THẾ SỰ ĐOẢN NHƯ XUÂN MỘNG
Chương 3
5
Lại một ngày nữa trôi qua.
Khi Bùi Thịnh đang xử lý tấu chương, người từ Minh Hoa cung đến bẩm báo, Minh phi đã mang thai.
Ta theo phản xạ nhìn về phía Bùi Thịnh.
Hắn hẳn phải vui mừng lắm mới đúng.
Trước đây, chúng ta đã từng tha thiết mong có một đứa con của riêng mình.
Nhưng thái y nói thân thể ta yếu nhược, không dễ mang thai. Cho đến khi ta bị phế truất, ta vẫn chưa từng hoài thai.
Thế nhưng Bùi Thịnh lại lập tức trầm mặt.
Ta đi theo hắn đến Minh Hoa cung, nhìn Minh phi vui vẻ tiến lên đón.
Nhưng hắn bất ngờ bóp chặt lấy gương mặt Minh phi.
“Ngươi làm sao có thai được?”
Đám cung nhân xung quanh đồng loạt quỳ xuống.
Minh phi lại không hề sợ hãi, ngược lại còn mang theo vài phần e thẹn.
“Bệ hạ, thần thiếp đã lén đổ bỏ thuốc tránh thai rồi. Bởi vì mấy ngày trước, thần thiếp liên tục nằm mơ thấy một hài tử, nó nói nó tên là Quân Tâm, muốn thần thiếp làm mẫu thân của nó.”
Ta và Bùi Thịnh đồng thời sững sờ.
Bởi vì… trước đây, ta và hắn từng nói...
Nếu sinh con gái, sẽ đặt tên con là Quân Tâm.
Bởi ta tên là Tạ Uyển, hàm ý là “Trường phát uyển Quân tâm” (Tóc dài vấn trọn tấm lòng quân vương.)
Đó là minh chứng cho sự sủng ái mà Bùi Thịnh dành cho ta và con.
Ta nhìn gương mặt Minh phi, một gương mặt giống ta đến kỳ lạ.
Thật sự có thể trùng hợp đến vậy sao?
Sắc mặt Bùi Thịnh dần dịu lại, hắn chăm chú nhìn Minh phi hồi lâu, dường như đang cân nhắc đến tính chân thật trong lời nàng ta.
Một lúc sau, hắn tựa hồ đã hạ quyết tâm, nhẹ nhàng ôm lấy Minh phi.
“Vậy nàng hãy an tâm dưỡng thai đi.”
Đêm đó, Bùi Thịnh ở lại Minh Hoa cung, thậm chí vui đến mức uống say.
Minh phi sai Mậu An dìu hắn vào trong nghỉ ngơi, nói rằng nàng sẽ đến sau.
Ta đi theo họ vào nội thất, nhìn dáng vẻ vui mừng đến mức lẩm bẩm những lời vô nghĩa của Bùi Thịnh, trong lòng bỗng có chút chua xót.
Minh phi mang thai, hắn lại có thể vui đến như vậy.
“Bệ hạ, vì sao ngài lại chấp nhận để Minh phi nương nương mang thai?”
Là giọng của Mậu An.
Ta cứ ngỡ Bùi Thịnh sẽ nói là vì hắn thích Minh phi, hoặc vì nàng ta ngoan ngoãn.
Nhưng hắn lại nói:
“Nàng… có lẽ từng là con của Uyển Uyển, nhưng vì… Ta muốn đứa trẻ này. Đợi nó sinh ra, ta sẽ giao nó cho Uyển Uyển, biết đâu nàng ấy sẽ quay về bên cạnh trẫm…”
Rõ ràng hắn đã uống quá nhiều, lời nói trước sau không liên kết.
Mậu An thở dài, không nói thêm.
Còn ta thì sững sờ tại chỗ, rất lâu không thể động đậy.
Cái gì gọi là… từng là con của ta?
Ta chưa từng mang thai, lời này của Bùi Thịnh rốt cuộc có ý gì?
Ta không sao hiểu nổi.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Ta quay đầu nhìn lại, là Minh phi.
Nàng ta vào phòng, phân phó Mậu An lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại Bùi Thịnh, Minh phi và một cung nữ.
Ta cứ tưởng tiếp theo sẽ là cảnh hai người họ ân ái bên nhau.
Nhưng không phải.
Minh phi bưng chén rượu lên, ra hiệu cho cung nữ.
Cung nữ hiểu ý, từ trong tay áo lấy ra một túi bột trắng, lặng lẽ đổ vào chén rượu.
Ta chấn động nhìn Minh phi bưng chén rượu đã bị bỏ thêm thứ gì đó, từng bước tiến về phía Bùi Thịnh.
Trong khoảnh khắc ấy, rất nhiều khả năng vụt qua đầu ta.
Có khi nào Minh phi là gian tế của địch quốc hoặc tiền triều?
Bọn họ cố ý sắp đặt một người giống ta bên cạnh Bùi Thịnh, mục đích là để đầu độc hắn.
Ta hoảng loạn lao đến trước mặt Minh phi, cố gắng ngăn cản nàng ta.
“Nếu ngươi giết hắn, sẽ khơi mào chiến tranh, khiến thiên hạ đại loạn!”
Dù Bùi Thịnh phụ bạc ta, nhưng ta vẫn nhớ...
Ước mơ thời niên thiếu của hắn là quốc vận hưng thịnh, thiên hạ thái bình.
Hắn không phải một phu quân tốt, nhưng là một Hoàng đế tốt.
Nhưng ta chỉ là một linh hồn vô hình vô ảnh.
Minh phi đi xuyên qua cơ thể ta hết lần này đến lần khác.
Ta hoàn toàn bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ta ép Bùi Thịnh uống chén rượu đó.
Nhưng cảnh tượng hắn trúng độc chết như ta tưởng tượng không hề xảy ra.
Hắn thậm chí còn mở mắt nhìn chén rượu.
“Cái gì thế này, khó uống quá.”
Minh phi dịu dàng dỗ dành: “Bệ hạ, đây là thuốc giải rượu.”
Bùi Thịnh không hỏi thêm, sau đó Minh phi rửa mặt rồi lên giường.
Ngọn đèn vụt tắt.
Ta mờ mịt đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy mọi chuyện dường như đã vượt ngoài dự đoán của ta.
Kể từ khi Minh phi mang thai, Bùi Thịnh gần như ngày nào cũng ở Minh Hoa cung bồi nàng ta.
Còn ta, trong những ngày tháng trôi dạt bất tận, đã dần trở nên tê dại.
Ta không biết mình đã làm sai điều gì.
Vì sao ta đã chết, linh hồn vẫn phải tồn tại, chứng kiến Bùi Thịnh ngày ngày ân ái sủng nịnh kẻ khác.
Gương mặt Minh phi giống ta đến kỳ lạ, mỗi lần nhìn thấy đều khiến ta ngẩn ngơ.
Khiến ta nhớ lại những ngày tháng đã qua với Bùi Thịnh.
Nhiều năm về trước, hắn cũng từng đối xử với ta như vậy.
Dạo chơi dưới trời nắng, ngắm mưa nơi cung điện.
Ta không biết mình sẽ tồn tại bao lâu.
Có lẽ… là cả đời.
Ta nghĩ, đây chính là cái giá của việc đắm chìm trong tình yêu.
6
Vẫn không biết đã là ngày thứ bao nhiêu.
Mậu An vội vã chạy đến bẩm báo: “Bệ hạ, chiếu ngục bốc cháy rồi.”
Bùi Thịnh cau mày: “Có phạm nhân quan trọng nào trốn thoát không?”
Mậu An lắc đầu, cẩn trọng đáp: “Là Trần Thanh, hắn muốn gặp ngài.”
Cái tên này cuối cùng cũng đánh thức những suy nghĩ đã tê dại suốt bao ngày của ta.
Ta chấn động nhìn Mậu An.
Trần Thanh, chính là cái tên thị vệ năm đó đã bị định tội tư thông với ta sao?
Nhưng Bùi Thịnh khi ấy đã tin rằng ta có tư tình với gã, thậm chí còn phế ta vào lãnh cung, làm sao hắn có thể để gã sống đến tận bây giờ?
Ta quay sang nhìn Bùi Thịnh.
Hắn trầm mặc hồi lâu, khuôn mặt không chút biểu cảm, rồi mới đứng dậy: “Vậy đi gặp hắn một chút.”
Lần đầu tiên sau mười năm, ta bước theo Bùi Thịnh ra khỏi hoàng cung.
Bên ngoài trời lất phất mưa.
Bùi Thịnh ngồi trong xe ngựa, còn ta ngồi trên nóc xe, đưa tay ra, nhìn từng hạt mưa xuyên qua bàn tay mình.
Một mùi hương thanh mát len lỏi vào khứu giác ta.
Trước đây, mỗi khi trời mưa, ta luôn có thể ngửi thấy hương thơm này, là mùi của đất sau khi được cơn mưa thấm ướt.
Nhưng từ khi tiến cung đến nay, ngay cả lãnh cung cũng lát đầy gạch xanh lạnh lẽo, ta chưa từng cảm nhận được mùi vị này nữa.
Chợt, ta nhớ ra...
Trước đây, ta từng là một người yêu tự do biết bao.
Ta thích cưỡi ngựa dưới làn mưa bụi, thích trốn thị vệ chạy đến vương phủ tìm Bùi Thịnh chơi đùa.
Nhưng sau này, vì hắn, ta tự giam cầm mình trong hậu cung suốt mười năm.
Mười năm ấy, ta học cách làm một phi tần mẫu mực.
Ở trong bốn bức tường lạnh lẽo của lãnh cung, chật vật cầu sinh.
Giờ nghĩ lại, thật không đáng.
Xe ngựa dừng lại trước chiếu ngục, Bùi Thịnh khoác áo choàng, bước xuống.
Ta theo sau hắn, không ai ngăn cản.
Chúng ta đi sâu xuống tận đáy nhà lao, nơi giam giữ Trần Thanh.
Đã tám năm trôi qua, gã thay đổi đến mức ta suýt không nhận ra.
Hai sợi xích sắt thô to quấn chặt cổ tay gã, treo lơ lửng trên cao.
Làn da tái nhợt do nhiều năm không thấy ánh mặt trời, thân thể gầy trơ xương.
Bùi Thịnh trầm mặc ngồi xuống ghế trước mặt Trần Thanh.
“Ngươi muốn gặp trẫm?”
Trần Thanh kích động bước lên một bước, sợi xích theo đó kêu leng keng.
“Bệ hạ, cuối cùng ngài cũng chịu gặp vi thần.”
Gã cố gắng ổn định tâm tình: “Vi thần nghe được từ một đồng hương trong lao rằng mẫu thân của vi thần vừa qua đời. Vi thần lúc sống chưa tận hiếu, nay chết rồi vẫn mong được dìu quan tài tiễn mẫu thân đoạn đường cuối."
"Chuyện năm đó đã qua lâu rồi, vi thần tuyệt đối không tiết lộ với bất cứ ai."
"Xin bệ hạ khai ân, thả vi thần về quê…”
Ta càng nghe càng thấy rối loạn.
“Chuyện năm đó” mà gã nói, chắc hẳn là vụ án ta bị vu oan tư thông.
Nhưng tại sao gã lại phải cam đoan với Bùi Thịnh rằng sẽ không tiết lộ chuyện này?
Bùi Thịnh không biểu lộ cảm xúc gì, cũng không đáp lại.
Bên trong gian lao nhỏ bé, không khí gần như đông đặc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Sắc mặt Trần Thanh từ mong chờ chuyển sang hoang mang, rồi trở thành hoảng sợ.
“Bệ hạ, ngài không thể giết vi thần! Vi thần chỉ làm theo lệnh của ngài!"
"Ngài đã hứa với vi thần, chờ chuyện này lắng xuống sẽ ban thưởng vàng bạc rồi thả vi thần về quê."
"Vi thần không cần vàng nữa, chỉ cầu xin ngài tha mạng…”
Bùi Thịnh chỉ khẽ vẫy tay.
Một thị vệ áo đen tiến lên, tay cầm một thanh đao.
Trần Thanh nhìn ánh đao lóe lên hàn quang, cuối cùng triệt để sụp đổ.
“Ngươi muốn qua sông đoạn cầu sao! Rõ ràng chính ngươi sai ta vu hãm Quý phi tư thông, bây giờ lại nuốt lời!”
Lời nói của hắn như sấm nổ vang bên tai ta.
Một cơn đau nhức dội thẳng vào đầu ta.
Rõ ràng từng chữ ta đều hiểu, nhưng khi ghép lại, ta lại không thể lý giải được ý nghĩa trong đó.
Thị vệ áo đen chậm rãi tiến đến, Trần Thanh bị dồn đến cực hạn, hoàn toàn phát điên.
“Cẩu Hoàng đế! Ngươi ngay cả nữ nhân mà mình yêu nhất cũng có thể vứt bỏ, còn hạ thuốc khiến nàng vĩnh viễn không thể mang thai!"
"Ngươi thật độc ác!”
“Huynh đệ tốt, ngươi đừng giết ta… Hoàng đế bội tín bội nghĩa, các ngươi làm việc cho hắn cũng không có kết cục tốt đâu!"
"Cẩu Hoàng đế, ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng…”
Một tia sáng lạnh lẽo vụt qua.
Tiếng gào thét ngưng bặt.
Máu tươi bắn ra, xuyên qua thân thể ta, nhỏ xuống vạt áo Bùi Thịnh.
Ta thất thần quay đầu nhìn hắn.
Hắn ghét bỏ phủi nhẹ vạt áo, sau đó ngẩng lên nhìn thi thể Trần Thanh đã không còn động tĩnh.
“Ngươi biết quá nhiều bí mật, trẫm sao có thể để ngươi sống.”