Phần mềm kiểm tra Ngụy nhân
Chương 1
01
Mắt tôi sáng lên, cảm thấy trò chơi này có vẻ khá kích thích.
Đặt lon cola đang cầm trên tay xuống bàn.
"Cạch."
Nhấn tải xuống.
Phần mềm này cũng không lớn, chỉ hơn hai mươi megabyte.
Nhấn vào, đập vào mắt là một bức ảnh đen trắng của một cô gái.
"Cái này...?"
Tôi giật mình.
Cô gái trong ảnh này có khuôn mặt rất kỳ lạ. Khoảng cách giữa hai mắt rất rộng, miệng toác ra, trông như một con khỉ.
Lúc này, trên màn hình hiện lên một dòng chữ.
[Nếu bạn cảm thấy bức ảnh này là bình thường, vậy thì kiến nghị bạn nên thoát khỏi bài kiểm tra lần này.]
[Nếu bạn cảm thấy bức ảnh này không bình thường, thậm chí gây ra cho bạn sự khó chịu, vậy thì nhất định bạn phải tiếp tục tiến hành các bài kiểm tra phía dưới.]
Ngay sau đó, hai lựa chọn hiện ra.
Lần lượt là [Tiếp tục] và [Thoát].
Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh đen trắng quỷ dị trên màn hình, trong lòng dâng lên một trận bất an, tôi quyết đoán nhấn "Tiếp tục".
Màn hình lại hiện ra hai bức ảnh.
Hệ thống nhắc nhở:
[Xin hãy nhấn vào bức ảnh mà bạn cho là Ngụy Nhân.]
Một bức là ảnh một người đàn ông trung niên đang mỉm cười.
Bức còn lại cũng là một cậu bé đang mỉm cười, nhưng biểu cảm của cậu bé này rất cứng nhắc, ngũ quan như được chắp vá lại.
"Sao thằng nhóc này nhìn như một con búp bê gỗ vậy?"
Tôi thầm chửi rủa trong lòng.
Biểu cảm của người bình thường sao có thể cứng đờ như cậu bé này được?
"Đây mà là người thì tôi đi đầu xuống đất luôn!"
Không chút do dự, tôi nhấn vào cậu bé.
Ngay sau đó, màn hình lại hiện ra hai bức ảnh.
Một bức là ảnh tự sướng của một người đàn ông mặt dài.
Bức còn lại là ảnh tự sướng của một người đàn ông trung niên.
Quan sát kỹ một hồi, tôi dứt khoát nhấn vào người đàn ông mặt dài.
"Những người này đều có một đặc điểm chung, đó là đôi mắt vô hồn, ánh mắt đờ đẫn, miệng cũng không tự nhiên."
"Nói ngắn gọn là không có chút hơi người nào."
Kết hợp với những bức ảnh ở vòng trước, tôi rút ra kết luận này.
Tiếp theo lại là mấy vòng chọn ảnh, tôi đều chọn đúng tất cả.
Cho đến vòng cuối cùng.
"Đệch!"
Ảnh vừa hiện lên, tôi đã thốt lên kinh ngạc.
"Đây… đây chẳng phải là Vương thúc hàng xóm nhà tôi sao!"
Hai bức ảnh trên màn hình.
Một bên là ảnh một người phụ nữ với thần sắc bình thường.
Bên còn lại là Vương thúc, hàng xóm đối diện nhà tôi.
Chỉ thấy "Vương thúc" trong ảnh trừng lớn hai mắt, ánh mắt đờ đẫn, khóe miệng nhếch lên một cách quỷ dị.
"Cái này cũng quá đáng quá rồi đấy! Đây không phải là xâm phạm quyền riêng tư hình ảnh của người khác sao!"
"Thoát ra ngoài, tôi nhất định sẽ report cái trò chơi rác rưởi này!"
Tôi vừa lên án trò chơi này, vừa nhấn vào ảnh của "Vương thúc."
Bởi vì đã trải qua mấy vòng chơi, tôi liếc mắt một cái liền nhận ra "Vương thúc" không phải là người!
"Cạch."
Tiếng click chuột vang lên, màn hình đột nhiên khựng lại một chút.
Ngay sau đó, hai lựa chọn hiện lên.
[Xin hỏi bạn còn sống không?]
[Có] [Không].
"Bệnh thần kinh à, tao không sống thì ai làm bài cho chúng mày."
Tôi nhấn "Có", và càng lúc càng thấy đây là một phần mềm nhảm nhí, lừa đảo.
Lúc này, màn hình lại khựng lại.
Ngay khi tôi nghi ngờ máy tính bị nhiễm virus.
Trên màn hình hiện lên mấy hàng chữ to, đỏ như máu.
[Chúc mừng bạn, đã thông qua bài kiểm tra.]
[Chúng tôi sẽ đến đón bạn trong vòng một tuần, xin bạn bây giờ đừng nói chuyện, đừng mở cửa, đừng nghe bất kỳ cuộc điện thoại nào!!!]
[Đừng để chúng biết bạn đã phát hiện ra sự bất thường của chúng.]
[Nếu sau một tuần bạn không nhận được bất kỳ email nào của chúng tôi.]
[Vậy thì bạn chỉ có thể tự cầu phúc rồi.]
[Bíp……]
Màn hình máy tính nhấp nháy điên cuồng, cuối cùng màn hình xanh chết chóc hiện ra.
"Đệch mợ, dính virus rồi!"
"Cái phần mềm rác rưởi này quả nhiên có virus!"
Tôi tắt máy tính, đang định khởi động lại.
Nhưng ngay lúc này.
"Cốc cốc cốc."
02
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Tôi vừa đứng dậy định hỏi là ai.
Nhưng nghĩ đến những dòng chữ trên máy tính vừa rồi, trong lòng do dự một chút.
Thế là tôi rón rén đi chân trần ra cửa, nhìn qua mắt mèo trên cửa.
"Vương thúc!"
Người gõ cửa chính là Vương thúc, hàng xóm đối diện nhà tôi.
Tôi càng nhìn càng thấy không ổn, biểu cảm của Vương Thúc khác hẳn ngày thường.
Ánh mắt đờ đẫn, khóe miệng nhếch lên một cách quái dị.
"Không phải giống hệt dáng vẻ trong bức ảnh vừa rồi sao!"
Tôi sợ đến mức giật mình, cả người cứng đờ tại chỗ.
Cảm giác như có một luồng khí lạnh chạy dọc từ xương cụt lên, khiến tôi nổi da gà.
"Vương thúc" bên ngoài cửa dường như đã nhận ra điều gì đó, ghé sát mắt vào mắt mèo.
Tiếng gõ cửa càng lúc càng mạnh, thậm chí chuyển thành tiếng đập cửa.
"Cộc cộc cộc."
Giọng nói khàn khàn vang lên, cứng nhắc như tiếng va chạm của bánh răng máy móc.
"Mở… cửa… ra…"
"Bụp."
"Bụp."
"Bụp."
"Vương thúc" càng lúc càng dùng sức đập cửa, thậm chí tôi còn cảm thấy khung cửa đang rung chuyển.
"Cố Bắc… mở cửa ra cho tôi…"
"Có nên báo cảnh sát không?"
Cảm giác "Vương thúc" ngay giây tiếp theo sẽ phá cửa xông vào, lúc này gọi điện thoại đã không còn kịp nữa rồi.
Ánh mắt của tôi quét xung quanh, cố gắng tìm kiếm một thứ gì đó có thể làm vũ khí.
"Làm cái gì vậy! Làm cái gì vậy!"
Là tiếng của Triệu thẩm nhà hàng xóm.
"Làm cái gì vậy, lão Vương, nửa đêm nửa hôm, ông đập cửa nhà Cố Bắc làm cái gì?"
"Cháu tôi bị ông làm cho tỉnh giấc rồi, đang khóc ré lên kia kìa."
Trong mắt mèo, lão Vương quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
Hướng về phía Triệu thẩm đang đi tới cười nói:
"Tôi tìm cậu ta có chút việc."
"Ối giời ơi, ông cười cái kiểu gì mà ghê thế."
Triệu thẩm nhìn thấy nụ cười quỷ dị trên mặt lão Vương, bước chân dừng lại, nhất thời không dám tiến lên.
"Ông đừng có đập cửa nhà người ta nữa, Cố Bắc chắc là ngủ rồi, có chuyện gì thì mai hẵng tìm cậu ấy."
"Nửa đêm nửa hôm, làm ầm ĩ hàng xóm cũng không hay."
Triệu thẩm nói xong một câu liền vội vàng rời đi.
Trong mắt mèo.
Lão Vương nhìn theo bóng lưng Triệu thẩm, vẻ mặt trầm ngâm.
Giây tiếp theo, đầu ông ta đột nhiên quay ngoắt lại.
Hơi cúi người xuống, đôi mắt trợn trừng dán chặt vào mắt mèo.
"..."
Tôi sợ đến mức vội vàng lùi lại mấy bước.
Lại ghé mắt vào nhìn, trong mắt mèo đã không còn thấy bóng dáng của "Vương thúc" đâu nữa.
"Ngụy Nhân sao…"