Không Quên Anh Nữa
Chương 2
Thư Diểu giật lấy một tờ khăn giấy, vừa lau tay vừa liếc tôi đầy ẩn ý:
“Lê Vân Trầm, tôi nhìn cậu nãy giờ rồi đấy, trừng mắt với con gái làm gì? Mắt to lắm à?”
Nói xong, còn quay sang hỏi tôi rất nghiêm túc: “Sướng tay thật đấy, chị có muốn thử một cú không?”
Tôi lùi lại nửa bước, lễ phép lắc đầu: “Không cần đâu.”
Không thể không thừa nhận, nữ chính sau khi tỉnh thức, đúng là... quá hoang dã.
Chờ đến lúc Lê Vân Trầm lồm cồm bò ra khỏi đống bánh kem thì Thư Diểu đã rời khỏi đó.
Trước khi đi còn không quên buông một câu: “Không có chuyện gì thì đừng đến làm phiền tôi.”
Những người đến dự tiệc đều biết rõ tính tình Lê Vân Trầm, sợ bị ghi thù nên từng người một vội tìm cớ rút lui.
Chẳng bao lâu, căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại tôi và cậu ta.
Cậu ta lấy khăn lau sơ mặt và tóc, cả người tỏa ra mùi ngọt lịm của kem bánh.
“Lần này về Thư Diểu thay đổi nhiều thật.”
Cậu ta vừa nói vừa thong thả cởi cúc áo cổ.
“Tôi cũng không hiểu rõ cô ấy lắm,” Tôi đáp qua loa, “Không có chuyện gì thì... tôi xin phép về trước nhé.”
Ai ngờ cậu ta đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi trở về lòng mình… Thế là tôi bị giữ chặt không thể động đậy được.
Lê Vân Trầm áp sát tai tôi, thì thầm:
“Chị cũng dính kem rồi kìa.”
“Muốn tắm chung không?”
8
Tất nhiên là không!
Tôi giẫm mạnh một cái lên chân cậu ta, nhưng khi xoay người bỏ chạy thì lại bước hụt, ngã cái rầm vào lòng cậu ta.
Lê Vân Trầm: “Miệng thì bảo không muốn mà...”
Tôi lập tức đưa tay bịt miệng cậu ta lại: “Im miệng.”
Cậu ta cười, mắt cong như trăng lưỡi liềm, lại càng thêm phong tình mê người.
Sau một hồi giằng co bất lực, cuối cùng hai bên đành “mỗi người nhường một bước” —
Cậu ta về phòng mình tắm, tôi thì đến phòng của Thư Diểu.
Khói nước mờ ảo trong phòng tắm bao phủ mọi thứ, khi ấy hệ thống lên tiếng:
[Điểm hảo cảm của Lê Vân Trầm dao động rồi.]
Tôi: “Hửm?”
“Từ âm ba mươi thành... âm ba mươi mốt.”
Tôi vỗ mạnh xuống nước một cái: “Tuyệt vời thật.”
Hệ thống cuống cuồng: [Giờ phải làm sao đây, ký chủ? Thời gian còn lại trong thế giới này không nhiều nữa. Nếu không chinh phục được thì nhiệm vụ sẽ thất bại mất.]
“Nếu thất bại thì hậu quả là gì?”
Suốt ngần ấy thời gian, tôi xuyên qua biết bao thế giới khác nhau, đối mặt với những nam chính dù dịu dàng đến mấy cũng không dám động lòng.
Thứ duy nhất chống đỡ cho tôi chính là khát vọng được quay về thế giới ban đầu.
Thế nhưng giờ đây, tôi buộc phải nghiêm túc đối diện với khả năng thất bại.
[Cũng... không có gì quá nghiêm trọng,] hệ thống nói, [chỉ là... cô sẽ bị kẹt lại mãi mãi ở thế giới này thôi.]
Má nó. Đúng là sợ cái gì nhất thì cái đó sẽ đến.
Biết vậy nãy cứ nhận lời đi tắm chung với Lê Vân Trầm cho rồi, biết đâu điểm hảo cảm còn được kéo lên chút.
Tôi tắm xong thì thấy Lê Vân Trầm đang pha cà phê dưới lầu.
Nhìn bóng lưng cậu ta, tôi không nhịn được hỏi: “Có phải… cậu cực kỳ ghét tôi không?”
Chứ không thì sao điểm hảo cảm lại thấp đến vậy?
9
Thật bất ngờ, Lê Vân Trầm lại im lặng.
Mãi cho đến khi cậu ta đặt ly cà phê trước mặt tôi, mới như có điều suy nghĩ mà lên tiếng:
“Không ghét.”
“Tôi rất thích chị.”
Ba chữ “Tôi không tin” còn chưa kịp bật ra, cậu ta đã ngồi sát xuống bên cạnh, ánh mắt như muốn xuyên thấu linh hồn tôi: “Vậy còn chị? Tiếp cận tôi là vì thích tôi sao?”
Tôi vội đưa ly cà phê lên che mặt, nhưng vừa uống một ngụm đã bị phỏng cả lưỡi.
Lê Vân Trầm đưa tay bóp cằm tôi: “Há miệng ra, để tôi xem nào.”
Mắt tôi đỏ hoe vì đau: “Biến đi!”
Bầu không khí trở nên kỳ quặc không nói nổi. Đặc biệt là khi nhìn cậu ta vừa tán tỉnh tôi, mà điểm hảo cảm vẫn âm sấp mặt, tôi tức đến phát nghẹn.
Tôi lén nhìn nét mặt cậu ta, dè dặt hỏi dò: “Cậu... có thích Thư Diểu không?”
Lê Vân Trầm thờ ơ đáp: “Sao chị lại hỏi vậy?”
Tôi nhanh trí nghĩ ra một lý do: “Cô ấy ấn đầu cậu vào bánh kem mà cậu không nổi giận.”
Lê Vân Trầm lại cười, sát lại gần hơn: “Sao vậy? Nếu tôi thừa nhận thích cô ấy thì chị sẽ bỏ qua cho tôi à?”
Hai chữ “bỏ qua” lướt qua đầu lưỡi cậu ta, mềm mại như rượu ngâm mật.
Không ít lần tôi nghi ngờ… liệu có phải cậu ta đã biết điều gì đó rồi không.
Tôi đè nén nghi ngờ trong lòng, nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy.”
“Nếu cậu thích Thư Diểu thì từ nay về sau tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa.”
Tôi vừa dứt lời, không chỉ Lê Vân Trầm ngẩn người, mà hệ thống cũng rên rỉ như bị ai bóp cổ.
Tôi cúi đầu không nói gì.
Điểm hảo cảm cứ nằm mãi ở mức âm, chẳng lẽ lại cố chấp một đường lao thẳng vào ngõ cụt à?
Nếu sau này thực sự phải sống luôn trong thế giới này, thì thay vì đắc tội cả nam chính lẫn nữ chính - hai cái trụ quan trọng của thế giới này… chi bằng tôi ôm chặt lấy đùi họ.
Biết đâu vì tôi là “bà mai” mà họ còn thương tình.
Nghĩ đến đây, tôi an ủi hệ thống: “Coi như tôi chuẩn bị đường lui thôi mà.”
Ngay giây tiếp theo, tôi thấy Lê Vân Trầm thu lại nụ cười: “Không thích.”
Cậu ta như sợ tôi nghe không rõ, còn nhấn mạnh từng chữ một.
Nói xong lại bất ngờ cúi xuống cắn mạnh lên môi tôi.
Ngay sau đó, cậu ta đứng dậy, mặt không cảm xúc mà đuổi khách: “Chị đi đi.”
Tôi còn chưa kịp định thần đã bị đưa lên xe rời khỏi biệt thự rồi.
Qua cửa kính xe, tôi nhìn thấy Lê Vân Trầm đứng im tại chỗ, dõi theo chiếc xe dần khuất bóng.
Tôi chớp mắt, đầu óc rối bời.
Lòng dạ đàn ông đúng là như kim dưới đáy biển — tôi thật sự không hiểu nổi!!
Hệ thống khóc không ra nước mắt, càng nhìn càng mờ mịt: [Ký chủ à… điểm hảo cảm của Lê Vân Trầm lại tụt rồi.]
10
Tôi thật sự không nghĩ ra nổi nữa: “Hệ thống, cậu chắc chắn chỉ số hảo cảm cậu đo được là đúng chứ?”
Hay là hỏng hóc ở đâu rồi?
Hệ thống cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình, thế là xin nghỉ ba ngày để quay về kiểm tra bảo trì.
Tính từ giờ đến khi kết thúc nhiệm vụ chỉ còn đúng năm ngày. Không có hệ thống, tôi vẫn phải tự mình gắng gượng bước cuối cùng.
Nhưng tôi không ngờ là… người tìm đến tôi lại là Thư Diểu.
Cô ấy nheo mắt đánh giá tôi, sau đó gật đầu hài lòng: “Tốt đấy, lần này trên người không còn ‘thứ dơ bẩn’ nữa rồi.”
Chắc chắn rồi!
Thứ “dơ bẩn” mà cô ấy nói chính là… hệ thống!
Tôi vờ như không hiểu: “Cô đến tìm tôi có chuyện gì sao?”
Thư Diểu không khách sáo, vào thẳng nhà ngồi xuống:
“Thay mặt Lê Vân Trầm chuyển lời, cậu ta đi du lịch rồi, năm ngày sau sẽ quay lại. Bảo chị đừng mong nhớ gì cậu ta hết.”
Tay tôi đang rót nước khẽ run lên.
Trùng hợp vậy sao? Sao lại trùng khớp với thời hạn nhiệm vụ đến thế?
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười: “Cậu ta là thanh mai trúc mã của cô, đâu phải của tôi. Đi du lịch mà cũng phải…”
“Biết rõ rồi mà còn giả ngây à?”
Thư Diểu ngắt lời tôi, nở một nụ cười sảng khoái: “Thằng nhóc đó nhìn là biết thích chị rồi.”
“Nó đúng kiểu càng thích ai thì càng bắt nạt người ta.”
Tôi gượng cười hai tiếng.
Nếu không có bảng hảo cảm thì chắc tôi cũng tin thật rồi.
Thư Diểu trao đổi số với tôi, ánh mắt mang theo hàm ý khó đoán:
“Nếu có chuyện gì thì liên hệ sớm nhé. Qua một thời gian nữa, có thể tôi sẽ đi nơi khác.”
“Đi đâu cơ?”
Theo cốt truyện ban đầu thì sau khi đến với Lê Vân Trầm, Thư Diểu sẽ sống yên ổn làm bà nội trợ, quanh quẩn bên chồng bên con, cuộc sống bình dị hạnh phúc.
Nhưng Thư Diểu trước mặt tôi lại nhìn về phía chân trời, nói: “Đi đâu cũng được.”
“Chỉ cần có mình tôi, một chiếc xe RV, một cái máy ảnh. Có thể nhặt thêm một chú chó hoang, đi đến đâu chụp đến đó.”
Nụ cười của cô ấy khi nói điều đó là thứ tôi chưa từng thấy trong bất kỳ thế giới nào trước đây.
“Vậy còn cô với Lê Vân Trầm…” Tôi mím môi.
Thư Diểu vốn cao hơn tôi một chút, thuận tay xoa đầu tôi: “Tôi chẳng thích cậu ta chút nào.”
“Đừng cứ nghĩ bọn tôi là một đôi, cậu ta cũng không thích tôi đâu. Tính cách hai đứa khác nhau hoàn toàn, ai cũng nhìn không vừa mắt người kia.”
Sau khi Thư Diểu rời đi, mỗi ngày Lê Vân Trầm đều gửi cho tôi một bức ảnh — là khung cảnh cậu ta bắt gặp trên đường.
Năm ngày sau, nhiệm vụ thất bại.
Cuối cùng hệ thống cũng lò dò quay lại:
[Ký chủ, tôi có một tin tốt và một tin xấu. Cô muốn nghe tin nào trước?]
“Tin xấu trước đi?”
[Vậy để tôi nói tin tốt trước nhé — tôi không hỏng, chức năng đo điểm hảo cảm vẫn hoạt động chính xác.]
“… …”
[Tin xấu là nhiệm vụ của cô đã thất bại, cô sẽ vĩnh viễn bị kẹt lại trong thế giới này. Nhưng vào đúng khoảnh khắc nhiệm vụ thất bại… điểm hảo cảm của mục tiêu chinh phục là Lê Vân Trầm đột nhiên tăng vọt, hiện tại đã đạt tới mức 100 rồi.]
11
Tôi nghi ngờ bản thân vừa bị ảo thính.
Hệ thống phải lặp lại ba lần, đến mức sắp bốc khói:
[Ký chủ nhất định phải cẩn thận với Lê Vân Trầm. Cậu ta có vấn đề rất lớn.]
Tôi không đáp.
Hệ thống dè dặt hỏi tiếp:
[Sau khi nhiệm vụ thất bại, tôi sẽ phải quay về Cục Xuyên Truyện. Ký chủ… chị ổn chứ?]
“Ổn.” Tôi thở dài, “Thời gian qua vất vả cho cậu rồi.”
Hệ thống nức nở một hồi rồi hóa thành một luồng ánh sáng trắng, tan biến ngay trước mắt tôi.
Hôm sau, Lê Vân Trầm đi du lịch về, cậu ta gọi điện cho tôi: “Chị có nhớ em không?”
Giọng điệu vẫn mang theo cái vẻ đùa cợt quen thuộc.
Tôi cười mỉa, cúp máy luôn, tiện tay chặn toàn bộ phương thức liên lạc của cậu ta.
Nhiệm vụ đã thất bại, chi bằng nằm im mặc kệ đời đi.
Từ hôm đó trở đi…
Lê Vân Trầm hẹn tôi đi ăn, tôi không đi;
Tặng quà thì tôi nhận hết;
Chặn tôi trước cửa nhà, đòi nắm tay… tôi đóng rầm cửa lại, suýt kẹp vỡ mũi cậu ta.
Cậu ta lại giở giọng trà xanh: “Chị không thích em cũng không sao, chỉ cần em thích chị là đủ rồi.”
Tôi đáp: “Biến!”
Khi tôi cầu xin cậu ta thích tôi, điểm hảo cảm còn tận âm ba mươi, giờ không cần nữa thì lại bám riết không buông.
Tôi không có hứng theo vở kịch này thêm nữa đâu.
Thế là tôi bật chế độ “tra nữ điển hình”: “Mọi thứ trước đây chỉ là tôi đùa giỡn với cậu thôi. Sau này, hai chúng ta cứ coi như chưa từng quen biết đi.”
Ai ngờ giữa đêm, Lê Vân Trầm trèo cửa sổ vào phòng, còn đè tôi xuống giường: “Đùa giỡn à?”
“Vậy chị muốn chơi thế nào, em chiều.”
12
Tôi không quen tắt đèn khi ngủ.
Dưới ánh đèn ngủ lờ mờ, đôi mắt của Lê Vân Trầm tràn đầy chiếm hữu không che giấu.
Tôi cố động đậy cổ tay nhưng bị cậu ta siết càng chặt.
“Buông ra!”
“Không buông.”
Cậu ta cúi đầu, mơn trớn chóp mũi tôi, giọng dịu dàng như gió xuân: “Chị nợ em nhiều như thế, giờ định một câu 'giỡn chơi' là xóa hết à?”
Tôi nhíu mày: “Tôi nợ gì cậu chứ?”
Rõ ràng từ đầu tới cuối, chỉ có cậu ta là người đùa cợt tôi thôi mà!
Lê Vân Trầm khẽ cong môi, trong con ngươi đen láy phản chiếu hình bóng bé nhỏ của tôi.
Cậu ta nói: “Ở thế giới đầu tiên, chị đã ở bên em, kéo em ra khỏi bóng tối… rồi lại biến mất không một lời. Có được rồi mất đi còn đau hơn cả bị giết.”
Tôi không kìm được mà mở to mắt.
Cậu ta vẫn chưa dừng lại: “Ở thế giới thứ hai, em sẵn sàng vì chị mà hy sinh tất cả. Chị nói mắt em đẹp, em vội móc nó ra tặng chị, chỉ cần chị đừng rời xa em… Thế mà chị vẫn bỏ đi.”
“Thế giới thứ ba, em tưởng mình hận chị nên cố ý hành hạ chị, muốn chị cũng hận em. Nhưng rồi, sau khi chị đâm em một nhát giữa đám đông, lại tự sát…”
Viền mắt Lê Vân Trầm đỏ hoe: “Chị có biết không? Em đã đưa thi thể của chị từ nhà xác về nhà, mời bao nhiêu đạo sĩ cũng vô ích… mãi mãi không thể gặp lại chị nữa.”
Nước mắt cậu ta rơi xuống mặt tôi, nhẹ nhàng được cậu ta hôn đi: “May là… chúng ta lại gặp nhau ở thế giới này. Lần này, em đã được như ý giữ chị lại bên mình, không phải sao?”
Gì… cơ?
Một luồng lạnh toát len lỏi dọc sống lưng tôi.
Tôi mấp máy môi: “Vẫn luôn là cậu? Sao có thể… sao cậu lấy được ký ức của họ?”
Lê Vân Trầm thôi cười, buông tôi ra rồi ngồi thẳng dậy: “Không có ‘họ’, chỉ có em thôi.”
“Linh hồn của em bị phân tách thành nhiều mảnh, mỗi mảnh chống đỡ một thế giới.”
“Đã từng có vô số người cố gắng chinh phục em nhưng không ai thành công, cho đến khi chị xuất hiện… Đó là lần đầu tiên khiến em thực sự dao động. Cũng nhờ đó mà Cục Xuyên Truyện tìm ra phương án, nên đã lợi dụng chị, lần lượt chinh phục từng mảnh linh hồn của em. Rồi dùng chính điểm hảo cảm của em để duy trì hệ thống.”
Cậu ta đưa tay vuốt nhẹ lên gò má tôi: “Chị tưởng rằng chinh phục thành công rồi sẽ được quay lại thế giới ban đầu sao?”
“Không đâu.”
“Chị sẽ chỉ bị xóa sạch ký ức, rồi lại bắt đầu với em từ đầu.”
Lê Vân Trầm cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, đầy kiềm chế: “Chị à… Trong những ký ức chị đánh mất, chúng ta đã yêu nhau vô số lần rồi.”
13
Những lời Lê Vân Trầm nói khiến đầu óc tôi quay cuồng.
Gì mà… tôi vĩnh viễn không thể quay về?
Gì mà… chúng tôi đã yêu nhau không biết bao nhiêu lần?
Tôi nhìn cậu ấy, trong lòng chất đầy câu hỏi, hàng trăm hàng nghìn câu muốn thốt ra nhưng lại không sao mở miệng nổi.
“Lần đầu gặp mặt, cậu, cậu…”
“Là em cố ý.”