9 Tôi vốn chẳng mong đợi gì ở anh. Nên khi thấy hạt bồ công anh bay theo gió, tôi không do dự đuổi theo ngược chiều gió. Chu Cảnh Hằng thấy tôi chạy, cũng chạy theo. Chẳng mấy chốc đã vượt qua tôi. Biến thành anh ấy đuổi theo gió, tôi đuổi theo anh ấy, quay phim đuổi theo cả hai đứa. Cả bọn lao đi như bay. Khó khăn lắm mới đuổi kịp, tôi đã thở hồng hộc: “Không… không phải chứ… Chu Cảnh Hằng… “Anh… anh có thể đừng chạy nhanh vậy không?” Anh giơ lên cây bồ công anh vừa nhổ được, cười ngây ngô: “Nhạc Nghi, chúng ta tìm thấy rồi!” Tôi sáng mắt lên, vừa định bảo anh đưa lên camera khoe chiến tích, ngoảnh lại — không thấy quay phim đâu. Chu Cảnh Hằng cũng phát hiện: “Quay phim đâu rồi?” Tôi hoảng hốt: “Không lẽ bị lạc rồi?” Tôi chạy nhỏ về phía ngã rẽ, vì quá gấp nên không chú ý cái bẫy dưới chân. Chưa kịp kêu, tôi đã rơi xuống đáy hố. Chu Cảnh Hằng còn chưa kịp gọi xong một tiếng “Nhạc Nghi”, cũng rơi xuống theo. Cả hai nhìn nhau dưới đáy hố. Tôi nhìn bộ dạng lấm lem của Chu Cảnh Hằng vì bị ngã, không nhịn được cười phá lên: “Anh… hahahaha…” Mặt anh dính đầy đất, tóc còn mắc vài mảnh lá cây cỏ dại, nhìn thật buồn cười. Anh lại chỉ nhìn tôi cười, rồi tự cười theo. Tôi sờ tóc mình, chắc không có gì dính: “Anh cười gì chứ?” Anh vẫn ngốc nghếch cười, nghiêm túc trả lời: “Thấy em cười, là anh vui rồi.” Rõ ràng anh còn lấm lem như vậy, rõ ràng chỉ nói vài câu đơn giản. Rõ ràng anh vẫn mất trí nhớ. Mà tim tôi bỗng lệch một nhịp. Tôi không nhịn được quay mặt đi, không dám nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của anh: “Đừng có mà sến. “Bây giờ rơi xuống hố rồi, chưa thấy ai tới, phải làm sao?” Anh ngẩng đầu nhìn miệng hố. Miệng hố khá rộng, có thể rơi xuống vài người cùng lúc. Mà hố cũng sâu, cộng cả hai đứa lại cũng chưa cao tới miệng hố. Anh lặng lẽ lấy điện thoại ra: “Gọi người tới cứu vậy.” 10 Không biết là vì chúng tôi chạy quá xa, hay vì cái hố này quá sâu. Điện thoại mất sóng. Tôi và Chu Cảnh Hằng thử đi thử lại nhiều lần, đều vô ích. Anh ấy lại bảo tôi giẫm lên vai anh để trèo lên, thử mấy lần, nhưng chiều cao vẫn không đủ. Hai chúng tôi cứ quay vòng vòng trong hố. Tôi sốt ruột đến mức suýt bật khóc: “Làm sao bây giờ? Chúng ta không ra được thật hả?” Chu Cảnh Hằng cúi mắt xuống, nhặt một tảng đá dưới đất, bắt đầu dốc sức đào vách hố. Tôi nhìn những giọt mồ hôi lớn đọng trên trán anh vì vận động quá sức, trong lòng có chút ngại: “Không phải… em không có ý thúc dục anh đâu…” Anh vỗ vỗ lưng tôi, ra hiệu trấn an: “Đừng lo, Lạc Nghi. “Người của chương trình nhất định sẽ đến tìm chúng ta, chỉ là không biết bao giờ.” Anh chỉ vào cái hốc nhỏ vừa đục xong: “Nếu họ mãi không tới, chúng ta sẽ tự đào đường leo ra. “Anh sẽ không để em bị kẹt ở đây đâu.” Nhìn ánh mắt chăm chú của anh, tôi bỗng thấy không còn quá lo lắng nữa. Phải ha. Dù sao ngọn núi này cũng có giới hạn, anh quay phim cũng biết đại khái phương hướng, nhất định tổ chương trình sẽ tìm đến. Tôi chớp chớp mắt với anh: “Vậy… có thể nghỉ một chút không?” Anh từ đầu tới giờ chưa từng phản bác lời tôi, ngoan ngoãn dừng tay: “Được, em nói sao anh nghe vậy.” Tôi và Chu Cảnh Hằng ngồi trong hang. Ngồi yên rất lâu. Chu Cảnh Hằng kéo vạt áo thun lau mồ hôi. Dưới ánh sáng lờ mờ, cơ bụng săn chắc hiện rõ với đường nét mượt mà. Sáng tối đan xen, bóng đổ quyến rũ đến lạ. Tôi nuốt nước bọt một cách lặng lẽ. Dù sao ở đây cũng không có ai. Dù sao anh ấy cũng ngốc nghếch vì mất trí. Ngay khi anh buông áo xuống, tôi dịu giọng hỏi: “Anh ơi, em sờ một cái được không?” Cơ thể anh lập tức cứng lại: “Gì cơ?” Tôi chớp mắt, chỉ vào cơ bụng anh. Anh từ từ quay sang nhìn tôi, giọng hơi khàn: “Lạc Nghi…” Lúc yêu nhau, tôi thích nhất là nghe anh khàn giọng gọi tên tôi. Vì thường khi như thế… nghĩa là anh đã… Cơ thể nhớ phản xạ quá tự nhiên, tôi không tự chủ được mà vén áo anh lên. Đến khi nhận ra thì tay tôi đã bị Chu Cảnh Hằng giữ chặt: “Lạc Nghi… em đang làm gì vậy?” Cảm giác ấm áp săn chắc nơi đầu ngón tay vẫn còn đó. Thật sự rất nhớ… Tôi nhìn anh. Dù gì anh cũng là tên ngốc mất trí nhớ. Tôi liều một phen: “Anh à, trước đây anh từng nói… em có thể bất cứ lúc nào…” 11 Anh vẫn còn chút lý trí, không buông tay: “Anh nói gì cơ?” Tôi nghiêng đầu, thuận miệng bịa: “Anh nói… em có thể sờ cơ bụng của anh bất cứ lúc nào. “Anh còn nói, em muốn làm gì anh cũng được.” Chu Cảnh Hằng bị tôi dỗ đến ngẩn người: “Thật… thật sao?” Tôi tự tin gật đầu: “Thật!” Thấy anh còn do dự, tôi bồi thêm đòn: “Không phải anh bảo muốn em tha thứ sao?” Lực tay anh cuối cùng cũng dần nới lỏng, nghiến răng nhắm mắt ngửa đầu ra sau: “Vậy… vậy em đừng quá…” “Dĩ nhiên rồi!” Tôi vui vẻ đồng ý. Tay không ngừng lại chút nào. Dứt khoát vén áo anh lên hẳn. Cơ bụng của Chu Cảnh Hằng thực sự rất đẹp. Không quá cơ bắp gây cảm giác dầu mỡ, cũng không gầy trơ xương. Là kiểu rất vừa vặn. Tôi vuốt nhẹ từ ngực anh xuống. Cảm nhận những đường nét săn chắc lồi lõm dưới tay. Thật sự… quá đã! Kể cả khi yêu nhau, Chu Cảnh Hằng cũng chưa từng ngoan ngoãn để tôi muốn làm gì thì làm thế này. Tôi thoải mái vuốt ve khắp nơi, thì bất ngờ nghe giọng anh khàn khàn: “Lạc Nghi… anh hơi…” Tôi chưa kịp phản ứng: “Hả? Sao vậy?” Cơ thể anh hơi run lên. Cuối cùng không nhịn được, ngồi thẳng dậy, lại nắm lấy tay tôi, mặt đỏ bừng: “Lạc Nghi, lần sau… sờ tiếp nha.” Tôi nhìn khóe môi anh mím chặt, bỗng nhiên hiểu ra điều gì. Tai đỏ lên, nhưng vẫn không nhịn được muốn trêu chọc anh – người rõ ràng còn ngại ngùng hơn tôi: “Anh đáng yêu quá đi~” Chu Cảnh Hằng im lặng cúi đầu. Không xa vang lên tiếng gọi: “Thầy Chu! Cô Giang! Hai người ở đó không—” Tôi lập tức phấn khích đáp lại: “Ở đây! Chúng tôi dưới hố đây này—” 12 Tổ chương trình thả một cái thang dây xuống cho chúng tôi. Tôi trèo lên một cách thuận lợi. Nhưng đến lượt Chu Cảnh Hằng, một bên thang bất ngờ bị đứt. Anh rơi mạnh xuống, hình như va đầu vào cạnh hố. Cả đám đều hoảng loạn. Chu Cảnh Hằng ôm đầu ngồi dậy một cách khó khăn. Anh nhìn hang, lại nhìn tôi, rồi ngẩn người ra. Tôi hoảng hốt gọi: “Chu Cảnh Hằng, anh không sao chứ?” Anh ngơ ngác vài giây rồi mới lắc đầu: “Không sao.” Không biết có phải ảo giác của tôi không… Khi được kéo lên, ánh mắt Chu Cảnh Hằng nhìn tôi có chút kỳ lạ. Khi chúng tôi quay về đại bản doanh, đã quá thời gian quy định. Chúng tôi chỉ tìm được ít rau dại là bồ công anh, xem như không hoàn thành nhiệm vụ. Nên phải nấu bữa tối cùng nhóm khách mời khác cũng thất bại. Tôi và Lương Yên nhìn nhau: “Mày làm gì ở đây? Không phải mày rành mấy loại cây dại lắm sao?” Lương Yên thở dài: “Tao đúng là nhận ra ngay từ ánh nhìn đầu tiên, nhưng vừa vô rừng đã lạc đường.” Cô ấy lén kéo tôi sang một bên, giọng đầy ẩn ý: “Còn mày đó, mất liên lạc cùng với Chu Cảnh Hằng lâu vậy, không phải là…” Tôi lập tức nhớ đến chuyện điên rồ trong cái hố, phủ nhận liên tục: “Không! Không có! Làm gì có!” Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt "tao hiểu mà", lại liếc sang bên kia. Tôi theo ánh nhìn cô ấy mà quay đầu. Hà Thanh Lê đang kéo Chu Cảnh Hằng bàn bạc chuyện nấu ăn. “Nam thanh nữ tú, thật đẹp đôi…” Vì khoảng cách khá xa, tôi không nghe rõ họ nói gì. Chỉ thấy Hà Thanh Lê cười tươi như hoa, còn Chu Cảnh Hằng thì chăm chú nhìn cô ấy. Trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác khó chịu. Rõ ràng mới nãy còn để mặc tôi muốn làm gì thì làm, ngoan ngoãn nghe lời… Còn bảo sẽ nghe tôi… Hay là sau khi mất trí, anh ta đối xử với ai cũng vậy? Một cảm giác chua xót khó tả dâng lên, khóe miệng tôi cũng sụp xuống: “Gì mà nam thanh chứ? Cũng thường thôi…” Đúng lúc này, Chu Cảnh Hằng quay đầu lại. Gương mặt vốn không cảm xúc, khi thấy tôi thì khẽ lay động. Anh quay đầu theo ánh mắt tôi, thấy Hà Thanh Lê, trầm ngâm hai giây, rồi đột nhiên cười. Tôi càng bực bội. Không kìm được, quăng cái thau rửa rau đi: “Tao đi vệ sinh.” Lương Yên hô lên: “Nhẹ tay thôi!” Cư dân mạng mơ hồ: 【Có chuyện gì vậy? Hai người họ mất tích nãy giờ đã xảy ra chuyện gì thế? Sao tôi cảm thấy Giang Lạc Nghi giờ muốn đập Chu ca một trận vậy?】 【Tôi thấy chị ấy có vẻ đang ghen… có nói ra được không vậy?】 【 (nói thật lòng), là tôi tôi cũng không vui, sáng còn gọi tôi là vợ, chiều đã cười tươi với cô gái mới quen rồi.】 【Do góc máy thôi, góc nhìn của Giang Lạc Nghi chỉ thấy Hà Thanh Lê cười… nhưng Chu ca vẫn mặt đơ nguyên, chỉ lúc quay lại nhìn Giang Lạc Nghi mới cười một chút.】 【Nhẹ nhàng nói một câu, tôi thấy nụ cười đó là vì anh ấy phát hiện Giang tỷ đang giận nên thầm vui đó…】 【Trên lầu nói đúng quá! Tôi đồng cảm sâu sắc!】