Từ lúc tôi bước vào cửa, Hứa Minh thậm chí không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái. Anh ta cứ thế thong thả tháo đồng hồ rồi cởi áo khoác, tiếp đó ngồi xuống ghế sofa mà ngạo nghễ vắt chân lên: “Còn nữa, hai ngày tới… À để mai luôn đi, cô tự đến nhà. Đích thân xin lỗi Đại Đại một câu.” Anh ta liếc nhìn tôi từ đầu đến chân, trong ánh mắt hiện rõ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Tôi có nghe nói chuyện xảy ra ở lễ trao giải rồi, cô động tay với Đại Đại đúng không? Chỉ cần cô quỳ xuống xin lỗi em ấy, thì chuyện này coi như xong.” Sự đương nhiên trong từng câu chữ của anh ta khiến tôi bật cười. Trong dòng thời gian nguyên bản của cuộc đời tôi, người dành cho tôi ác ý sâu nhất và làm tổn thương tôi nhiều nhất… Chính là Hứa Minh. Khi tôi mới được đón về nhà họ Thịnh, nhà họ Hứa còn chưa đoán được thái độ của nhà họ Thịnh dành cho tôi. Nên Hứa Minh đã cố tình tiếp cận tôi, dựa theo sự chỉ đạo của mẹ mình. Ban đầu anh ta giả vờ thân thiện, nói rằng hôn ước là do trưởng bối để lại. Nếu sau này tôi cảm thấy không hài lòng thì có thể từ chối bất cứ lúc nào. Nhưng khi nhìn ra được nhà họ Thịnh rõ ràng coi trọng Thịnh Đại hơn, thái độ của anh ta liền thay đổi hoàn toàn như thể tôi đang cố bám víu để trèo cao vậy. Thấy Hứa Minh chẳng có ý định chào hỏi, tôi cũng không khách sáo nữa mà tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện mà bắt chéo chân nói: “Có bệnh thì đi chữa. Tôi chẳng làm gì sai, thì cớ gì phải xin lỗi?” “Là tự cô ta ra mặt gây sự, mở miệng liền nói với tôi rằng trong lúc tôi và anh đang có hôn ước, cô ta đã lĩnh hội được ‘trái ngọt vụng trộm’ với anh như thế nào. Chưa kể đồ của tôi, đều là cô ta ra tay đập phá trước. Tôi chỉ là tự vệ chính đáng, xin lỗi cái gì chứ?” Lúc này Hứa Minh cuối cùng cũng rời mắt khỏi màn hình điện thoại, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi với ánh mắt mập mờ khó đoán. “Sao vậy, ghen à?” Anh ta tặc lưỡi: “Thật ra nếu chỉ nhìn bề ngoài thì tôi vẫn thích kiểu như cô hơn đấy, nếu cô bớt mạnh mẽ đi một chút và ngoan ngoãn nghe lời. Chịu khó tới xin lỗi Đại Đại, sau này tôi cũng không làm khó cô chuyện tài nguyên đâu.” “Tâm trạng tốt thì hôn ước vẫn giữ nguyên. Lúc đó cô rút khỏi giới giải trí, tôi có thể cho cô một đứa con.” Tôi cau mày chỉ vì mấy lời tự biên tự diễn, trơ trẽn đến buồn nôn của anh ta. Nhưng vẫn bám sát kế hoạch mà tiếp tục đào sâu thêm vài câu nữa: “Xem ra Thịnh Đại nói không sai, người giúp cô ta cướp danh hiệu Ảnh hậu vốn thuộc về tôi chính là anh. À! Còn những tài nguyên trước đó nữa chứ, hợp đồng đại diện với T thị... cũng là anh giở trò phải không?” Hứa Minh cười khẩy, khoé môi nhếch lên đầy kiêu căng: “Tất nhiên rồi. Ngoài tôi ra, còn ai đủ bản lĩnh để hớt tay trên của Thịnh Thanh cô chứ?” Anh ta tự mãn đến buồn nôn. “Nếu sau này cô biết điều như Đại Đại, ngoan ngoãn nghe lời thì tôi cũng chẳng cần phải nhắm vào cô gay gắt thế đâu. Tôi nghe nói đội của cô đang tiếp cận đạo diễn Chu phải không? Chỉ cần cô chịu để Đại Đại trút hết giận, rồi ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi một câu thì tôi sẽ để đạo diễn Chu dùng cô.” Chuyến đi này đúng là không uổng công. Tôi khẽ cười, ánh mắt lướt qua anh ta một lượt rồi lạnh lùng nói với giọng đầy chế nhạo: “Fan của anh có biết bộ mặt hai mang, trước sau bất nhất của anh không? Trốn thuế, mua dâm… Những mối quan hệ bẩn thỉu kia, chắc Thịnh Đại cũng chưa từng nghe đến đâu nhỉ?” Câu hỏi được ném ra bất ngờ, vậy mà Hứa Minh vẫn không biến sắc. Anh ta quá tự tin, và rất ảo tưởng vào sức nặng của bản thân. “Sao? Cô định uy hiếp tôi à?” Anh ta bật cười, giọng điệu trầm hẳn xuống: “Tôi khuyên cô đừng phí công làm gì, thứ nhất là cô không có bằng chứng.” “Thứ hai là Đại Đại không giống cô, dù cô ấy có biết thì cũng sẽ chẳng truy cứu đâu. Cô ấy chỉ quan tâm trong lòng tôi, cô ấy có phải người quan trọng nhất hay không mà thôi!” Anh ta dừng lại một nhịp. Khoanh tay ngả người ra sau, vẻ đắc ý lộ rõ mồn một. “Còn fan ấy hả?” Anh ta ngửa đầu cười lớn, vai run lên vì hả hê: “Toàn là một đám não tàn mê trai, tôi làm gì cũng chẳng sao. Chỉ cần tôi tỏ vẻ buồn bã một chút trên màn ảnh, bọn họ đã khóc ròng vì đau lòng… hahaha… Không chỉ chủ động đưa tiền, mà cô tin không?” “Dù có biết tôi từng mua dâm, bọn họ cũng chỉ biết ghen tị và ước là người được ngủ cùng tôi.” Giọng anh ta đầy khinh miệt nói ra những điều ghê tởm như thể đang kể chuyện cười, coi như đang nói về một đống đồ vật vô tri. Rất tối, thứ tôi cần đã có được rồi. Tôi không cần giả vờ thêm một giây nào nữa. Tôi bật dậy giơ tay chộp lấy chai rượu trên bàn trà… ‘Choang’— một tiếng, đ.ậ.p thẳng xuống đầu anh ta. “Mẹ kiếp… Thịnh Thanh, cô muốn chec à?!” Rượu hòa với m.á.u từ trán anh ta chảy xuống mà len qua gò má, nhòe ra cả cổ áo. Tôi chẳng buồn liếc mắt nhìn câu chất vấn lộn xộn của anh ta. Một cái tát giáng xuống không nương tay, khiến Hứa Minh ngã dúi về phía sau đập thẳng vào thành sofa. Hứa Minh giãy giụa, gân xanh trên trán nổi lên. Vừa lảo đảo vừa văng tục không ngớt. Anh ta định xông lên, nhưng lại bị tôi dí thẳng chai rượu vào cổ họng khiến cả người cứng đờ. “Đồ ngu, anh tưởng lấy điện thoại của tôi thì tôi không có cách nào ghi lại mớ rác rưởi vừa rồi sao?” Tôi túm tóc anh ta, ép phải ngẩng đầu đối diện với tôi. Lần đầu tiên trong mắt Hứa Minh, tôi thấy được sự khiếp sợ và hoảng loạn thật sự. “Loại ngu xuẩn như anh, tốt nhất đừng có sinh con. Xã hội này đã đủ ung nhọt rồi, thêm một con sâu như anh chỉ tổ nhiễm độc cả đám người vô tội.” 4. Tôi chỉ gỡ được thiết bị ghi âm giấu dưới đế giày sau khi đóng cửa nhà lại. Chị Lý– quản lý của tôi– vừa nghe xong đoạn ghi âm đã kích động đến mức suýt nhảy dựng, cứ gào lên phải làm cặp đôi cặn bã kia thân bại danh liệt. Từ khi Thịnh Đại debut đến giờ, Hứa Minh đã giúp cô ta giành quá nhiều tài nguyên từ tay tôi. Lần này đến cả chiếc cúp Ảnh hậu của tôi, cô ta cũng ngang nhiên cướp mất. Trong lòng chị Lý đang vô cùng bốc hỏa, tôi phải lên tiếng trấn an liên tục chị ấy mới bớt tức. Đoạn ghi âm này, suy cho cùng vẫn có quá nhiều cách để thoái thác. Họ có thể bảo là giả mạo hoặc cũng có thể nói tôi cắt ghép bịa đặt. Nếu đã không nắm chắc, thì tôi tuyệt đối không ra tay. Muốn anh ta chec, thì phải dùng đòn chí mạng. Sau khi bị tôi uy hiếp, Hứa Minh quả thật đã ngoan ngoãn được một thời gian. Anh ta không thể xác định trong tay tôi có thật sự giữ lại bằng chứng hôm đó hay không, nên cũng chẳng dám manh động gì nữa. Nửa tháng sau, tôi đến ghi hình một chương trình thực tế theo hợp đồng… Chủ đề là vượt ải trong phòng mật thất. Không ngờ, Thịnh Đại cũng có mặt ở đó. Chắc thấy Hứa Minh im hơi lặng tiếng suốt thời gian qua, cô ta không chịu đựng được nữa mà định tự mình ra tay. Dùng cái đầu óc thiếu chất xám kia để đấu với tôi một phen. Chương trình này ngoài tôi và Thịnh Đại, còn có bốn nam nghệ sĩ và một nữ nghệ sĩ cùng tham gia. Quy trình ghi hình cũng chẳng có gì mới: hợp tác tìm manh mối, phân tích, giải đố từng bước một. Toàn bộ manh mối của kịch bản sẽ được chia ra trong ba ngày quay. Tối hôm đó, mọi người cùng ngồi trên bãi biển sau bữa ăn tối, để chia sẻ thông tin. Cốt truyện lần này khá thú vị: một câu chuyện về sự thiên vị của ba mẹ đã gieo mầm cho thù hận. Hai chị em học múa vì tranh giành vị trí diễn chính mà dẫn đến một chuỗi án mạng. Khi cả nhóm dần lần ra mạch truyện, không tránh khỏi vài tiếng thở dài tiếc nuối. Chỉ có Thịnh Đại là không hài lòng với phán đoán đó. “Tôi thấy thế này, vịt con xấu xí thì vẫn cứ là vịt con xấu xí. Dù cố gắng giành giật đến đâu cũng chẳng thành thiên nga trắng được, cùng lắm cũng chỉ thành loại lai căng nửa mùa đến đâu cũng khiến người ta khó chịu.” Câu nói của cô ta còn kịch tính hơn cả kịch bản, rõ ràng không giấu nổi tâm tư cá nhân. Nhất là ánh mắt lúc đó thẳng thừng khiêu khích, quét thẳng về phía tôi: “Phải không Thịnh Thanh, cô nghĩ sao?” Cả bãi biển chợt lặng đi, mọi ánh nhìn đồng loạt đổ dồn về phía tôi. Năm Thịnh Đại debut chính là năm tôi được nhận về nhà họ Thịnh. Ngay khi vừa xuất đạo, cô ta đã được rót tài nguyên đến nghẹt thở. Chỉ trong một năm đã nhờ vào sức chống lưng của tư bản mà vọt lên hàng tiểu hoa lưu lượng mới. Còn tôi thì liên tục bị ba ruột ép nhường hết hợp đồng này đến kịch bản kia, chỉ vì sự mè nheo của cô ta. Cô ta cố ý chọn style giống tôi, ngay cả tên cũng tương phản như hai thái cực trắng và đen. Trên mạng, người ta gọi cuộc cạnh tranh giữa chúng tôi là ‘trận chiến của hai thiên nga đối lập: thiên nga đen và thiên nga trắng.’ Sau đó hình ảnh tôi ra vào nhà họ Thịnh vô tình bị chụp lại, khiến mạng xã hội rộ lên tin đồn tôi chính là đại tiểu thư nhà họ Thịnh. Một loạt tài khoản marketing bắt đầu nửa tâng nửa chê, tung ra đủ kiểu tiêu đề kiểu ‘Đại tiểu thư chính tông ra tay chỉnh đốn showbiz.’ Người ta còn lôi lại những lời chia sẻ trước đây của tôi về tuổi thơ khốn khó, những tháng ngày nhịn đói chịu rét… rồi nói tôi cố tình lừa dối công chúng.