13 Tôi và Lương Yên không giỏi nấu nướng, bị phân làm chân sai vặt. Chu Cảnh Hằng và Hà Thanh Lê vẫn mải mê bàn 180 cách chế biến món ăn, cười nói rạng rỡ. Có 180 món thật không, tôi không biết, chỉ biết họ nói mãi. Còn đứng sát rạt nữa. Tôi vừa nhặt rau vừa lén nhìn họ. Đúng lúc chạm mắt Chu Cảnh Hằng, anh ta ngẩn ra, rồi cười: “Nhạc Nghi, xong chưa?” Tôi định nói chưa, anh ta tiếp: “Thanh Lê bảo dầu sắp nóng rồi.” Thanh Lê? Họ không phải mới add WeChat hôm qua à? Anh ta không phải luôn giữ khoảng cách à? Sao gọi thân thế? Tôi đưa chậu rau: “Tự xem đi.” Anh ta nhận ra tôi không vui, nghiêng đầu: “Em sao thế?” Tôi lườm anh một cái, quay đi tiếp tục rửa rau. Tôi lại len lén quan sát bằng khóe mắt. Hình như anh định gọi tôi lại hỏi chuyện, nhưng cuối cùng vẫn thôi. Quay sang hỏi Hà Thanh Lê về rau cỏ gì đó. Tôi càng thêm tức nghẹn. [Bình luận rào rào:] 【Tôi nhìn ra rồi nha! Chu Cảnh Hằng làm vậy là cố ý đó! Anh ấy muốn thử xem chị Giang có ghen không!】 【Cái kiểu quay đi giả vờ không quan tâm ấy, diễn hơi lố đó anh trai, cười chết tôi rồi!】 【"Trời ơi, ai hiểu cho tui, thấy chị Giang đang ghen mà anh Chu của chúng ta không kìm được, nhịn cười khổ muốn chít vậy kìa!"】 【Anh có máu M đúng không? Đồ thần kinh. Không thấy chị Giang sắp bị chính mình làm cho tức ngất à!】 Tôi bực đến hết bữa tối, chẳng thèm liếc Chu Cảnh Hằng lấy một cái. Lương Yên không nhịn được hỏi tôi: “Tiểu Nghi, có phải mày đang ghen không đấy?” Tôi trợn to mắt: “Mày đừng nói linh tinh!” Cô ấy bĩu môi: “Ghen thì cứ nhận đi, ngại gì?” Tôi không trả lời. Dù có ghen thật, thì tôi có thân phận gì để lên tiếng? Tôi… có tư cách gì bắt Chu Cảnh Hằng phải giữ khoảng cách với người khác chứ? 14 Lúc ăn tối, Chu Cảnh Hằng ngồi cạnh tôi. Anh chủ động gắp cho tôi món sườn chua ngọt mà tôi thích nhất: “Nhạc Nghi, nếm thử đi.” Tôi tuy còn bực, nhưng cũng hiểu mình chẳng có quyền nổi giận: “Cảm ơn.” Chu Cảnh Hằng cứ thế gắp hết món này đến món khác mà tôi thích. Tôi chỉ lịch sự nói cảm ơn, không trò chuyện gì thêm. Ăn xong, mọi người tụ tập tám chuyện một lúc rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Tôi vừa định vào phòng thì Chu Cảnh Hằng gọi lại: “Nhạc Nghi, lúc nãy sao em không để ý gì đến anh thế?” Tôi đáp ngược lại: “Em có cảm ơn anh rồi mà.” Anh khựng lại: “Ý anh là… “Anh gọi em mấy lần mà em không phản ứng gì.” Tôi biết anh nói đến mấy lần định rủ tôi nói chuyện, nhưng tôi đều lơ đi. Tôi làm bộ định đóng cửa: “Không thân lắm, không muốn nói chuyện. “Nếu không có gì nữa thì em đi ngủ đây.” Anh đột nhiên đưa tay chặn cửa lại. Tôi giật mình, vội mở cửa ra: “Anh làm gì vậy?” Ngón tay thon dài của anh bị kẹp đỏ lên một vệt. Anh giấu tay ra sau lưng không cho tôi nhìn, lúng túng giải thích: “Anh… sợ em đóng cửa rồi sẽ không mở nữa.” Tôi trừng mắt lườm anh: “Cũng không thể làm vậy chứ!” Anh gãi mũi, lầm bầm: “Biết rồi mà… “Thế… sao em lại không để ý đến anh?” Tôi khoanh tay, chỉ im lặng nhìn anh. Thấy tôi không nói gì, anh lúng túng mãi mới dám mở miệng: “Là… vì Hà Thanh Lê sao?” Tim tôi như bị đè nặng thêm. Hóa ra… anh biết. Thì ra anh biết hết! Tôi giận đến muốn đóng sầm cửa, nhưng thấy tay anh còn giấu sau lưng nên lại thôi. Tức đến nỗi trợn mắt nhìn anh: “Vậy anh còn hỏi làm gì?” 15 Câu hỏi đó vừa được xác nhận, anh lập tức thở phào nhẹ nhõm. Anh nghiêm túc nói xin lỗi: “Xin lỗi em, Nhạc Nghi.” Tôi nhìn anh, không hiểu rốt cuộc anh đang định làm gì. Anh tiếp tục giải thích: “Anh tưởng… anh đã bày tỏ rõ tình cảm với em rồi. “Vô tình phát hiện em hình như sẽ ghen vì anh… “Nên anh nghĩ thử xem có thể để em nhận ra tình cảm của mình không. “Nếu em xác định là có… thì có thể nói cho anh biết, như vậy chúng ta có thể bên nhau. “Không ngờ em lại thẳng thừng ngó lơ anh luôn…” Anh nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng giọng còn run lên. Tôi phản ứng hơi chậm, nhưng vẫn nắm được một điểm quan trọng: “Cho nên… anh thật sự cố ý à?” Anh mím môi, đuôi mắt đẹp hơi cụp xuống: “Xin lỗi, Nhạc Nghi, là anh sai rồi. “Anh không nên tự ý làm vậy, sau này anh không dám nữa. “Em muốn đánh, muốn mắng, hay trừng phạt gì anh cũng được…” Giọng anh xin lỗi đầy chân thành, còn xen chút bất an: “Chỉ cần đừng phớt lờ anh là được…” Rõ ràng anh cao to khiến tôi phải ngẩng đầu nhìn, mà giờ đây lại trông thật nhỏ bé đáng thương. Tôi bị anh chọc cười, khóe môi giật giật. Nhìn kỹ lại, mặt anh lúc này như đang viết chữ to đùng: 【Xin hãy tra tấn tôi đi, chủ nhân!】 Lập tức… tôi nổi máu đen tối. Tôi ghé sát vào mặt anh: “Thế nào cũng được đúng không?” Anh gật đầu chắc nịch. Tôi túm cổ áo anh kéo thẳng vào phòng. Chu Cảnh Hằng tuy cao to, nhưng cứ thế bị tôi lôi xềnh xệch đến bên giường. Tôi không chút ngần ngại đẩy anh ngã xuống: “Vậy… cởi một cái trước đi.” Chu Cảnh Hằng ngẩn người, nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi: “Cởi… một cái?” Tôi gật đầu: “Ừ đó.” Còn không quên bịa bừa: “Anh từng nói rồi, nếu chọc em giận thì phải cởi cho em xem.” Chu Cảnh Hằng hơi cau mày, ngập ngừng há miệng, rồi lại ngậm lại. Cuối cùng vẫn hỏi: “Anh… anh từng nói thế à?” Tôi gật đầu chắc nịch: “Tất nhiên rồi!” 16 Chu Cảnh Hằng do dự rất lâu, ngẩng đầu nhìn tôi: "Như vậy... em sẽ vui sao?" Tôi cười, véo má anh ấy một cái: "Ừ, đúng thế." Anh ấy nhìn tôi, rồi bỗng nhiên như hạ quyết tâm. Ánh mắt kiên định, động tác dứt khoát cởi áo. Không ai có thể hiểu được đâu… Một người đàn ông có vóc dáng hoàn hảo, trần trụi nửa thân trên nằm nghiêng trên giường, ngẩng đầu hỏi: "Như... như vậy... được chưa?" Cái cảm giác đó thật quá sung sướng! Một góc tâm lý nào đó trong tôi được thỏa mãn đến cực độ! Lập tức vui vẻ hẳn lên! Tôi ngồi xuống bên cạnh anh ấy, thuận tay sờ thử cơ bụng: "Được rồi đó!" Còn không nhịn được mà cảm thán: "Anh thật sự dễ thương quá đi, Chu Cảnh Hằng." Anh ấy nhìn tôi thật sâu, gương mặt còn hơi đỏ. Đột nhiên không hề báo trước mà lật người. Tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đã bị Chu Cảnh Hằng đè lên người. Cổ tôi là hơi thở nóng rực của anh ấy. "Chu Cảnh Hằng!" Anh dùng hai chân giữ chặt lấy tôi, đưa tay vén mấy sợi tóc bên tai tôi. Cúi người, thì thầm một cách đầy mập mờ: "Tiểu Nghi, thì ra em thích thế này sao?" Tôi ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt ở khoảng cách gần trong gang tấc. Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh lúc ăn tối anh ấy gắp đồ ăn cho tôi. Không đúng… Anh ấy gắp toàn món tôi thích ăn. Thậm chí còn theo đúng thứ tự ưu tiên tôi hay ăn. Nhưng anh ấy mất trí nhớ cơ mà, sao lại biết những thứ đó? Đồng tử tôi lập tức giãn to: "Anh... anh không hề mất trí nhớ!" Anh ấy giơ tay, đầu ngón tay lướt qua trán tôi: "Anh đã mất trí nhớ." Tôi cau mày. Anh ấy không đến mức vẫn đang lừa tôi lúc này chứ? Anh ấy quan sát biểu cảm tôi, khẽ cười bổ sung: "Nhưng bây giờ, anh nhớ lại rồi." Quả nhiên! 17 Tôi bị Chu Cảnh Hằng ôm chặt trong lòng, không nhúc nhích được. Lưng tôi dán chặt vào làn da trên ngực anh ấy. Vì anh ấy không mặc áo, cách một lớp vải mỏng, tôi thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh. Anh ấy nắm tay tôi, bắt tôi chạm vào cơ bụng của anh. Còn cố tình ghé sát tai tôi: "Tiểu Nghi, vui không?" Mặt tôi đỏ bừng như muốn nổ tung, nhưng lại không thể phủ nhận — thật ra tôi rất thích. Nhưng mà xấu hổ quá đi mất! Tôi vùng vẫy: "Chu Cảnh Hằng, anh buông em ra trước đi!" Anh vùi đầu vào tóc tôi, hít một hơi thật sâu rồi mới chịu thả tay tôi ra: "Tiểu Nghi, em vui là anh vui rồi. "Cho nên em thích anh thế nào, cứ nói thẳng là được." Tôi chỉnh lại tóc, tức giận trừng mắt nhìn anh: "Thế tại sao anh nhớ lại rồi mà không nói với em?" Anh tỏ vẻ vô tội: "Anh mới vừa nhớ lại thôi mà." "Khi nào?" "Lúc leo thang rồi lại ngã xuống cái hố ấy..." Tôi thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất... ít nhất là khi còn ở dưới đáy hố, anh vẫn chưa nhớ lại. Nhưng như vậy cũng đủ mất mặt rồi! Tôi liếc nhìn chỗ khác, không dám nhìn anh: "Vậy... vậy thì cứ coi như em đang trả thù anh đi?" Anh nheo mắt, lại từ từ tiến gần: "Trả thù? "Nhưng anh không cần sự trả thù của em." Tôi tức muốn cãi lại, nhưng lại đụng phải ánh mắt đầy tình cảm của anh. Anh đưa một tay lên, nâng mặt tôi: "Anh muốn là tình yêu của em. "Tiểu Nghi. "Đã vạch rõ mọi chuyện rồi, sao không tiến thêm một bước nữa?" Tôi chết lặng. Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện tiến xa thêm với Chu Cảnh Hằng. Dù có lợi dụng anh khi mất trí nhớ, cũng chỉ vì tôi nghĩ chúng tôi vốn dĩ... không thể. "Tiến thêm một bước?" Anh ghé sát lại, giọng như dụ dỗ: "Ừ. "Vì trong tim em có anh, trong tim anh có em… "Thế thì tại sao lại không chứ?" Tôi cố gắng nhớ lại: "Nhưng... nhưng rõ ràng trước đây anh rất ghét em!"