói gì đó, nhưng lời đến môi lại nghẹn lại không thể thốt ra.
Tôi sợ.
Sợ rằng sẽ có một ngày, mọi thứ giữa chúng tôi sẽ trở nên tầm thường và cũ rích như những tình tiết sáo mòn trong tiểu thuyết. Tôi lo lắng một ngày nào đó, người phụ nữ anh từng yêu sẽ quay về…
Và anh sẽ không chút do dự từ bỏ tôi cùng đứa con này. Đối với kết quả này, thực ra tôi không phải không thể chấp nhận. Chỉ là, tôi không muốn một đứa trẻ vô tội phải chịu tổn thương.
Giọng tôi nhẹ như hơi thở, mang theo chút do dự: "Quan Nghiễn Đình, vừa rồi em đã nghĩ rất nhiều… Nếu không có đứa bé này, anh muốn kết thúc cuộc hôn nhân này lúc nào cũng được."
Tôi siết chặt ngón tay vào mép chăn, ánh mắt mơ hồ như lạc trong một nỗi bất an vô hình: "Nhưng bây giờ đã có con rồi, điều đó đối với đứa trẻ mà nói… có lẽ quá tàn nhẫn."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói có chút run rẩy: "Dù gì thì… anh cũng từng có một người mà anh rất thích. Nếu một ngày nào đó cô ấy quay về…"
"Em ấy đã trở về từ lâu rồi." Giọng anh không nhanh không chậm, nhưng lại như một viên đá rơi thẳng xuống mặt nước phẳng lặng trong lòng tôi.
Tôi sững sờ, vô thức mở to mắt nhìn anh, đầu óc trống rỗng: "À?"
Thì ra… người anh từng thích đã quay về?
Một cảm giác khó tả bỗng trào lên trong lòng, vừa chua xót vừa có chút nặng nề. Nhưng tôi lại không nghe được bất kỳ tin tức gì về chuyện này. Chẳng lẽ, anh thật sự rất trân trọng cô ấy, đến mức bảo vệ cẩn thận như vậy sao?
Anh bình tĩnh nhìn tôi, giọng nói trầm ổn mà chắc chắn: "Chúng ta đã đăng ký kết hôn tám tháng trước rồi."
Tôi mím môi, trái tim bỗng nhói lên một nhịp.
Ánh mắt anh sâu thẳm như mặt hồ mùa thu không gợn sóng, nhưng lại mang theo một áp lực vô hình:
"Lâm Tĩnh Vi, chuyện hôn nhân đối với anh, không hề là một quyết định tùy hứng hay vội vã như em nghĩ."
"Ngay từ đầu, anh đã rất nghiêm túc."
Tôi hơi cúi đầu, giọng nói có phần lạc đi: "Em không hiểu… Vì sao lại là em?"
Anh khẽ thở dài, ánh mắt dịu lại một chút: "Chuyện tình cảm vốn dĩ không thể nói rõ ràng được. Nếu nhất định phải có một lý do, em có thể coi như… anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên."
Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào anh, hơi thở khẽ ngắt quãng: "Anh… thích em từ rất lâu rồi sao?"
"Đúng vậy." Giọng anh kiên định, không có chút do dự.
Tôi nuốt khan, đôi mắt khẽ lay động: "Từ khi nào?"
"Từ lúc em và Chu Úc Bạch vừa mới bắt đầu bên nhau." Anh thẳng thắn thừa nhận.
Hơi thở tôi nghẹn lại, bàn tay siết chặt lấy chăn: "Anh… sao có thể…"
Anh nhẹ nhàng cong môi, nhưng trong đáy mắt lại không có ý cười: "Sao có thể có suy nghĩ với bạn gái của cháu trai mình, đúng không?"
Tôi không lên tiếng chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, trái tim như bị ai đó siết chặt.
Anh khẽ cười, giọng nói bình tĩnh mà sắc lạnh:
"Anh cũng từng tự hỏi chính mình như vậy."
"Nhưng vẫn là câu nói đó… chuyện tình cảm, vốn dĩ không thể nói rõ ràng được."
Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên gương mặt tôi, mang theo một sự kiên định không thể lay chuyển:
"Nhưng có một điều anh phải khẳng định. Trước khi em và Chu Úc Bạch chia tay, anh chưa từng có suy nghĩ vượt quá giới hạn."
"Chỉ sau khi hai người chấm dứt, anh mới để bản thân thật sự động tâm."
Tôi cắn nhẹ môi, trong lòng dậy lên một cảm giác khó tả.
Giọng anh thấp dần, mang theo chút ý cười như có như không: "Chỉ là anh không ngờ, còn chưa kịp ra tay thì em đã chủ động tìm đến anh trước."
Tôi chợt ngẩn người, hình ảnh đêm đó như một thước phim tua chậm hiện lên trong tâm trí. Lúc ấy, tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn biến mất khỏi thế gian.
Nhưng bây giờ nghĩ lại… Thì ra có rất nhiều chuyện, từ lâu đã được định sẵn bởi số phận.
25.
Khi thai được ba tháng rưỡi, tôi nhờ vai diễn trong bộ phim của đạo diễn Trương mà giành được giải Ảnh hậu đầu tiên trong đời.
Lúc bước lên sân khấu nhận giải, tôi bất ngờ phát hiện… Chu Úc Bạch đang ngồi ở hàng ghế VIP đầu tiên.
Cảm giác này giống hệt lần tôi đứng trên sân khấu hát năm đó. Chỉ là khi ấy, anh ta chưa từng nhìn tôi lấy một lần cứ như giữa chúng tôi chưa từng có bất kỳ liên hệ nào, như hai kẻ xa lạ lướt qua nhau.
Nhưng bây giờ, ánh mắt anh ta lại trần trụi nhìn thẳng vào gương mặt tôi mà không hề né tránh. Tôi mặc một bộ lễ phục rộng, nên không ai có thể nhận ra bụng tôi đã bắt đầu nhô lên.
Đến phần phỏng vấn sau khi nhận giải, MC hỏi về kế hoạch tiếp theo của tôi. Tôi cầm micro mỉm cười nhẹ nhàng, không chút do dự tuyên bố— Tạm thời rút khỏi làng giải trí.
Cả hội trường phút chốc xôn xao, tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp nơi. MC cũng không giấu nổi sự kinh ngạc, tiếp tục hỏi lý do.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, ánh mắt dịu dàng nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc: "Hiện tại tôi đang trong những tháng đầu thai kỳ, chồng tôi không yên tâm để tôi tiếp tục làm việc."
Lời vừa dứt, Chu Úc Bạch ở phía dưới khán đài bỗng thất thần đứng bật dậy, đôi mắt đỏ hoe. Nhưng tôi không hề liếc nhìn anh ta lấy một lần, mà chỉ lặng lẽ cúi đầu cảm ơn rồi ôm chặt chiếc cúp bước xuống sân khấu.
Quan Nghiễn Đình vẫn đang đợi tôi ở phía dưới. Tôi đưa cúp cho trợ lý, không chờ cô ấy khoác áo cho mình liền nhấc váy chạy nhanh về phía anh.
"Lâm Tĩnh Vi, em đứng yên… Đừng chạy!" Anh cau mày, trong giọng nói không giấu được sự lo lắng.
Bước chân anh nhanh hơn tôi, sải dài đến gần, lập tức dang tay ôm chặt tôi vào lòng: "Em quên lời dặn của bác sĩ rồi sao? Không được chạy như thế."