Tình Yêu Của Tôi
Chương 7
Đầu ngón tay anh lướt nhẹ qua gò má tôi rồi dừng lại nơi vành tai, giọng nói trở nên khẽ khàng nhưng lại mang theo chút áp lực không thể chối từ: "Trừ khi em không muốn làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của một người vợ."
Tôi hơi cứng người cổ họng nghẹn lại, nhưng vẫn vội vàng lắc đầu: "Em không có…"
Anh khẽ cười, bàn tay siết nhẹ lấy eo tôi ngày càng chặt hơn, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn xuyên qua mọi suy nghĩ trong lòng tôi: "Lâm Tĩnh Vi."
Tôi nuốt khẽ, giọng nói có phần run rẩy: "Ừm?"
"Nhắm mắt lại." Giọng Quan Nghiễn Đình như đang dụ dỗ tôi.
"À… ừ…" Tôi ngoan ngoãn làm theo, hàng mi khẽ rung động. Không gian xung quanh dường như lắng đọng lại, chỉ còn tiếng nhịp tim khe khẽ vang lên trong lồng ngực.
Bàn tay anh vuốt ve lên má tôi, dịu dàng nhưng cũng mang theo một sự chắc chắn không thể từ chối: "Nếu thấy không thoải mái ở đâu, thì nói với anh."
Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo một sự kiên nhẫn dịu dàng, như một lời hứa… hoặc cũng có thể là một sự khẳng định không thể lay chuyển.
21.
Từ trước đến nay tôi luôn nghĩ rằng, một người như Quan Nghiễn Đình sẽ đặt sự nghiệp lên hàng đầu, anh ít khi cười nói và lúc nào cũng nghiêm túc cùng tự kiềm chế. Chắc hẳn sẽ không quá đam mê chuyện giường chiếu.
Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ, người đàn ông lúc nào cũng nghiêm túc và mẫu mực trước mặt người khác. Vậy mà cũng có những khoảnh khắc buông thả, trầm luân đến mức này.
"Quan Nghiễn Đình… Ngày mai em còn hai cảnh quay nữa…" Toàn thân tôi đã rã rời, nhưng anh thì dường như không có chút ý định dừng lại.
"Em chỉ nhớ đến việc quay phim, không nghĩ đến anh sao?" Giọng nói của anh mang theo chút bất mãn, vừa dứt lời thì động tác lại trở nên mạnh mẽ hơn, khiến tôi không kìm được bật ra một tiếng rên nhẹ.
"Quan Nghiễn Đình…"
Anh cúi xuống khẽ cười, giọng nói trầm thấp như mang theo chút trêu chọc: "Gọi anh là gì?"
"Quan…" Ba chữ ‘Quan Nghiễn Đình’ còn chưa kịp thốt ra, tôi đã bị anh làm cho thanh âm vỡ vụn, đến cuối cùng chỉ có thể khẽ run giọng nhẹ nhàng gọi: "Ông xã…"
"Ngoan, gọi lại lần nữa." Cái tên xấu xa này tiếp tục bắt nạt tôi.
"Ông xã…"
Nghe thấy lời đáp của tôi, ánh mắt Quan Nghiễn Đình trầm xuống mang theo sự chiếm hữu sâu sắc. Anh cúi đầu hôn tôi thật sâu, từng chút một như muốn khắc ghi điều gì đó.
"Lâm Tĩnh Vi." Đầu ngón tay anh vuốt nhẹ lên gương mặt tôi, ánh mắt khóa chặt lấy tôi không rời: "Sau này đều phải gọi như thế, nhớ chưa?"
Tôi mơ màng gật đầu, giọng nói nhẹ như hơi thở: "Nhớ rồi… ông xã…"
Nước mắt nơi khóe mi tràn ra lan xuống gò má, nhưng còn chưa kịp rơi xuống đã bị anh dịu dàng hôn đi từng chút một, vừa dịu dàng lại vừa mang theo sự chiếm hữu không thể chối từ.
22.
Không còn Chu Úc Bạch, quá trình quay phim diễn ra suôn sẻ đến mức không thể thuận lợi hơn. Chung Giai Di do diễn xuất quá tệ, đến cuối cùng vai nữ phụ của cô ta bị đạo diễn Trương cắt bỏ gần hai phần ba cảnh quay.
Ngược lại, vai diễn của tôi đang từ một nhân vật phụ của phụ, lại có thời lượng gần ngang bằng với nữ chính. Sau khi bộ phim đóng máy, Quan Nghiễn Đình cùng tôi trở về nội địa một chuyến.
Từ lâu, ba mẹ đã biết chuyện tôi kết hôn ở Hồng Kông, trong lòng vẫn luôn lo lắng. Nhưng tất cả những lo âu ấy, sau khi gặp Quan Nghiễn Đình thì đều tan biến không còn dấu vết. Không thể phủ nhận rằng, một người đàn ông trầm ổn và chín chắn như anh rất được lòng người lớn tuổi.
Đặc biệt là mẹ tôi, người ta thường nói mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Nhưng mẹ tôi thì còn quá đáng hơn, trong mắt bà chỉ có Quan Nghiễn Đình. Đến mức suýt chút nữa quên mất tôi mới là con ruột của bà.
Quan Nghiễn Đình cư xử vô cùng chu đáo, lễ nghĩa đầy đủ. Anh mang đầy đủ sính lễ, từ tiền cưới đến vàng bạc trang sức, gần như lấp đầy cả phòng khách nhà tôi.
Ngay cả tôi cũng không ngờ, anh lại chuẩn bị chu toàn đến vậy. Mười triệu tệ tiền sính lễ được chuyển vào tài khoản đứng tên tôi, anh thậm chí còn mang theo một triệu lẻ một vạn tiền mặt. Nhưng tất cả những thứ đó, so ra vẫn không quan trọng bằng việc ba mẹ tôi tận mắt nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi.
Tôi hiểu rõ, đây chính là khúc mắc lớn nhất trong lòng họ. Bởi vì trước đây khi tôi và Chu Úc Bạch yêu nhau, đến cả danh phận bạn gái tôi cũng không có một cách chính thức.
23.
Chúng tôi ở nhà ba ngày.
Trong suốt ba ngày đó, Quan Nghiễn Đình dốc hết sức để làm tròn vai trò một người con rể hiếu thảo, tận tâm bầu bạn cùng ba mẹ tôi. Ngoài việc cùng ba tôi đánh cờ và đi câu cá, anh còn kiên nhẫn theo mẹ tôi ra chợ mỗi ngày, tiện thể dắt chó đi dạo.
Có được người con rể như vậy, mẹ tôi vui mừng đến mức chỉ muốn thông báo cho cả thiên hạ biết.
Có người hỏi bà hôm nay khoai tây giá bao nhiêu, bà cười tít mắt, hớn hở nói: "Các cô làm sao biết được đây là con rể tôi? Nhìn xem, có phải phong độ lắm không?"
Dắt chó đi dạo, có người tò mò hỏi nhà tôi nuôi chó bao lâu rồi, bà lại trả lời hoàn toàn lạc đề: "Con rể tôi là người Hồng Kông đấy, chưa đến ba mươi đâu. Có phải còn đẹp trai hơn cả diễn viên điện ảnh không?"
Tôi đứng bên cạnh cười đến mức suýt chút nữa không trụ nổi, vậy mà Quan Nghiễn Đình vẫn có thể giữ nguyên phong thái nhã nhặn cùng lễ phép đứng cạnh mẹ tôi, để mặc cho đám bà cô hàng xóm hết nhìn trên lại ngó dưới, còn không quên khen ngợi một hồi.
Mãi đến khi mẹ tôi hài lòng, mới dẫn theo "báu vật" của bà về nhà.
Lúc tiễn chúng tôi trở lại Hồng Kông, mẹ tôi khóc đến mức gần như ngập trong nước mắt. Quan Nghiễn Đình rất giỏi dỗ dành người lớn, chỉ đôi ba câu đã khiến mẹ tôi bật cười. Anh còn nhân tiện mời ba mẹ tôi sang Hồng Kông đón Tết, khiến mẹ tôi lập tức quên mất nỗi buồn chia ly mà chuyển sang háo hức mong đợi.
Trở lại Hồng Kông, tôi tiếp tục vào đoàn phim.
Nhờ những lời khen ngợi của đạo diễn Trương, danh tiếng của tôi dần lan rộng.
Hơn nữa, Chu Úc Bạch bận rộn đến mức quay cuồng với công việc mở rộng thị trường nước ngoài của công ty, thậm chí không có thời gian trở về Hồng Kông.
Nhờ vậy, các hợp đồng phim của tôi ngày một nhiều. Đến lúc bộ phim của đạo diễn Trương ra mắt, tôi đã hoàn thành xong một bộ phim điện ảnh và một bộ phim truyền hình, thậm chí còn phát hành một đĩa đơn mới.
Sau khi bộ phim công chiếu, phản ứng của khán giả vô cùng tích cực, đặc biệt là vai nữ phụ— Tà Song Hành do tôi thủ vai. Nhân vật này nhận được vô số lời khen, gần như giành được sự công nhận từ cả giới chuyên môn lẫn khán giả đại chúng.
Đạo diễn Trương từng nói riêng với tôi rằng, tôi rất có khả năng đoạt giải Ảnh hậu nhờ vai diễn này. Ông ấy thậm chí còn mời tôi tham gia dự án phim tiếp theo của mình, khẳng định vai nữ chính chỉ có thể dành cho tôi.
Nhưng đúng lúc ấy, tôi lại bất ngờ ngất xỉu trong phòng thu âm và phải cấp tốc đưa vào bệnh viện gần nhất.
24.
Tôi đã mang thai, vừa tròn sáu tuần.
Vì thường xuyên ăn kiêng nên thể trạng của tôi không được tốt lắm, dẫn đến tình trạng hạ đường huyết khi thu âm, khiến tôi đột ngột ngất xỉu. Nhưng khi biết mình mang thai, phản ứng đầu tiên của tôi không phải là vui mừng hay lo lắng cho bản thân, mà là Quan Nghiễn Đình sẽ nghĩ thế nào?
Anh có muốn đứa bé này không?
Dù gì thì… anh cũng từng có một người phụ nữ mà anh rất thích…
Trước khi kết hôn, chúng tôi chưa từng bàn đến chuyện con cái. Trong lòng tôi rối bời, vừa thấp thỏm bất an vừa không thể kìm nén một tia hy vọng mơ hồ.