7 Đúng vậy, gã đã biết quá nhiều bí mật. Bùi Thịnh từng nói, hắn lo lắng rằng ta không thể ứng phó được với những tranh đấu ngầm trong hậu cung, nên mới phái Trần Thanh làm ám vệ bảo vệ ta. Trần Thanh quả thực đã giúp ta chặn đứng không ít âm mưu quỷ kế. Đêm ta bị vu oan tư thông, Trần Thanh đột nhiên xuất hiện, nói có kẻ muốn phóng hỏa thiêu chết ta, bảo sẽ đưa ta đi tìm Bùi Thịnh. Ta tin gã. Nhưng khi gã đưa ta ra ngoài, cảnh tượng trước mắt khiến ta sững sờ. Bên ngoài lửa cháy rực trời, xung quanh bị thị vệ bao vây kín mít. Bùi Thịnh đứng giữa vòng vây, ánh mắt khó dò mà nhìn ta. Những cung nhân bị kinh động xì xào bàn tán, ta lúc này mới bừng tỉnh... Ta chỉ khoác trên mình một chiếc áo ngủ mỏng manh, còn Trần Thanh thì đang nắm lấy tay ta. “Chiêu Quý phi tư thông với thị vệ, làm ô uế hậu cung, giáng xuống làm thứ dân, đày vào lãnh cung.” Ta sững sờ tại chỗ, không thể tin được những lời lạnh lùng ấy lại có thể thốt ra từ miệng Bùi Thịnh. Chẳng phải người mà Bùi Thịnh yêu nhất là ta sao? Chẳng phải hệ thống công nhận ta đã công lược thành công rồi sao? Những lời biện hộ nghẹn lại nơi cổ họng, ta không thể thốt ra nổi. Ta không biết mình bị lôi đi thế nào, chỉ biết lúc tỉnh lại, ta đã ở lãnh cung. Ký ức về gương mặt lạnh lẽo của Bùi Thịnh khi đó chồng lên với gương mặt hắn lúc này. Trong ánh mắt ấy, ta chẳng thấy nổi một tia yêu thương. “Xử lý sạch sẽ.” Bùi Thịnh thản nhiên nói một câu rồi đứng dậy rời đi. 8 Ta từng nghĩ rằng, thi thể của mình sẽ mục rữa trong lãnh cung, hóa thành một bộ hài cốt không ai ngó ngàng. Nhưng không ngờ rằng, có một vị phi tần bị điên, chạy loạn trong lãnh cung. Khi cung nhân đuổi bắt nàng ta, vô tình đẩy tung cánh cửa nơi ta từng ở. Một mùi hôi thối nhàn nhạt tràn ra, khiến mọi người xôn xao. Chiêu Quý phi từng một thời được sủng ái ngập trời, cuối cùng lại chết lặng lẽ trong lãnh cung, không ai thu dọn thi thể. Ai nấy đều biết, ta là điều cấm kỵ trong hoàng cung, tám năm không ai dám nhắc đến. Không ai dám bẩm báo lên trên, sợ liên lụy mà mất mạng. Có kẻ đề nghị dùng chiếu rách bọc lấy thi thể, tìm một cái giếng khô mà ném xuống. Không ngờ rằng, khi hành động lại vô tình chạm mặt Hoàng hậu đang đi dạo một mình trong Ngự Hoa Viên. Sự việc cứ thế lan truyền đến tai Bùi Thịnh. Hoàng hậu mang thi thể của ta đến Thừa Minh điện, nhưng không tìm thấy hắn. Vậy nên, nàng ta đổi hướng đến Minh Hoa cung, quả nhiên Bùi Thịnh đang ở đó. Lúc nhận được tin báo, hắn đang đút nho cho Minh phi ăn. Ta từng nghĩ, ít nhất hắn cũng sẽ rơi hai giọt nước mắt, dù sao cũng từng yêu nhau. Nhưng không, hắn chẳng hề. Hắn chỉ thong thả đặt quả nho xuống đĩa, thuận tiện trách cứ Hoàng hậu không quản lý hậu cung chu toàn. Hoàng hậu chịu oan ức, bị phạt quỳ trước Minh Hoa cung, mất hết thể diện. Bùi Thịnh rất hào phóng với danh tiếng, cho phép ta được mai táng theo lễ nghi Quý phi. Tạm thời đặt linh cữu của ta ở Trường Lạc cung gần Minh Hoa cung. Thế nhưng, hắn chưa từng đến nhìn ta lấy một lần, nghe nói hắn bận rộn cả ngày trong Thừa Minh điện, chỉ để phê duyệt tấu chương. Không biết vì sao, đột nhiên ta có thể rời khỏi Bùi Thịnh. Vậy nên ta ở lại linh đường. Ta co mình lại bên quan tài, ngây ngốc chờ đợi, mong rằng có thể quay về thân xác, hoàn toàn tiêu tán. Linh đường lạnh lẽo, chẳng có lấy một cung nhân. Không ai muốn canh giữ linh cữu cho một thứ dân chết trong lãnh cung. Tạ gia đã bị tịch thu tài sản, lại càng không thể có thân nhân đến viếng. Ta chỉ thấy buồn cười. Đường đường là một người xuyên không, ta từng phong quang vô hạn. Trong mắt kẻ khác, ta có mắt nhìn xa trông rộng, giữa chín vị hoàng tử lại chọn kẻ không có gì nổi bật nhất, Dực vương Bùi Thịnh. Canh bạc thắng, một bước lên mây, trở thành phi tần. Dù vì cân bằng triều chính, hắn cưới con gái của Lưu gia làm Hoàng hậu, Dù chỉ phong ta làm Quý phi, nhưng sau khi nhập cung, ta vẫn độc sủng hậu cung, ngay cả Hoàng hậu cũng phải nhún nhường. Nhờ thế, Tạ gia cũng được vinh hiển suốt hai năm. Rồi một ngày, từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Đến khi chết, lại thê lương đến thế, ngay cả một người khóc vì ta cũng không có. Mãi đến lúc hoàng hôn, linh đường mới có một người ghé thăm. Là Hoàng hậu. Nàng ta đi vào một mình, không mang theo cung nhân. Một thân cung trang màu nhạt, nơi khóe mắt đuôi mày phảng phất sự mệt mỏi khó nói thành lời. Thật ra ta và nàng ta không thân thiết. Nàng ta là danh môn khuê tú được nuôi dưỡng bởi gia tộc thế gia, nhất cử nhất động đều chuẩn mực, cứng nhắc đến cực đoan. Lúc Bùi Thịnh vừa đăng cơ, trên triều có không ít cựu thần không phục. Hắn vì cân bằng thế lực triều đình, cưới cháu gái của Lưu thái sư có danh vọng cao nhất trong số đó làm Hoàng hậu. Hắn lại hứa với ta rằng, nữ nhân hắn yêu chỉ có một mình ta. Ta ấm ức, không cam lòng, nhưng cũng không thể ngăn cản. Chính trị triều đình hiểm ác, quyền lực tranh đoạt, hắn chung quy vẫn là Hoàng đế, không thể vì ta mà bỏ trống hậu cung. Dù chỉ là hữu danh vô thực, cũng phải bày ra cho thiên hạ thấy. Lúc ấy, ta ngây thơ tin rằng, hắn sẽ luôn yêu ta. Giờ nhìn lại, thật ngu xuẩn biết bao. Hôm đại hôn, vì để không làm Hoàng hậu mất mặt, Bùi Thịnh đã ở lại tân phòng. Sáng hôm sau, Hoàng hậu cho gọi ta đến. Nàng ta vẫn mặc bộ hỷ phục hôm qua, sắc mặt mỏi mệt. Nàng ta miễn ta không phải hành lễ, giọng điệu cứng nhắc. “Ta biết ngươi và Hoàng đế tình sâu nghĩa nặng, ta chiếm vị trí Hoàng hậu của ngươi, là ta có lỗi.” “Từ nay về sau, ngươi không cần đến thỉnh an ta, chỉ cần không gây rối hậu cung, ta sẽ không lấy thân phận Hoàng hậu để áp chế ngươi.” Khi ấy, ta chỉ thấy nàng ta thật vô tình, đêm đại hôn bị phu quân lạnh nhạt, vậy mà hôm sau vẫn có thể bình thản nói chuyện với ta. Về sau, Hoàng hậu quả thật giữ lời. Hai năm trời, chúng ta chỉ gặp nhau vào những ngày đại lễ. Vậy nên ta có chút kinh ngạc khi nàng ta lại là người đầu tiên đến viếng ta. Hoàng hậu thắp một nén nhang cho ta, lại rót một chén rượu rưới xuống đất. Làm xong hai việc ấy, nàng ta trầm mặc rất lâu. Trước khi rời đi, nàng ta cuối cùng cũng lên tiếng: “Đời này của ngươi, quá khổ sở rồi.” “Nếu ngươi giống ta, chưa từng ôm lấy hy vọng với hắn, có lẽ cũng sẽ không đau khổ đến như vậy.” “Đáng tiếc, ngươi từng được hưởng qua sự sủng ái tột cùng của hắn, lại bị chính người mình yêu đẩy xuống địa ngục." "Còn trẻ như thế, vậy mà đã héo úa trong chốn thâm cung.” “Hoàng ân, chẳng qua chỉ đến thế mà thôi.” “Thế nên kiếp sau, xin hãy đừng vào hoàng gia nữa.” Hoàng hậu xoay người rời đi, bóng lưng hiu quạnh. Ta nhìn theo nàng ta, mới mười năm thôi mà đã nhuốm đầy tang thương. Chốn hậu cung này, không chỉ giam cầm mình ta, mà còn giam cầm cả Hoàng hậu. Cả đời nàng ta mang theo vinh nhục gia tộc, không dám lầm đường lạc lối. Chịu đựng sự thờ ơ của phu quân, tháng năm cô quạnh trong thâm cung mà già đi. Ta khẽ cúi đầu với Hoàng hậu, dù cho nàng ta không thể nhìn thấy. Nàng ta nói đúng. Kiếp sau, ta sẽ không đặt hy vọng vào tình yêu nữa. Nếu như… còn có kiếp sau…