Anh bất lực:
"Chưa nói đến chuyện sau khi mất trí nhớ anh vẫn thích em…
"Em từng thấy ai lại đặt biệt danh 'vợ yêu' cho người mình ghét không?"
Tôi nghĩ một chút.
Có vẻ... không có thật.
"Anh mất trí nhớ rồi mà vẫn thích em sao?"
Anh ngẩng cao cằm, đắc ý:
"Đương nhiên!
"Lúc quay show, dù không nhận ra em, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã nghĩ em rất xinh đẹp!"
Tôi bĩu môi: "Thế thì chẳng phải mê sắc đẹp sao?"
Anh sửa lại: "Là anh vẫn luôn yêu em!"
18
Nhưng tôi vẫn thấy tức trong lòng.
Sao anh ấy lại cứ cà khịa tôi?
Chu Cảnh Hằng sốt ruột lục tung mạng để tìm thông tin lần đầu chúng tôi bị đồn là không hợp nhau.
Cuối cùng cũng tìm được đoạn video phỏng vấn ban đầu.
Anh ấy nói như tuyên thệ:
"Lúc đầu, đúng là vì em trước ống kính khen người khác có body đẹp, còn chê body anh không được.
"Anh thực sự thấy uất ức, rõ ràng trước kia em thích nhất là sờ cơ bụng của anh mà! Nên anh mới đá đểu một câu.
"Nhưng sau đó anh phát hiện, trong mắt em bắt đầu có anh rồi.
"Từ sau khi chia tay, em đến cả một ánh mắt cũng không chịu dành cho anh, nhưng lần đó em đã trợn mắt với anh!"
Tôi khó hiểu vô cùng:
"Anh... anh là M cuồng bị ngược sao?"
Anh lắc đầu, rồi lại gật đầu:
"Dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì nghiêm trọng, anh nghĩ, chỉ cần có thể được em chú ý một chút cũng tốt rồi..."
Nói xong lại vội vàng giải thích:
"Anh hỏi quản lý rồi, cô ấy bảo thế này không ảnh hưởng đến danh tiếng của em đâu! Thậm chí còn là một chủ đề thú vị ấy!"
Tôi mặt đầy vạch đen.
Cuối cùng rút ra kết luận:
"Anh... bị bệnh!"
Anh nắm lấy tay tôi, nghiêng đầu làm nũng như lưu manh:
"Dù bị bệnh hay không, anh cũng chỉ muốn được nói chuyện với em.
"Nếu em không thích anh, anh sẽ làm kẻ thù của em.
"Nhưng nếu em thích anh, thì anh sẽ…
"Sẽ..."
Anh mãi vẫn không nói ra được mấy chữ cuối.
Tôi cố ý trêu anh: "Sẽ làm gì?"
Anh bất ngờ chui vào lòng tôi, bắt đầu làm nũng kiểu đàn ông nam tính:
"Sẽ làm bảo bối của em!"
Tôi: "..."
Cảm giác da gà rơi đầy đất.
19
Sáng hôm sau, Lương Yên đã nhận ra có gì đó bất thường ở tôi.
Cô ấy nghi ngờ lại gần:
"Mày... tối qua động vào đàn ông rồi đúng không?"
Tôi giật mình: "Mày nói linh tinh cái gì vậy!"
Cô ấy chẳng buồn nói, chỉ tay vào cổ tôi:
"Đừng nói với tao đây là muỗi đốt nhé."
Tôi soi gương nhìn thử.
Quả thật là một vết hôn cực kỳ rõ ràng.
Chu Cảnh Hằng!
Thật là!
Tôi chột dạ vô cùng, nhưng vẫn cố cứng cổ: "Đúng đấy, muỗi đốt đấy."
Lương Yên đưa tay sờ thử, bực mình nói:
"Vậy sao sờ vào lại thấy phẳng lì thế này?"
Tôi gạt tay cô ấy ra, đảo mắt một vòng:
"Thôi được rồi, được rồi, tha cho tao một đường sống đi, tao xin đấy."
Cô ấy còn định gạt tay tôi ra.
Hai đứa đang giằng co thì Chu Cảnh Hằng đi ngang qua.
Anh ấy nhìn rõ ràng tinh thần rất phấn chấn, khỏe mạnh.
Còn chào chúng tôi một câu, tốt bụng nhắc tôi:
"Tiểu Nghi, micro của em lệch rồi."
Tôi sững sờ.
Lương Yên cũng sững sờ.
Cả hai chúng tôi đồng loạt hét lên: "Đệt!"
Lúc nãy mải cãi nhau quá, quên mất là đang quay show!
Cư dân mạng đã bối rối:
【Vừa nãy còn thắc mắc sao họ dám nói mấy câu đó, thì ra là quên đang ghi hình rồi.】
【Cười chết, bảo sao hai người họ hợp nhau như vậy.】
【Dù sao thì cũng cảm ơn chị Lương, tôi cũng phát hiện ra cổ chị Giang có vết bầm, nhưng không dám hỏi trực tiếp.】
【Hahahaha, chết mất! Vậy là tối qua hôn thật à? Hôn thật à?】
【Nhìn mặt Chu Cảnh Hằng mà xem, nếu không hôn thì tôi trồng cây chuối ăn phân luôn.】
【Tốc độ của người lớn đúng là thần tốc! Tôi thở dốc luôn rồi!】
【Tối nay có thể phát thêm không? Không được xem tối qua hai người họ làm gì thì tôi sẽ nổ tung cả đài truyền hình!】
…
Khoảnh khắc ấy.
Tôi chỉ cảm thấy như có gai đâm sau lưng, như có xương mắc ở họng, đứng ngồi không yên!
Rõ ràng tối qua chỉ là thân mật với Chu Cảnh Hằng một chút thôi mà.
Vậy mà bây giờ cảm giác như bị livestream toàn quốc vậy!
Lương Yên đã âm thầm xoay người:
"Ờm... tao không biết gì hết, tao chưa hỏi gì cả... tao đi trước đây!"
Chu Cảnh Hằng còn chưa hiểu gì, vui vẻ vẫy tay chào cô ấy:
"Hẹn gặp lại!"
Tôi: "..."
20
Lúc ăn sáng.
Chắc là tổ chương trình đã phát hiện ra tình hình dư luận.
Họ bắt mỗi khách mời vừa ăn vừa đọc bình luận trực tiếp!
Còn sẽ chụp màn hình ngẫu nhiên, yêu cầu trả lời câu hỏi đầu tiên xuất hiện trên màn hình.
Không trả lời thì không được ăn.
Ngồi trước giá đỡ điện thoại, nhìn những dòng bình luận cuộn như gió lốc.
Tôi nghĩ, thật ra tôi cũng không còn muốn ăn nữa…
Màn hình đầy chữ "hôn".
Chụp kiểu gì cũng không thể ra câu hỏi đàng hoàng.
Nhân viên bắt đầu chụp màn hình.
Câu hỏi của tôi là:
【Chị Giang, tối qua chị hôn anh Chu thật à?】
Còn câu hỏi của Chu Cảnh Hằng là:
【Anh Chu, tối qua anh hôn chị Giang thật à?】
Tôi bất lực ngửa mặt lên trời.
Trước hơn chục chiếc máy quay, tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:
"Bạn đoán xem?"
Bình luận nổ tung: 【Hahahahahaha】
Họ thì vui, còn tôi thì đau khổ.
Chu Cảnh Hằng thì do dự mãi mới ấp úng trả lời:
"Chuyện này... khó nói lắm nhỉ?"
Dân mạng cười chết:
【Khác gì thừa nhận luôn đâu trời?!】
【Thà không nói gì còn đỡ, hahahahaha chết mất!】
【Hai vợ chồng hài quá, buồn cười chết tôi rồi, chờ thông báo chính thức đây.】
【+11111, ai mà ngờ hai người từng ghét nhau giờ lại thế này cơ chứ...】
Camera vừa hay lia đến cổ tôi.
Bình luận bổ sung đồng loạt:
【Lại còn cuồng nhiệt hoang dại thế nữa chứ!】
…
Cả ngày hôm đó, tôi cứ canh cánh lo về chuyện vết hôn bị phát hiện.
Tận đến tối, Chu Cảnh Hằng lại tìm đến tôi.
Tôi muốn khóc mà không có nước mắt:
"Làm sao bây giờ? Bị lộ hết rồi!"
Anh ấy ôm tôi:
"Lộ thì lộ thôi.
"Chúng ta yêu đương đàng hoàng, đâu phải vụng trộm gì."
Anh ấy trông đầy chính trực, đến mức tôi cũng nghi ngờ người ban sáng ngại ngùng trước ống kính có phải anh ấy không.
Tôi gõ lên đầu anh ấy:
"Anh bớt giỡn đi!"
Anh ấy nhân cơ hội nắm tay tôi:
"Hôn thêm cái nữa."
Tôi: "..."
21
Tuy đúng là như Chu Cảnh Hằng nói, chúng tôi đang yêu đương nghiêm túc.
Nhưng suốt một tháng quay chương trình, mỗi lần anh ấy lén lút đến tìm tôi vào buổi tối, tôi lại có cảm giác như đang vụng trộm vậy.
Trái lại, Chu Cảnh Hằng chẳng có tí cảm giác tội lỗi nào.
Anh ta cuộn tròn trên giường tôi, cảm thán không thôi:
"Tiểu Nghi, em biết không? Mỗi ngày anh đều mong chờ buổi tối sau khi quay xong."
Tôi lườm anh ta một cái.
Mong chờ cái gì mà mong chờ chứ.
Rõ ràng là đang…
Thôi vậy.
Anh lại rề rà bò tới gần:
"Mai là quay tập cuối rồi, tối mai mình đi đâu ở nhỉ?"
Tôi cạn lời:
"Anh không có lịch công việc à?"
Anh khựng lại, như vừa bừng tỉnh giấc mơ:
"À đúng ha."
"Nhưng mà anh quen gặp em mỗi tối rồi…"
Tôi búng vào vành tai anh:
"Tỉnh lại đi! Ngày mai anh vào đoàn, ngày mốt em cũng vào đoàn luôn!"
Anh ôm tai, vẻ mặt tủi thân:
"Tiểu Nghi, anh sẽ nhớ em lắm đó."
"Em có nhớ anh không?"
"Đoàn phim em quay ở đâu? Anh đến ở chung được không?"
"Hoặc anh tới thăm em cũng được nha?"
"Sao em không nói gì hết vậy?"
Đúng là nhỏ mọn.
"Một lời cũng không thèm đáp..."
Tôi chỉ thấy nhức đầu.
Thấy tôi im re, anh dứt khoát ôm tôi vào lòng, lẩm bẩm:
"Em không nhớ anh cũng không sao."
"Nhưng em nhất định phải nhớ là em thích anh đó."
Tôi bị anh chọc đến bật cười:
"Được."
"Em nhất định sẽ nhớ."
"Móc ngoéo nha!"
"Móc ngoéo!"
Hai người, dưới ánh trăng, nhưng chỉ đổ ra một cái bóng mờ nhạt.
Vì trong đó có một người, là đồ trẻ con chính hiệu!
[HOÀN]