Tình Yêu Của Tôi
Chương 9
Tôi ngước lên, ánh mắt lấp lánh, giọng nói mềm mại đầy nũng nịu: "Nhưng em nhớ anh…"
Tôi kiễng chân nhẹ nhàng hôn anh, bàn tay khẽ vuốt lên hàng lông mày còn đang nhíu chặt của anh: "Ông xã, đừng nhăn mày nữa… như vậy trông nghiêm túc quá, em sợ đấy."
Quan Nghiễn Đình khẽ thở dài, ánh mắt dịu lại. Đường nét sắc lạnh trên gương mặt cũng dần giãn ra. Anh cúi xuống nhẹ nhàng hôn tôi, giọng nói trầm thấp xen chút cưng chiều: "Có mệt không?"
"Mệt lắm… muốn về nhà." Tôi ôm anh, mặt dụi dụi như một chú mèo đang làm nũng.
Anh khẽ cười, hai tay nâng nhẹ khuôn mặt tôi, đặt một nụ hôn lên trán: "Được rồi, về nhà thôi."
26.
Chu Úc Bạch sững sờ đứng đó, còn phu nhân nhà họ Chu— khoác trên người bộ trang phục lộng lẫy— lại càng kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt.
Khi thấy Quan Nghiễn Đình ôm tôi xoay người rời đi, vẻ mặt bà ta hoàn toàn không thể tìm được từ ngữ nào để diễn tả.
"Nghiễn Đình… em, em làm sao lại… với cô ta?" Bàn tay bà ta run rẩy đến mức không thể kiểm soát, giọng nói lạc đi vì kích động: "Nó chỉ là một ca nữ! Với thân phận như thế, sao em có thể…"
Dù mọi chuyện đã là quá khứ, dù tôi và Chu Úc Bạch đã không còn liên quan gì đến nhau. Nhưng nghe thấy câu này từ miệng bà ta, tôi vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu.
Quan Nghiễn Đình siết nhẹ vòng tay ôm tôi sát vào lòng, bàn tay anh khẽ vỗ lên lưng tôi như một sự trấn an.
"Ca nữ?" Giọng anh trầm ổn, lạnh nhạt nhưng lại mang theo áp lực vô hình.
"Bà quên rồi sao? Bà nội tôi cũng từng học nhạc, và cũng từng nhiều lần đứng trên sân khấu hát." Lời nói của anh không lớn, nhưng uy thế đủ để chấn động cả căn phòng.
Sắc mặt Chu phu nhân lập tức tái nhợt, không còn chút huyết sắc. Chu Úc Bạch như thể vừa bừng tỉnh, anh ta nghiến chặt răng rồi như quyết tâm làm rõ mọi chuyện mà nói dứt khoát: "Cậu nhỏ, người và Tĩnh Vi…"
Anh ta siết chặt nắm tay, ánh mắt phức tạp rồi như hạ quyết tâm cắn răng tiếp tục: "Tĩnh Vi trước đây là bạn gái cháu! Người làm như vậy, không sợ bị người đời dị nghị sao?"
Quan Nghiễn Đình nhướng mày, ánh mắt lãnh đạm: "Cô ấy từng là bạn gái của cháu khi nào?"
"Cháu…" Chu Úc Bạch nghẹn lại.
"Chu Úc Bạch, suốt hai năm đó. Khắp Hồng Kông, có ai biết cô ấy và cháu có quan hệ gì không?" Quan Nghiễn Đình hỏi tiếp.
"Nhưng những người thân cận bên cạnh cháu đều biết—" Chu Úc Bạch như lên cơn mà nói to.
"Vậy thì sao?"
Chu Úc Bạch hơi sững lại, trong mắt ánh lên một tia chấn động: "Người không thể làm vậy, cậu nhỏ! Người không thể ỷ vào thân phận trưởng bối mà cướp Tĩnh Vi khỏi cháu!"
"Nếu tôi nhớ không lầm thì ba tháng trước, tại tiệc gia tộc nhà họ Quan. Ông cụ đã tuyên bố rõ ràng rằng, mẹ cháu không còn là con nuôi của nhà họ Quan nữa." Nghe đến đây, khóe môi Quan Nghiễn Đình khẽ nhếch lên một đường cong mỉa mai: "Nói như vậy, cái danh 'trưởng bối' mà cháu nói, từ đâu mà ra?"
"Cậu nhỏ…" Chu Úc Bạch hoảng loạn nói.
"Chu thiếu gia, từ nay cứ gọi tôi là Quan tiên sinh là được." Dứt lời, Quan Nghiễn Đình không còn bận tâm đến hai người trước mặt nữa, chỉ ôm tôi xoay người rời đi.
Chu Úc Bạch và Chu phu nhân dường như vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị vệ sĩ của Quan Nghiễn Đình chặn lại.
Anh nắm chặt tay tôi, đưa tôi đi thẳng đến bên cạnh xe. Lên xe rồi, tôi vẫn không kìm được mà lên tiếng: "Tại sao phu nhân Chu lại không còn là con nuôi của nhà họ Quan nữa?"
Quan Nghiễn Đình nhìn tôi, giọng điệu bình thản nhưng mang theo một tia lạnh lùng:
"Ông cụ đã không hài lòng về bà ta từ lâu. Những năm qua, dựa vào danh nghĩa con nuôi nhà họ Quan, bà ta không biết đã làm bao nhiêu chuyện khuất tất."
"Chỉ là khi còn sống bà nội rất thương bà ta, nên ông cụ mới nhẫn nhịn cho qua. Sau này, những lời bà ta nói xấu em đến tai ông cụ nên ông cụ lập tức nổi giận."
Tôi hơi khựng lại: "Là vì bà nội sao?"
Quan Nghiễn Đình im lặng một lúc, sau đó nhẹ giọng: "Một nửa là vì bà nội, một nửa… là vì em."
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Vì em?"
Anh khẽ cười, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt tôi, ánh mắt dịu dàng: "Năm đó lần đầu tiên em đứng trên sân khấu, bài hát em chọn chính là《Ngư Quang Khúc》—đây là bài hát mà bà nội anh yêu thích nhất khi còn sống."
"Ông cụ nói, em hát rất hay, giọng hát còn có chút giống bà nội. Khoảng thời gian đó, ông cụ thường xuyên nghe em hát bài này."
Tôi sững sờ.
Thì ra còn có một mối duyên như vậy… Bảo sao ngày đó, khi Quan Nghiễn Đình dẫn tôi về nhà họ Quan, các trưởng bối đều rất thân thiện với tôi.
Đặc biệt là ông cụ, lúc nào cũng cười hiền hậu nhìn tôi với ánh mắt vô cùng hiền từ. Tôi tựa đầu vào lồng ngực anh, hơi thở an tĩnh hòa lẫn trong không gian ấm áp. Bàn tay ấm nóng của anh nhẹ nhàng đặt lên bụng tôi, từng nhịp vuốt ve trấn an. Chiếc xe lặng lẽ lăn bánh chở chúng tôi về nhà.
Mơ màng trong cơn buồn ngủ, tôi chợt thì thầm: "Vậy… anh thích em ở điểm nào?"
Quan Nghiễn Đình cúi đầu nhìn tôi, giọng nói trầm thấp xen lẫn ý cười: "Nhiều lắm… nói không hết."
Câu trả lời chẳng hề lãng mạn, nhưng lại khiến lòng tôi ngọt ngào đến lạ. Bởi vì thích một người thật sự chẳng thể nói rõ được.
Giống như tôi vậy… Nếu hỏi tôi thích Quan Nghiễn Đình ở điểm nào, tôi cũng không thể trả lời.
Chỉ là thích thôi.
Là một sự ỷ lại cũng như một sự tin tưởng.
Là khoảnh khắc nào cũng muốn nhìn thấy anh, lúc nào cũng muốn ở bên cạnh anh.
Trong vòng tay anh, tôi chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Giữa cơn mơ hồ, tôi cảm nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống mái tóc bên thái dương.
…
Hết.