THẾ SỰ ĐOẢN NHƯ XUÂN MỘNG
Chương 1
Ta qua đời vào năm thứ mười sau từ khi Bùi Thịnh đăng cơ.
Sau khi nhiệm vụ công lược thành công, ta đã lựa chọn ở lại thế giới này.
Nhưng chỉ mới năm thứ hai, Bùi Thịnh đã chán ghét ta.
Hắn tin ta tư thông với thị vệ, tin rằng gia tộc ta tham ô nhận hối lộ, rồi phế bỏ ta vào lãnh cung.
Thế nhưng, ngay cả khi chết đi, ta cũng không thể rời khỏi thế giới này.
Chỉ có thể ngày đêm đi theo Bùi Thịnh, tận mắt chứng kiến hắn sủng ái một nữ nhân khác có dung mạo giống hệt ta.
1
Ta chết vào một ngày xuân oanh bay cỏ biếc.
Khi lần nữa có được ý thức, ta đã thấy mình đang lơ lửng ở giữa không trung.
Bên dưới là thi thể gầy gò, tái nhợt của ta.
Sợ rằng hồn phách sẽ nhanh chóng tan biến, ta vô thức trôi về phía điện Thừa Minh – tẩm cung của Bùi Thịnh.
Bùi Thịnh bước ra từ trong điện, đứng ngay trước mặt ta.
Trong một khoảnh khắc, ta đã ngỡ rằng hắn đang nhìn mình.
Nhưng không, hắn chỉ thất thần mà thôi.
Đám thái giám bên cạnh dường như rất sợ hắn, không ai dám thốt ra nửa lời.
Hồi lâu, hắn bâng quơ cất giọng: “Thời tiết thật đẹp.”
Ta chợt nhớ đến ngày ta và hắn gặp nhau, đó cũng là một ngày xuân như thế.
Hắn từng nói sẽ cùng ta du ngoạn ngày xuân, sẽ ủ rượu mùa đông.
Trong lòng ta nhen nhóm một tia hy vọng, có lẽ giờ phút này hắn đang nhớ đến ta.
Nhưng ngay giây tiếp theo, thái giám Mậu An dè dặt hỏi: “Bệ hạ muốn đến Minh Hoa cung ạ?”
Bùi Thịnh khẽ ừ một tiếng.
Ta thất vọng thoáng chốc, rồi vẫn lặng lẽ theo sau long liễn.
Minh Hoa cung, là nơi ở của Minh phi Cừu Thiên Tuyết.
Nghe nói nàng ta có đến tám phần giống ta, ba năm trước vô tình gặp gỡ Bùi Thịnh ở Giang Nam, sau khi vào cung liền được sủng ái hết mực.
Thật ra ta không tin.
Bùi Thịnh chưa từng yêu ta đến thế.
Nếu thật sự yêu, sao có thể để ta lặng lẽ chết trong lãnh cung?
Nhưng khi nhìn thấy nữ nhân nằm trên tháp Quý phi, ta sững sờ.
Không phải vì nàng ta giống ta, mà bởi nàng ta rất giống muội muội Tạ Ngưng của ta.
Tạ Ngưng là người đã chết thảm trên đoạn đầu đài.
Dường như có linh cảm, Cừu Thiên Tuyết khẽ ngẩng đầu nhìn về phía ta.
Nhưng nàng ta không thấy ta, mà chỉ quay sang nhìn Bùi Thịnh.
“Bệ hạ, sao người lại đến nữa rồi? Thần thiếp vẫn còn đau lưng mà.”
“Người cứ đến chỗ thần thiếp mãi, hoàng hậu sẽ làm khó thiếp mất đó~”
Giọng nói mềm mại, nhưng lời lẽ đầy kiêu ngạo.
Thế nhưng Bùi Thịnh không hề trách tội, chỉ cúi xuống hôn nàng ta.
Lời lẽ mơ hồ: “Trẫm sẽ trừng phạt hoàng hậu.”
Đám cung nhân dường như đã quá quen với cảnh này, lặng lẽ lui ra ngoài.
Bùi Thịnh bế Cừu Thiên Tuyết lên, rèm trướng rủ xuống.
Ta ngây người đứng đó, bối rối không biết làm gì.
Rõ ràng là ngày xuân, nhưng ta lại cảm thấy lạnh thấu xương.
Lạ thật, hồn phách cũng biết lạnh sao?
Không ngờ lần cuối cùng ta gặp Bùi Thịnh lại là trong hoàn cảnh như vậy.
Cuối cùng, ta đã hoàn toàn chết tâm.
Ta vốn dĩ không thuộc về thế giới này, vậy mà vì một lời hứa bạc đầu giai lão, ta đã cố chấp ở lại.
Nhưng đến cuối cùng, ta vẫn chỉ có một mình, đơn độc đến đáng thương.
2
Chỉ mới mấy ngày trước, Tú Vân, nha hoàn duy nhất bên cạnh ta, cũng đã chết rồi.
Toàn thân nàng ấy tím bầm, hơi thở mong manh, ánh mắt yếu ớt nhìn ta.
“Nương nương… hoàng cung này chính là một ổ ăn thịt người… Người hãy tìm cách rời khỏi đây đi…”
Những lời còn lại, nàng ấy không kịp nói ra.
Năm thứ hai sau khi Bùi Thịnh đăng cơ, ta bị đày vào lãnh cung.
Tất cả nha hoàn hầu hạ bên cạnh ta đều bị giết sạch.
Chỉ có mỗi Tú Vân là còn sống, ở bên ta suốt tám năm.
Nhưng giờ nàng ấy cũng đã bị hạ độc chết.
Ta không hiểu vì sao đến tận bây giờ vẫn có những người không chịu buông tha cho ta.
Nhưng ta chẳng thể báo thù cho nàng ấy, cũng không thể rời khỏi hoàng cung.
Mất đi hệ thống, ta cũng chỉ là một người bình thường, yếu ớt đến mức chẳng buộc nổi con gà.
Từ khi tiến cung, sức khỏe của ta đã vô cùng tệ.
Ta nghĩ, Tú Vân chết rồi, chắc ta cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
Khi tiểu thái giám mang cơm đến, ta nằm trên giường, ngay cả nhấc tay cũng không có sức.
Hắn ném bát cơm xuống trước mặt ta rồi quay đầu bỏ đi, không buồn nói với ta một câu.
Nhưng ta lại cố gắng cất lời, lần đầu tiên chủ động nói chuyện với hắn.
Ta hỏi: “Công công, có thể tìm cách báo cho Hoàng đế biết không? Nói rằng ta sắp chết, muốn gặp hắn một lần.”
Thật ra bao năm qua, ta không phải không có cơ hội cùng Bùi Thịnh nối lại quan hệ.
Dù hắn hiểu lầm ta tư thông với thị vệ, chẳng nghe ta giải thích đã đày ta vào lãnh cung…
Nhưng ta biết, hắn vẫn luôn chờ ta cúi đầu nhận sai.
Chỉ là, ta không cam lòng.
Vì hắn đã giết hơn trăm mạng người của Tạ gia.
Lý do là Tạ gia thông địch phản quốc, khiến chiến tuyến sụp đổ.
Phụ thân và ca ca ta chết nơi sa trường, mà thê tử cùng con cái của bọn họ lại bị tàn sát ngay giữa Kinh Thành.
Muốn buộc tội ai, đâu cần thiếu cớ?
Đó là lần đầu tiên ta quỳ xuống cầu xin Bùi Thịnh.
Ta dù xuyên đến thế giới này chỉ để làm nhiệm vụ, nhưng Tạ gia đối xử với ta vô cùng tốt, cả nhà trung lương tận trung với triều đình.
Thế nhưng ánh mắt hắn vẫn lạnh băng, bàn tay bóp lấy cằm ta.
“Tạ Uyển, nếu không phải vì nàng, trẫm đã chu di cửu tộc Tạ gia rồi.”
Nghe nói, ngày Tạ gia bị xử trảm, tháng sáu tuyết rơi đầy trời, máu từ cổng Đông Vũ chảy tràn ra ngoài hoàng cung.
Cũng trong ngày đó, ta bị phế bỏ vị trí Quý phi.
Những người thân cận bên ta bị xử trượng hình, chỉ có mỗi một nha hoàn tam đẳng như Tú Vân sống sót.
Tính đến nay, đã tám năm trôi qua.
Ngày ta quyết định ở lại, cắt đứt khỏi hệ thống…
Hệ thống đã nói, nếu thân xác này chết đi, ta sẽ hoàn toàn hồn phi phách tán.
Ta yêu Bùi Thịnh cả một đời, cũng hận hắn cả một đời.
Giờ phút cuối cùng, ta chỉ muốn gặp lại hắn một lần.
Chẳng liên quan gì đến yêu hay hận, ta chỉ đơn giản là muốn.
Tiểu thái giám này tên Thủ Tín, mười hai tuổi vào cung, từ đó phụ trách mang cơm cho ta.
Năm nay, hắn đã mười lăm tuổi.
Chúng ta chưa từng nói chuyện, thật ra ta cũng không chắc hắn sẽ đồng ý giúp ta.
Nhưng hắn đứng quay lưng về phía ta, trầm mặc hồi lâu rồi đáp: “Được.”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, suốt mười ngày trời, ta vừa cảm nhận sinh mệnh dần cạn kiệt, vừa chờ Bùi Thịnh đến gặp ta.
Thế nhưng, ta vẫn không đợi được.
Thủ Tín công công cũng không bao giờ quay trở lại nữa.