Phần mềm kiểm tra Ngụy nhân
Chương 2
Cơ thể căng cứng thả lỏng, một cảm giác vô lực từ tứ chi dâng lên.
Tôi gắng gượng đẩy tủ giày chặn trước cửa lớn.
Tôi định quay lại xem máy tính, xem còn có gợi ý nào bị bỏ sót hay không.
"Vù."
Một cơn gió lớn từ ban công thổi vào phòng khách, khiến rèm cửa bay phần phật.
"Gió lớn thật."
Vốn đã như chim sợ cành cong, tôi lại càng bị cơn gió này dọa cho giật mình.
Tôi nắm lấy tay nắm cửa phòng ngủ định bước vào.
Nghĩ lại.
"Vẫn là nên đóng cửa sổ ban công lại, cứ thấy không an toàn."
Ngoài ban công không có khung sắt, chỉ có một hàng rào kính để ngăn không bị rơi ra ngoài.
Tôi quay người đóng cửa sổ ban công, và khóa trái chốt cửa từ bên trong.
"Ừm, treo cái này lên."
Tôi treo chiếc chuông gió thường treo ở phòng khách lên tay nắm cửa.
Chỉ cần có ai đó cố gắng vặn tay nắm cửa từ bên ngoài, thì chiếc chuông bên trên sẽ rơi xuống.
Trở lại phòng ngủ, tôi tiện tay khóa trái cửa lại.
Sau khi khởi động lại máy tính, màn hình chính đã trở lại bình thường.
"Phần mềm đâu rồi?"
Tôi di chuột tìm kiếm trên màn hình chính một hồi, phần mềm kiểm tra Ngụy Nhân kia như bốc hơi khỏi nhân gian.
Tiếng nhấn chuột vang lên lạch cạch, trong lòng tôi càng lúc càng bất an.
"Ngụy Nhân hình như đã nhắm vào mình rồi."
"Đáng sợ hơn là, Ngụy Nhân lại ở ngay sát vách nhà mình…"
"Ôi…"
Điện thoại trên bàn rung lên, mở màn hình cuộc gọi đến, là một số máy lạ.
Tôi không nghe cũng không tắt máy, bật chế độ im lặng rồi để nó tự rung.
Một lúc sau.
Đầu dây bên kia chắc là nghĩ tôi sẽ không nghe máy, nên đã ngắt cuộc gọi.
"Phù…"
Vừa thở phào một hơi, điện thoại lại rung lên.
Vẫn là số lạ đó.
"Không thể nghe điện thoại!"
Nhớ đến lời nhắc của phần mềm kiểm tra Ngụy nhân, tôi trực tiếp tắt nguồn điện thoại, ném sang một bên.
Sau đó chui tọt vào trong chăn.
Dường như trốn trong chăn, có thể ngăn chặn được mọi sự xâm nhập quỷ dị.
Nằm một lúc, trong chăn dần dần ấm lên, trái tim đang đập điên cuồng vì sợ hãi cũng dần chậm lại.
"Mẹ nó, buồn đi vệ sinh quá!"
Chăn vừa ấm, một cơn buồn tiểu ập đến.
Nhìn cánh cửa phòng ngủ, tôi vẫn cố gắng nhịn cơn buồn tiểu.
Ai biết được bên ngoài cửa đang có thứ quỷ quái gì chờ sẵn, chỉ đợi tôi ra ngoài.
Ánh mắt tôi chuyển sang chai trà đá bên cạnh.
03
"Ting ting ting."
"Ting ting ting."
"Ting ting ting."
Đồng hồ báo thức của điện thoại reo đúng giờ, đánh thức tôi đang ngủ say trên giường.
Tắt báo thức rồi xem giờ.
"Đã 8 giờ rồi."
Vỗ vỗ khuôn mặt sưng phù.
"Rõ ràng đang gặp nguy hiểm, vậy mà vẫn có thể ngủ say như chết."
Trên màn hình hiển thị 99+ cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
Tôi mở ra xem.
Cuộc gọi này điên cuồng gọi từ 12 giờ đêm qua, đến tận 6 giờ sáng nay mới dừng lại.
"Cái này…"
Nhìn điện thoại chi chít những cuộc gọi nhỡ, trong lòng tôi dâng lên một trận ớn lạnh.
Tôi nuốt nước bọt, cắn răng bò dậy khỏi giường.
"Chỉ cần mình giả vờ như không biết gì cả."
"Chúng chắc là sẽ không thể làm gì được mình?"
"Chắc là vậy…"
Tôi không thể cứ mãi trốn trong nhà, trước sau gì cũng phải ra ngoài.
Còn về việc báo cảnh sát, đó chỉ là chuyện viển vông.
Ai sẽ tin những lời bịa đặt về ngụy nhân của bạn chứ?
Không chừng còn bị tóm vào bệnh viện tâm thần.
Mở cửa phòng.
Trong phòng khách không có động tĩnh gì, bốn phía yên tĩnh.
"May mà đã đóng cửa sổ."
Ánh mắt của tôi dừng lại ở chiếc chuông gió rơi trên mặt đất.
"Xem ra tối qua có thứ gì đó muốn vào từ ban công."
Nhặt chiếc chuông gió lên, tôi khẽ lắc.
"Leng keng."
Âm thanh trong trẻo từ chiếc chuông gió phát ra.
"Chuông thì rơi rồi, mà người lại không tỉnh."
Tôi đã bất lực không còn gì để nói với cái thói ngủ say như chết của mình.
Vội vàng rửa mặt, tôi định bụng sẽ ra ngoài bắt xe buýt.
"Kẽo kẹt."
Mở hé cửa lớn, tôi dùng ánh mắt quét qua một lượt bốn phía.
"Không có ai."
"Phù."
Tôi thở phào một hơi, chui ra ngoài, vừa định đóng cửa lại.
Ánh mắt thoáng nhìn qua.
Chỉ thấy "Vương thúc" đang đứng im không nhúc nhích sau cánh cửa, dùng đôi mắt trống rỗng lẳng lặng nhìn tôi.
"Cuối cùng cũng đợi được cậu rồi."
"Vương thúc" nở một nụ cười cứng đờ, một tay túm lấy cánh tay tôi.
"Ơ, Vương thúc, chú tìm cháu có việc gì vậy?"
Cả người tôi gần như đông cứng tại chỗ, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi.
"Cậu thật sự không biết sao?"
Đầu của "Vương thúc" nghiêng sang một bên, hai mắt đảo qua đảo lại một cách quỷ dị.
"Cháu thật sự không biết."
"Vương thúc, chú mau thả cháu ra, cháu sắp muộn làm rồi."
"Vương thúc" dường như đang suy nghĩ, một lúc sau, ông ta lại thật sự thả tôi ra.
"Cháu đi đây Vương thúc, tạm biệt."
Tôi không dám dừng lại, ba chân bốn cẳng chạy khỏi đây.
"Đợi… đã…"
Ánh mắt của "Vương thúc" vẫn dán chặt vào lưng tôi, cái đầu lệch hẳn sang một bên vai.
04
Buổi sáng, trên xe buýt chật kín người đi làm.
Khung cảnh chân thực này đã kéo tôi ra khỏi nỗi sợ hãi về Ngụy nhân.
Sau hai mươi phút chen chúc, cuối cùng cũng đến trạm dừng, tôi nhìn đồng hồ.
"8 giờ 30 rồi."
"9 giờ mới vào làm, đi ăn sáng trước đã."
Lịch trình cũng giống như mọi khi, đến công ty vẫn còn dư nửa tiếng để ăn sáng.
Cho dù có đến muộn, tôi cũng sẽ xuống lầu công ty quẹt thẻ, sau đó lại tiếp tục đi ăn sáng.
"Có thực mới vực được đạo mà.”
Tôi thành thục đi đến chỗ ngồi quen thuộc của mình, gọi một bát sữa đậu nành và một cái quẩy.
Mùi thơm của quẩy vàng giòn tan xộc vào mũi, kết hợp với một bát sữa đậu nành nóng hổi thì đúng là tuyệt vời.
"Rột rột."
Tôi thỏa mãn nhét miếng quẩy cuối cùng vào miệng.
Vừa nhấp ngụm sữa đậu nành còn lại, ánh mắt tôi lại dán vào bà lão ở phía xa.
Chỉ thấy bà lão kia đang còng lưng, thò tay vào thùng rác bên đường, lục lọi những chai nhựa có thể dùng được.
Vốn dĩ đây là một việc hết sức bình thường, nhưng bà lão này đã lặp đi lặp lại động tác này gần mười lăm phút.
Giống như một video phát đi phát lại, động tác không có chút thay đổi nào.
"Bà lão này giống hệt người máy."
Ngụm sữa đậu nành cuối cùng trôi xuống cổ họng, tôi lẩm bẩm.
"Người máy…"
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lòng tôi chùng xuống.
"Không thể nào?"
Tôi thanh toán xong.
Định bụng sẽ đứng dậy đi đến công ty, nhưng con đường trở về lại bị bà lão chặn mất.