1. Trong phòng hóa trang phía sau sân khấu, Thịnh Đại tìm đến tôi. Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ còn lại hai chúng tôi đối mặt nhau. “Chị à, chuyện tối nay... thật sự xin lỗi nhé. Anh Minh đúng là... Rõ ràng biết giải thưởng này với chị quan trọng đến nhường nào, vậy mà vẫn nhất quyết bảo muốn tặng em làm quà sinh nhật.” Miệng thì nói lời xin lỗi, nhưng trong mắt cô ta lại tràn ngập vẻ đắc ý và khiêu khích không hề che giấu. Tối nay là lễ trao giải Kim Hà. Ai cũng ngầm mặc định rằng giải Nữ chính xuất sắc nhất chắc chắn sẽ thuộc về tôi. Tôi vào nghề nhiều năm và luôn giữ vai phụ, nhưng diễn xuất cùng thực lực đều được công nhận. Năm ngoái, bộ phim "Kình Thôn" do tôi đóng chính bùng nổ trên cả doanh thu lẫn hiệu ứng truyền thông. Với chiều sâu kịch bản, diễn xuất đạt chuẩn và doanh thu vượt mốc trăm triệu. Ai ai cũng ngầm hiểu nữ chính năm nay, chỉ có thể là tôi. Thế nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị nhấc tà váy cao cấp bước lên nhận giải… Người dẫn chương trình lại xướng tên Thịnh Đại. Trên màn hình lớn bắt đầu phát đoạn trích từ bộ phim lấy đề tài bạo lực học đường của cô ta năm ngoái. Diễn xuất thì lúng túng, những cảnh khóc như gào thét khản giọng khiến cả khán phòng rơi vào im lặng đầy xấu hổ. Và chính khoảnh khắc đó những dòng thông tin về cốt truyện truyền vào não, tôi giật mình thức tỉnh. “Người ta vẫn nói trong một mối quan hệ, kẻ không được yêu mới là kẻ thứ ba. Chị à, cần gì phải cố chấp đến vậy?” Thịnh Đại tiếp tục khiêu khích, từng món đồ trang điểm cá nhân của tôi trên bàn bị cô ta tiện tay ném thẳng xuống đất. Rắc rắc một hồi, phấn phủ cùng son môi vỡ tan tành thành từng mảnh: “Ngay tại lễ đính hôn của hai người, anh ấy đeo nhẫn cho chị xong là lập tức chạy đến ôm em. Dịu dàng nói rằng, ở bên chị chỉ là diễn trò cho thiên hạ xem mà thôi.” “Khi chị thức trắng đêm học thuộc kịch bản, anh ấy đang nấu cháo cho em.” “Khi chị lao mình xuống nước quay cảnh hành động giữa mùa đông giá rét, thì anh ấy đang sấy tóc cho em.” Gương mặt Thịnh Đại rạng rỡ như vừa nhấm nháp vị ngọt của tình yêu, nhưng chẳng bao lâu cô ta đã nhanh chóng chuyển sang giọng điệu mỉa mai: “Chắc chị chẳng bao giờ hiểu được cảm giác đó đâu nhỉ? Dù sao thì anh Minh cũng từng nói chị mạnh mẽ và ích kỷ, còn anh ấy thì chỉ thích kiểu dịu dàng mềm mỏng như em thôi.” Cái người mà cô ta miệng năm miệng mười gọi là ‘anh Minh’... chính là vị hôn phu của tôi, ảnh đế Hứa Minh. Anh ta vào nghề sớm hơn tôi vài năm, cũng chẳng lạ khi có đủ thủ đoạn để ngang nhiên giành lấy cúp Ảnh hậu vốn thuộc về tôi. Thịnh Đại không ngừng khoe khoang mình được Hứa Minh yêu chiều thế nào. Mỗi lần nhắc đến anh ta, trong mắt đều là ánh nhìn sùng bái đến buồn nôn. Tôi bật cười khinh bỉ: “Chỉ có loại hạng ba như cô mới xem một gã đàn ông cũng hạng ba như thế là chỗ dựa.” “Cái dáng vẻ nịnh bợ đó, nhìn chẳng khác gì con chó vẫy đuôi ở đầu làng.” Sắc mặt Thịnh Đại lập tức trở nên khó coi: “Khi tôi nổi tiếng thì cô còn chẳng biết đang uốn éo ở xó xỉnh nào, tôi có thể nhận được sự yêu mến của khán giả… Giải thưởng, hoa và tràng pháo tay là hoàn toàn xứng đáng, chẳng cần đàn ông mà chỉ cần chính thực lực của mình. Cái anh Minh mà cô ngưỡng mộ đến chec kia, xét toàn bộ thành tích vẫn còn thua tôi xa lắm. Cô lấy gì mà đòi khoe mẽ trước mặt tôi?” “Con khốn này!” Thịnh Đại tức đến phát run, giơ tay định tát tôi. Tôi chộp lấy cổ tay cô ta, dứt khoát phản đòn bằng một cái tát dứt khoát và gọn gàng. Thịnh Đại thét lên ôm lấy bên má sưng đỏ, ngực phập phồng tức giận. “Cô dám đánh tôi à?” Giọng cô ta gằn xuống vì phẫn nộ. “Tát cô thì đã sao? Chẳng lẽ còn phải chọn ngày đẹp để đánh à?” Tôi nhướng mày cười lạnh. Thịnh Đại vẫn ôm mặt, vờ vĩnh ra vẻ hiểu chuyện: “Chẳng qua là chị đang ghen tị thôi, ghen vì anh Hứa Minh chọn yêu và cưng chiều em chứ không phải chị đúng không?” “Anh ấy nói rất đúng, chị quá mạnh mẽ cùng ích kỷ. Loại người như chị đáng đời chẳng có ai cần.” Tôi bật cười nhạt: “Trong cái giới này, diễn xuất và độ hot không phải thứ có thể trộm cắp được. Đức không xứng với vị thì sớm muộn cũng bị nghiệp quật, muốn cướp giải của tôi à? Cô nghĩ dễ lắm sao?” Tôi lạnh lùng đẩy mạnh vào ngực cô ta một cái ngã xuống đất, sau đó khinh bỉ nói: “Chỉ tiếc là với cái đầu ngắn và tầm nhìn thiển cận của cô, chắc cũng chẳng hiểu được đâu.” Thịnh Đại định phản kháng, nhưng dưới ánh mắt sắc như d.a.o của tôi chỉ dám giận mà không dám nói. Má cô ta giờ đây sưng vù, ánh mắt tràn ngập căm hận. “Không biết dùng đầu óc thì tốt nhất cứ tiếp tục dùng thân thể đi.” Tôi đứng dậy, từ trên cao cúi xuống nhìn cô ta như thể nhìn một kẻ đáng thương: “Giới giải trí không dành cho loại như cô đâu, tốt nhất là sớm tìm một người đàn ông mà gả đi.” 2. Những lời tôi nói với Thịnh Đại không phải chỉ để đấu khẩu cho sướng miệng, vì sau lưng cô ta có nhà họ Thịnh và Hứa Minh chống lưng. Nhà họ Thịnh tuy là gia tộc giàu có, nhưng từ trước đến nay vẫn chủ yếu làm trong lĩnh vực công nghiệp nặng và ít khi can thiệp vào giới giải trí. Còn Hứa Minh với danh tiếng ảnh đế của mình, đã không ít lần nhét tài nguyên vào tay Thịnh Đại. Nhưng tôi thì khác, tôi vào nghề nhiều năm và từng bước đi lên. Nắm trong tay không ít vai diễn kinh điển cùng những tác phẩm nổi bật, vừa có danh tiếng lại vừa có quan hệ rộng. Nếu thật sự đối đầu, tôi hoàn toàn có thể đấu tay đôi với Hứa Minh một trận ngang sức ngang tài. Cục diện ‘ngọc nát đá tan’ là thứ chẳng ai muốn nhìn thấy, nên tạm thời anh ta cũng chẳng làm gì được tôi. Mà quan trọng hơn cả, tôi hiện tại có thể biết trước tương lai sẽ diễn biến thế nào… Nói đơn giản, tôi đang nắm lợi thế trong tay. Trên mạng, mọi người vẫn đang bàn tán về giải Kim Hà chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Phần lớn đều là fan Thịnh Đại đang cố gắng kiểm soát bình luận, châm chọc tôi si tâm vọng tưởng và ăn nói khó nghe. Nhưng ngay cả người qua đường cũng có thể nhìn ra những góc khuất phía sau. Fan của tôi thì càng tức giận, họ trực tiếp phản pháo: 【Cái giải mà Thịnh Đại có được, ai có mắt đều hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chỉ mình cô ta đã kéo cả giải Kim Hà xuống đáy luôn rồi.】 【Thương chị tôi thật sự, bao năm đồng hành để rồi bị một bình hoa rỗng tuếch với cảnh khóc còn như táo bón cướp giải.】 【Không phải fan Thịnh Thanh nhưng ai cũng thấy rõ giá trị nghệ thuật của ‘Kình Thôn’ là thế nào, phim đó ở nước ngoài còn đang càn quét cả loạt giải lớn kìa!】 【Tiểu công chúa nhà hào môn? Cướp tài nguyên của người khác thì đen cả đời đi nhé.】 … Dư luận chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã xoay chuyển hoàn toàn. Ngoài nhân duyên tôi tích lũy lâu nay, đội ngũ truyền thông của tôi cũng đóng góp không nhỏ. Bên kia còn đang cãi nhau loạn xạ, thì tôi lại chẳng có thời gian để bận tâm. Tôi tìm đến Lý Hoàn Triều, người mà ở hiện tại vẫn chỉ đang là kẻ vô danh tiểu tốt. Giờ phút này anh ấy chỉ là một đạo diễn trẻ, mặc áo sơ mi bạc màu vì giặt quá nhiều. Anh vừa bị hố bởi một cái bẫy hợp đồng trong phim trước nên mắc một khoản nợ khổng lồ. Hai tháng nữa, Lý Hoàn Triều sẽ gặp Hứa Minh. Hứa Minh sẽ nhận ra tài năng trong kịch bản của anh ấy, sau đó dùng điều kiện trả hết nợ để ép ký hợp đồng 5 năm. Tên khốn đó bắt anh làm ‘tay súng thuê’, chuyên viết kịch bản cho những đạo diễn nổi tiếng. Và bộ phim giúp Thịnh Đại khắc tên vào lịch sử điện ảnh, chính là tác phẩm ‘Vượt Núi’ của anh ấy. Năm năm sau Lý Hoàn Triều sẽ rơi vào trầm cảm, cuối cùng n/hảy l/ầu t.ự s.á.t. Mãi đến lúc đó thì toàn bộ sự thật mới bị phơi bày. Trong cái chốn phù hoa mang tên giới giải trí, nếu không có thủ đoạn để trèo lên thì chỉ còn cách ngồi yên chờ người khác giẫm lên mà leo qua x.á.c mình. Tôi giúp Lý Hoàn Triều trả hết nợ, điều kiện là trong vòng năm năm tới… Mọi kịch bản của anh, tôi đều có quyền ưu tiên lựa chọn. Dĩ nhiên là tôi không độc ác như Hứa Minh, tôi còn đưa thêm cho anh một khoản tiền để có thể phát triển tự do. Đồng thời được danh chính ngôn thuận ký tên mình trên chính những tác phẩm do mình viết ra. Mọi chuyện đúng như tôi tính toán, tôi đã giành được ‘Vượt Núi’. Lúc bắt tay, tôi tháo kính râm xuống nhìn thẳng vào mắt Lý Hoàn Triều. Trong ánh mắt đối phương, tôi thấy được tham vọng không hề thua kém mình. “Chúc chúng ta gặp lại trên đỉnh cao, Lý Hoàn Triều! Hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau tạo nên huyền thoại.” Tôi mỉm cười nói. “Nhất định rồi.” Anh ấy cũng vui vẻ khẳng định 3. Thịnh Đại mách lẻo rất nhanh, nhưng không hiểu sao Hứa Minh lại mất kha khá thời gian mới liên lạc với tôi. Sau khi xử lý xong chuyện của Lý Hoàn Triều, tôi thay m.á.u một lượt các nhân sự tiềm ẩn rủi ro hoặc dễ xảy ra vấn đề trong tương lai. Rồi chụp xong một bộ ảnh cho tạp chí thời trang, lúc này mới nhận được điện thoại từ anh ta. Hứa Minh hẹn tôi đến căn biệt thự ở vùng ngoại ô thành phố. “Cô mau chóng đăng một thông cáo đính chính đi.” Anh ta mở miệng: “Nói là tác phẩm của cô có vấn đề nên không đủ tiêu chuẩn nhận giải cũng được, hay là do cá nhân cô gây ra quá nhiều tranh cãi cũng được. Tóm lại phải làm rõ rằng giải thưởng đó không phải bị Đại Đại cướp mất, bên phía đội PR cũng sẽ phối hợp cho cô. Vài hôm nữa hai người cùng xuất hiện trong một chương trình, xây dựng lại hình tượng ‘quan hệ tốt’ trước công chúng là được.”