Tình Yêu Của Tôi
Chương 6
Ngón tay ấm áp chạm lên trán tôi kiểm tra nhiệt độ, giọng nói trầm thấp vì vừa tỉnh ngủ: "Em tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào? Có khát nước không, có muốn ăn gì không?"
Tôi khẽ nuốt xuống, giọng nói vẫn có chút khàn: "Tôi muốn uống nước."
"Chờ một chút, tôi lấy ngay." Chưa đầy một phút sau, anh ấy đã quay lại với một cốc nước ấm pha mật ong.
Quan Nghiễn Đình nhẹ nhàng nâng tôi dậy, kiên nhẫn đỡ tôi uống từng ngụm. Đến khi tôi uống xong hơn nửa cốc, anh ấy mới đặt ly nước xuống rồi lại nhẹ nhàng giúp tôi nằm xuống.
Lúc này, tôi mới khẽ cử động môi, giọng nói yếu ớt nhưng mang theo chút lo lắng: "Quan tiên sinh, bên phía đoàn phim..."
Tôi vẫn chưa rõ tình hình hiện tại ra sao, nhưng với tính cách của Châu Úc Bạch… Anh ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Quan Nghiễn Đình kéo chăn lên đắp kín cho tôi, giọng nói trầm ổn mà kiên định: "Đừng lo, bây giờ nó không có tâm trí để quan tâm đến chuyện này đâu."
Ánh mắt anh ấy nhìn tôi mang theo một chút mệt mỏi, nhưng giọng điệu vẫn vững vàng như cũ:
"Lâm Tĩnh Vi, dù chúng ta chưa công khai quan hệ, nhưng em vẫn là vợ của tôi."
"Em bị người ta bắt nạt, chẳng lẽ tôi có thể khoanh tay đứng nhìn sao?"
Tôi khẽ cụp mắt xuống, giọng nói mang theo chút áy náy: "Xin lỗi, đã khiến anh phải phiền lòng."
Với một người như Quan Nghiễn Đình, dù chỉ là một con chó cưng thì cũng không thể để bị người khác khinh thường hay ngược đãi. Huống hồ, bây giờ tôi là vợ hợp pháp của anh ấy.
Anh vươn tay vuốt nhẹ mái tóc tôi, giọng điệu dịu dàng hơn đôi chút: "Nghỉ ngơi cho tốt trước đã, chuyện đoàn phim không cần vội."
Tôi ngoan ngoãn khẽ gật đầu: "Được."
Anh ta liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, trong mắt có chút gấp gáp: "Tôi có việc gấp, phải ra nước ngoài một chuyến. Trong mấy ngày tới, để bảo mẫu chăm sóc em trước nhé!"
Tôi mỉm cười yếu ớt, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh cứ đi làm việc, đừng lo lắng cho tôi. Chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là tôi sẽ ổn thôi."
Quan Nghiễn Đình cúi xuống, nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho tôi cẩn thận hơn. Trước khi rời đi, anh ấy bất ngờ cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán tôi, giọng nói trầm thấp mà kiên định: "Tôi sẽ quay lại sớm."
Tôi nhẹ giọng đáp: "Vâng."
Trước khi xoay người rời đi, anh ta lại nhắc nhở: "Có chuyện gì đừng tự mình chịu đựng, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi."
Tôi nhìn anh trái tim khẽ lay động, rồi nhẹ gật đầu: "Tôi biết rồi."
Quan Nghiễn Đình không nói thêm gì nữa. Một lát sau, thư ký của anh bước vào và nhanh chóng thu dọn máy tính cùng tài liệu trên bàn.
Mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi, hai người mới rời khỏi. Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta, lòng chợt trống rỗng.
Anh ấy trông rất mệt mỏi.
Chắc hẳn lúc đang bận công việc, Quan Nghiễn Đình nghe tin tôi nhập viện nên vội vàng chạy đến. Nghĩ đến đây, tôi bất giác cảm thấy có chút áy náy.
Vốn dĩ tôi muốn giữ khoảng cách và không muốn làm phiền anh. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn khiến anh ấy bận lòng. Bây giờ đã muộn như vậy, anh ta vẫn phải bay chuyến đêm để kịp giải quyết công việc của mình.
Cảm giác tự trách dâng lên trong lòng tôi.
Bất kể lý do gì, anh ấy thực sự đã làm tròn trách nhiệm của một người chồng.
Còn tôi… tôi đã làm được gì cho anh ấy?
18.
Hôm Quan Nghiễn Đình đi công tác về, tôi vừa kết thúc một cảnh quay.
Hôm nay là một cảnh quan trọng, tôi đóng vai một nữ sát thủ giả say để quyến rũ và ám sát kẻ phản diện lớn nhất phim. Điện thoại vừa reo, tôi vội vàng mặc áo khoác ngoài rồi chạy thẳng ra xe, thậm chí còn chưa kịp tẩy trang.
Lớp trang điểm kiều diễm vẫn còn trên mặt, trên người còn vương mùi rượu nồng đậm. Ngay khi cửa xe mở ra, Quan Nghiễn Đình khẽ nhíu mày ánh mắt sắc bén lướt qua tôi: "Em uống bao nhiêu rượu?"
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, giọng nói có chút lơ mơ: "Cảnh quay cần… nên uống hơi nhiều một chút."
Lúc bước lên xe, bước chân tôi có hơi loạng choạng. Quan Nghiễn Đình lập tức vươn tay đỡ tôi thật vững, sau đó ra lệnh cho tài xế: "Về nhà trước đã."
Nghĩ một chút, anh lại trầm giọng dặn dò: "Lái chậm một chút."
Nhưng dù vậy, những cơn rung nhẹ từ chuyển động của xe vẫn khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Quan Nghiễn Đình khẽ kéo tôi vào lòng, một tay đỡ lấy vai để tôi tựa vào ngực anh ấy. Lớp trang điểm trên mặt tôi vô tình dây vào áo sơ mi của anh ta, để lại một vệt son mờ nhạt trên nền vải tinh khôi.
Tôi nhíu mày, giọng nói có chút áy náy: "Quan tiên sinh, hình như làm bẩn áo anh rồi..."
Bầu trời ngoài cửa sổ dần chuyển tối, ánh sáng trong khoang xe mơ hồ phản chiếu lên đường nét sắc sảo của anh. Quan Nghiễn Đình khẽ nâng tay, nhẹ nhàng vén lọn tóc xoăn bên thái dương tôi ra sau, giọng nói trầm thấp mang theo chút tà mị: "Gọi anh là gì?"
Tôi chớp mắt, không hiểu ý anh ấy: "Quan tiên sinh chứ gì nữa?"
Đầu ngón tay anh ta lướt nhẹ qua đường viền cằm tôi, giọng điệu vừa trầm ổn vừa có chút kiên nhẫn: "Lâm Tĩnh Vi, nghĩ kỹ lại xem em nên gọi anh là gì?"
Có lẽ do rượu làm tôi mất đi phần nào lý trí, hoặc cũng có thể do giọng nói của anh ta quá đỗi quyến rũ. Tôi nhắm mắt tựa đầu vào lồng ngực anh, giọng nói mơ hồ nhưng mềm mại, nhẹ như một tiếng thở dài: "Ông xã."
Khoảnh khắc ấy, Quan Nghiễn Đình cúi xuống hôn tôi. Không giống những lần trước, chỉ là một nụ hôn phớt nhẹ trên trán như một cử chỉ dịu dàng và lịch sự. Lần này, môi anh ấy dán chặt lấy môi tôi chậm rãi nhưng sâu lắng, đầu lưỡi nóng bỏng vẽ nên những đường nét dịu dàng nhưng không kém phần chiếm hữu.
Tôi mơ màng dựa vào anh ấy, cả người dần mềm nhũn theo từng nhịp dẫn dắt của anh.
19.
Đêm hôm đó, Quan Nghiễn Đình không đi sang phòng khác.
Khi nhìn về phía phòng tắm tôi có chút căng thẳng, vội kéo tấm chăn lụa mềm mại quấn chặt lấy mình, như thể chỉ cần làm vậy tôi có thể che giấu mọi cảm xúc trong lòng. Nhưng giữa không gian tĩnh lặng và u tối ấy, tôi vẫn mở to mắt siết chặt tay lại, không rõ mình đang căng thẳng vì điều gì.
Đây là mong đợi hay lo sợ vậy hả?
Cho đến khi Quan Nghiễn Đình từ phòng tắm bước ra, anh đứng bên cửa sổ trầm tĩnh quan sát.
"Không sợ tự làm mình ngạt thở sao?" Anh khẽ kéo tấm chăn ra làm tôi căng thẳng nhắm chặt mắt lại, ngay cả hàng mi cũng khẽ run rẩy không dám nhìn anh dù chỉ một lần.
"Lâm Tĩnh Vi." Thế nhưng, Quan Nghiễn Đình không có động tác nào tiếp theo: "Nếu em vẫn chưa sẵn sàng, vậy thì cứ đợi thêm một chút nữa."
"Quan Nghiễn Đình." Tôi lấy hết can đảm mở mắt, nhìn thẳng vào anh: "Trước đây, anh đã từng có người mình thích chưa?"
"Đã từng." Quan Nghiễn Đình đáp mà không chút do dự.
Quả nhiên, tôi không hề đoán sai. Cũng giống như tôi, anh cũng có những quá khứ không muốn ngoảnh đầu nhìn lại.
Người đàn ông như anh, với thân phận và tuổi tác như thế làm sao mà chuyện tình cảm lại có thể là tờ giấy trắng?
Chỉ là… một người như anh, cũng từng có thứ khát khao mà không thể chạm tới sao?
20.
"Nhưng tất cả những chuyện đó đều là quá khứ rồi." Anh nhẹ nhàng nói.
"Anh không còn thích cô ấy nữa sao?" Tôi nhìn anh, trong lòng bỗng trào lên một cảm giác khó tả, vừa mong đợi lại vừa có chút do dự.
Quan Nghiễn Đình không trả lời ngay, chỉ cúi xuống chạm môi vào tôi mang theo chút ý cười trầm thấp: "Em rất muốn anh thích người khác à?"
Tôi giật mình, theo bản năng lắc đầu giọng nói có chút bối rối: "Không phải… Em chỉ là… chỉ là nghĩ rằng, nếu anh đã có người mình thích vậy thì em không nên can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của anh…"
Lời còn chưa dứt, giọng nói trầm ổn của anh vang lên bên tai, xen lẫn hơi thở ấm áp: "Nhưng em đã là vợ của anh rồi."