Đây là đường một chiều, xung quanh đều là cửa hàng, cũng không có đường vòng. "Thôi kệ, giả vờ như không nhìn thấy." Tôi hít sâu một hơi, nhìn thẳng về phía trước, đi thẳng qua. Bà lão kia giống như bị đứng hình, động tác trên tay vẫn lặp đi lặp lại không ngừng. Vừa đi ngang qua bà ta, tôi vẫn không nhịn được liếc mắt nhìn. Mái tóc hoa râm che khuất khuôn mặt đầy nếp nhăn, bàn tay đen đúa nứt nẻ thò vào thùng rác rồi lại thò ra. Trên tay lại trống không. "Ha." Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, bà ta đột nhiên quay ngoắt đầu về phía tôi. Nhưng tôi đã sớm thu hồi ánh mắt, lướt qua bà ta. Bà lão với khuôn mặt cứng đờ, đầu hướng về phía bóng lưng đang đi xa của tôi, tay vẫn không ngừng lặp lại động tác. Người đi đường đi ngang qua bà ta, nhưng không một ai phát hiện ra điểm bất thường. 05 "Chào buổi sáng, Cố Bắc." Vừa ngồi xuống ghế làm việc, một đôi tay liền đặt lên vai tôi. "Bịch." Tôi giật mình, đầu gối va vào bàn máy tính. Quay đầu lại nhìn, là Lý Dương, đồng nghiệp rất thân với tôi. "Có biết làm vậy có thể dọa chết người không hả!" Tôi xoa đầu gối, bất lực nói. "Sao thế, giật mình thế." "Có phải tối qua làm chuyện gì mờ ám, sợ bị bắt không." Lý Dương cười trêu chọc. "Tôi còn thật sự sợ bị bắt." Tôi thầm nói một câu, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì. "Cậu còn ở đây nói nhảm với tôi, lát nữa quản lý đến thì cậu biết tay." "Xì, tôi có thể sợ lão già hói đó sao?" Ngoài miệng nói không sợ, nhưng Lý Dương vẫn ngoan ngoãn đi về chỗ ngồi của mình. Ngày thường lướt web một lúc là hết buổi sáng, nhưng hôm nay tôi lại thấy vô cùng giày vò. Trong đầu toàn là ngụy nhân. "Hay là lên mạng tra thử xem, không chừng có thể tra ra được gì đó." Nghĩ vậy, tôi liền mở trình duyệt Baidu: [Ngụy nhân là gì?] [Ngụy nhân có tồn tại không?] [Ngụy nhân có hại người không?] Tôi liên tục tìm kiếm một loạt từ khóa, nhưng trên mạng lại không có bất kỳ thông tin nào liên quan. Vò đầu bứt tai, tôi tỏ vẻ không thể tin được. "Không thể nào, làm sao lại không có một chút dấu vết nào chứ." "Phàm là những thứ đã xuất hiện trên mạng, chắc chắn sẽ để lại chút dấu vết trên internet." "Chẳng lẽ những thông tin này đều bị người ta xóa sạch rồi?" Tôi đang nghi hoặc trong lòng, lại nghe thấy Lý Dương ở phía xa thốt lên một tiếng kinh ngạc. "Đệch, ngụy nhân!" Vốn dĩ văn phòng có chút ồn ào, giống như bị nhấn nút tắt âm, đột nhiên im lặng. Tôi ngẩng đầu lên nhìn. Gần như tất cả mọi người trong văn phòng đều nhìn chằm chằm về phía Lý Dương, mặt không biểu cảm. Quản lý ở phía xa đi nhanh hai bước đến bên cạnh Lý Dương, "cạch" một tiếng tắt máy tính của cậu ta. "Giờ làm việc, cậu đang làm cái gì vậy!" "Đi theo tôi ra ngoài." Nói xong, liền kéo Lý Dương ra khỏi văn phòng. Hơn mười phút sau, Lý Dương ủ rũ cúi đầu quay lại. Thấy vậy, tôi cũng không tiện hỏi han gì. Tôi cố gắng chịu đựng đến giờ tan làm, mọi người trong văn phòng lần lượt rời đi. Tôi thấy Lý Dương một mình ra khỏi văn phòng, liền lẳng lặng đi theo sau. "Ting." Cửa thang máy mở ra, chỉ có tôi và Lý Dương đang đợi thang máy. Tôi nhìn xung quanh không có ai, liền kéo Lý Dương vào thang máy. "Buổi sáng cậu đã thấy gì trên máy tính, ngụy nhân là gì?" "Quản lý đã nói gì với cậu?" Tôi hỏi dồn dập khiến Lý Dương ngây ra, cậu ta gãi đầu đáp: "Sáng nay, lúc tôi đang lướt web, máy tính đột nhiên hiện lên một file có tên là 'Phần mềm kiểm tra Ngụy nhân'." "Tôi tiện tay tải về, bên trong là một trò chơi cho phép bạn phân biệt một loại sinh vật gọi là ngụy nhân." "Vốn dĩ cũng không có gì, tôi chỉ coi như một trò chơi nhỏ để giải trí, ai ngờ sau đó ảnh của quản lý lại xuất hiện trên đó." "Ảnh của quản lý rất đáng sợ, lúc đó tôi giật mình, nên mới thốt lên." "Vậy quản lý tìm cậu ra ngoài làm gì?" "Quản lý lôi tôi ra ngoài, trừng mắt nhìn tôi một hồi, sau đó lại cười, nói tôi đừng có lướt web trong giờ làm việc." "Ừm… chỉ có vậy thôi." Nghe xong, trong lòng tôi thầm cảm thấy không ổn. Lý Dương cũng đã dùng phần mềm đó, hơn nữa, xem ra quản lý cũng là ngụy nhân. Điều tệ hơn nữa là, Lý Dương đã lộ ra việc mình biết về ngụy nhân. "Ting." Tôi định nhắc nhở cậu ta đôi câu. Nhưng cửa thang máy đã mở, bên ngoài có mấy người đang đợi thang máy. Tôi im lặng, cũng không chào hỏi Lý Dương, đi thẳng ra khỏi công ty. 06 Về đến nhà, trời đã tối. Tôi không có tâm trạng nấu cơm, tùy tiện pha một bát mì tôm rồi ngồi xổm trước máy tính. Tôi gõ lạch cạch trên bàn phím, cố gắng tìm kiếm một chút manh mối nào đó về ngụy nhân trên mạng. Tìm kiếm hơn nửa tiếng đồng hồ, nước trong bát mì tôm đã bị hút cạn. "Sao lại không tìm thấy chứ." Tôi bực bội, liên tục refresh màn hình, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ. "Không chừng trong những diễn đàn cổ xưa sẽ có thông tin." Thế là tôi mở một diễn đàn đã có từ rất lâu, liên tục tìm kiếm thông tin liên quan. Nhưng lật lên lật xuống vẫn không có thông tin gì. "Chẳng lẽ là—?" Tôi gõ hai chữ cái đầu của từ "ngụy nhân" vào thanh tìm kiếm. [wr.] Cạch. Nhấn phím enter, một bài viết dài hiện ra trước mắt. "Tìm thấy rồi!" Mở bài viết ra, tôi không xem kỹ, mà vội vàng chụp ảnh màn hình, lưu lại toàn bộ nội dung. Sau khi xác nhận toàn bộ nội dung trong bài viết đã được chụp lại, tôi mới bắt đầu xem xét kỹ lưỡng. Xem thời gian bắt đầu của bài viết, là ngày 13 tháng 1 năm 2204. Nhưng bây giờ đã là ngày 20 tháng 10 năm 2214, thời gian của bài viết đã trôi qua mười năm. Tôi gạt những suy nghĩ lung tung trong đầu sang một bên, chăm chú đọc nội dung trong bài viết. [Ngụy nhân (weiren). ] [Dưới đây sẽ gọi tắt là wr.] [Wr xuất hiện vào đầu thế kỷ này, chúng thích lén lút quan sát hành vi của con người, và sau khi hoàn toàn nắm vững, sẽ cố gắng thay thế người đó.] [Trên đây chỉ là suy đoán cá nhân của tôi.]