THẾ SỰ ĐOẢN NHƯ XUÂN MỘNG
Chương 2
3
Ta đã ở lại Minh Hoa cung suốt một canh giờ.
Cho đến khi Bùi Thịnh bước ra từ phía sau rèm trướng, ta vẫn chưa tiêu tán.
Hắn cùng Minh phi tình tứ ngồi vào bàn ăn.
Ta trốn sau cánh cửa, nhắm mắt lại, không muốn nhìn họ.
Không ngờ, những tiếng bàn luận khe khẽ truyền vào tai ta.
Là đám cung nhân bên ngoài.
“Nghe chưa? Mấy ngày trước bệ hạ giết một thái giám trong Ngự Hoa Viên đấy.”
“Thật đáng thương, bị đánh đến chết, nghe nói chỉ vì nhắc đến Thần Quý phi…”
“Suỵt! Ngươi không muốn sống nữa à?!”
Tiếng nói lập tức im bặt.
Ta sững người, hốc mắt nóng rát nhưng lại không thể rơi lệ.
Thủ Tín công công… chết rồi?
Bùi Thịnh… lại căm ghét ta đến mức này ư?
Ta không khóc nổi, chỉ cảm thấy tim đau nhói.
Ta đã hại chết một đứa trẻ mới mười lăm tuổi…
Khoảnh khắc đó, ta chỉ muốn lập tức hồn phi phách tán, xuống hoàng tuyền tìm Thủ Tín, dập đầu tạ tội với hắn.
Thế nhưng, ta vẫn còn tồn tại.
Mãi cho đến khi Bùi Thịnh dùng bữa xong, bước ra khỏi Minh Hoa cung.
Ta mơ hồ đi theo sau hắn, muốn hỏi hắn rốt cuộc vì sao lại làm vậy, nhưng hắn không thể nhìn thấy ta.
Không biết đã bao lâu, bỗng một tiếng sấm chớp như nổ tung bên tai ta.
Là giọng nói của Bùi Thịnh.
“Tú Vân, đã xử lý sạch sẽ rồi chứ?”
Tại sao Bùi Thịnh đột nhiên nhắc đến Tú Vân?
“Xử lý sạch sẽ” là có ý gì?
“Hồi bệ hạ, đã xử lý xong từ mấy hôm trước rồi, cũng cho người nhà ả một trăm lượng bạc, xin ngài yên tâm.”
Thái giám Mậu An cúi gập người, giọng nói thấp đến mức khó nghe rõ.
Bùi Thịnh trầm giọng đáp: “Nàng ta thế nào?”
Mậu An khẽ rùng mình, rồi dè dặt trả lời: “Vẫn ổn ạ.”
Sau đó, cả hai không nói thêm gì nữa.
Tú Vân… là người của Bùi Thịnh?
Ta chưa từng nghĩ đến điều này, nhưng ngẫm lại, điều đó thật hợp lý.
Năm đó, tất cả nha hoàn bên cạnh ta đều bị Bùi Thịnh giết sạch, vì sao chỉ còn lại một người mà ta chẳng hề thân thuộc?
Chỉ có một khả năng duy nhất, Tú Vân ngay từ đầu đã là quân cờ do Bùi Thịnh cài cắm bên cạnh ta.
Nhưng ta có gì đáng để hắn lợi dụng?
Bỗng nhiên, ta nhớ đến mấy ngày trước khi chết, Tú Vân luôn có vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Còn cả những lời nàng ấy đã nói trong hơi thở cuối cùng.
Một suy nghĩ đáng sợ chợt lóe lên trong đầu ta.
Tú Vân… đã muốn nói cho ta điều gì đó.
Nhưng điều này là thứ mà Bùi Thịnh tuyệt đối không cho phép ta biết.
Vậy nên, Tú Vân sinh lòng dị tâm, trở thành cái gai trong mắt hắn.
Nàng ấy không phải chết vì bị hậu cung trả thù, mà là bị Bùi Thịnh xử phạt…
Thế thì, điều mà Tú Vân muốn nói với ta rốt cuộc là gì?
Ta nhắm mắt, không dám nghĩ tiếp.
Mơ hồ cảm giác được, phía sau chuyện này là một âm mưu to lớn.
Một âm mưu đủ sức khiến ta vạn kiếp bất phục.
4
Sau khi rời khỏi Minh Hoa cung, mỗi ngày Bùi Thịnh đều bận rộn xử lý chính sự, thường xuyên thức trắng đêm xem tấu chương.
Ta đứng bên cạnh án thư của hắn, nhìn hắn vung bút trên giấy, chẳng hề thấy mệt mỏi.
Thời điểm Bùi Thịnh còn là Dực vương, hắn không bận rộn đến vậy.
Hắn thường lén trèo tường vào Tạ phủ tìm ta. Khi đó, vì chữ viết xấu, ta bị phạt chép sách mỗi ngày.
Bùi Thịnh sẽ giả mạo nét chữ của ta để chép thay.
Hắn còn nắm tay ta, dạy ta từng nét ngang, nét móc, nét sổ.
Về sau, hắn đăng cơ, thời gian bên ta dần ít đi. Mỗi lần ta tìm hắn, hắn đều bận.
Khi đó, ta đã nghĩ, ta muốn ở lại, ta muốn có nhiều thời gian bên hắn hơn.
Không biết từ lúc nào, Bùi Thịnh dừng bút.
Mậu An công công đẩy cửa bước vào: “Bệ hạ có muốn nghỉ ngơi không ạ?”
Bùi Thịnh không trả lời ngay, mà sững sờ một lúc.
“Trẫm nhớ ra, hôm nay là ngày gì rồi.”
Mậu An cúi đầu, không dám nói gì.
Một lát sau, Bùi Thịnh đứng dậy rời đi.
Ta nhìn hắn đi qua từng khúc quanh trong thâm cung một cách thành thạo.
Chỉ đến khi hắn đứng trước cửa lãnh cung, ta mới chợt nhận ra...
Hôm nay, là sinh thần của ta.
Ta cười khổ.
Tám năm sống trong lãnh cung, có thể sống sót đã là điều khó khăn.
Ta sớm đã quên ngày sinh của mình là khi nào, càng không ngờ Bùi Thịnh vẫn còn nhớ.
Nhìn cách hắn tìm đường đến đây thuần thục, cùng với dáng vẻ không chút nghi hoặc của đám thái giám, rõ ràng đây không phải lần đầu tiên hắn đến.
Nhưng tại sao, ta chưa bao giờ gặp hắn?
Chưa kịp nghĩ kỹ, Bùi Thịnh đã chậm rãi bước vào trong.
Từng bước, từng bước, đi đến cửa gian phòng ta ở trong lãnh cung.
Cánh cửa ấy, vẫn y như ngày thường.
Những bữa ăn được đưa tới kia, dù cho ta có không nhận, cũng sẽ nhanh chóng bị các phi tần thất sủng khác lấy đi.
Nếu chỉ đứng ngoài cửa, sẽ chẳng thể nhìn ra điều gì khác lạ.
Có lẽ vì thế mà ta chết đã lâu, vẫn không ai hay biết.
Ta nhìn hắn dừng chân trước cửa, trong lòng chợt có cảm giác nhẹ nhõm như bụi trần đã lắng xuống.
Hãy cứ vậy đi, Bùi Thịnh, hãy đẩy cửa ra.
Nhìn thấy thi thể ta, vui mừng cũng được, thương tiếc cũng được, với ta mà nói, cuối cùng cũng có thể giải thoát.
Ta không phụ lời thề ước của chúng ta, thậm chí đã dùng cả mạng sống để giữ vững nó.
Còn kẻ bội tín như ngươi, cứ tiếp tục sống trong thế giới không có ta đi.
Ta chúc ngươi giang sơn vững bền, nhưng cũng cô độc cả đời.
Một nén nhang.
Hai nén nhang.
Nửa canh giờ.
Một canh giờ.
Bùi Thịnh vẫn không đẩy cánh cửa ấy ra.
Ta không hiểu, liền đi đến trước mặt hắn, muốn nói chuyện với hắn, nhưng hắn không nghe thấy.
Sau cùng, ta cũng mệt mỏi, chỉ im lặng đứng bên.
Không biết bao lâu sau, bầu trời dường như le lói ánh sáng.
Bùi Thịnh cử động chân, hơi loạng choạng.
Ta theo phản xạ muốn đỡ hắn, nhưng tay lại xuyên qua cánh tay hắn.
Người đỡ hắn lại là Mậu An.
“Bệ hạ, ngài hà tất phải làm vậy…”
Dường như do không khí lúc này quá mức bi thương, đến cả Mậu An cũng dám nói nhiều thêm vài câu.
“Ngài năm nào cũng tới đây nhìn… Cứ đứng cả một đêm, nếu vậy, chi bằng thả… ra ngoài đi?”
Bùi Thịnh… năm nào cũng tới đây sao?
Có phải trong những đêm ta âm thầm khóc trong giấc ngủ, Bùi Thịnh cũng đứng ngoài cửa lặng lẽ đau lòng?
Nếu thật sự như vậy, thì những năm qua hắn tàn nhẫn như thế để làm gì…
Nhưng ngay giây sau, sắc mặt Bùi Thịnh chợt thay đổi.
“Nàng ta oán trẫm, không chịu cúi đầu! Nói thêm một câu nữa, tự mình đến Thận Hình Ty chịu phạt đi!”
Mậu An lập tức im bặt, không dám nói thêm.
Có lẽ, Bùi Thịnh chỉ là vào một đêm nào đó trong năm, chợt nhớ đến ta...
Một kẻ đáng thương bị hắn tước đoạt tất cả.
Có lẽ, hắn cũng có chút áy náy.
Nhưng hắn chỉ cần đi một đoạn đường trong thâm cung, đứng ngoài cửa cả đêm, thế là xong bổn phận.
Thậm chí, không cần ta biết, chỉ cần bản thân hắn cảm thấy thanh thản là đủ.
Ta nhìn gương mặt cương nghị của Bùi Thịnh, chỉ cảm thấy xa lạ vô cùng.
Khi xưa dù có dã tâm, nhưng hắn vẫn luôn ôn hòa.
Từ khi nào mà hắn đã trở thành một con người như bây giờ vậy?
Động một chút là giết chóc.
Nếu không phải Mậu An vẫn luôn theo hầu hạ hắn từ nhỏ, e rằng lúc này đã bị kéo xuống xử tử rồi.
Bọn họ rời đi.
Trước khi đi, ta quay lại nhìn lãnh cung này...
Nơi đã giam cầm ta suốt tám năm.
Lần sau ta quay lại, có lẽ sẽ là ngày này năm sau.
Đến lúc đó, e rằng thi thể ta cũng đã mục nát thành tro bụi rồi.