Không Quên Anh Nữa
Chương 1
1
Lê Vân Trầm là nam chính cuối cùng mà tôi cần chinh phục, chỉ cần thành công là tôi có thể h ồi s inh nguyên vẹn.
Còn chưa bắt đầu, hệ thống đã nhắc tôi rằng Lê Vân Trầm là một “cao thủ”.
Hầy...
Nam chính trong truyện nào mà chẳng là cao thủ chứ?
Chỉ cần cậu ta là người thì cho dù có cao tới cỡ nào, tôi cũng xử lý được hết!
— Từ một nhân viên hạng vàng của Cục Xuyên Truyện đầy tự tin cho hay.
2
Trong quá trình chinh phục, hệ thống sẽ cung cấp thông tin về nam chính cho tôi.
Lê Vân Trầm, con trai út của nhà giàu nhất thành phố A, chơi bời ăn chơi thứ gì cũng rành, là một chú “cún con” vừa đáng yêu vừa hỗn láo.
Thế là trong lần gặp đầu tiên, tôi hóa thân thành một quý cô lạnh lùng cao ngạo, thành công thu hút được sự chú ý của cậu ta.
Tại buổi tiệc tùng tiếp đón khách khứa, tôi chẳng thèm liếc nhìn cậu ta lấy một lần, chỉ cầm ly rượu tự tìm một góc yên tĩnh.
Đúng như tôi đoán, Lê Vân Trầm bám theo.
Khi cậu ta cười, đôi mắt đào hoa lại càng thêm quyến rũ, gọi tôi là “chị” rồi hỏi có phải tôi không thích chỗ đông người không.
Tôi khẽ gật đầu, mặt không biểu cảm đáp: “Tôi cũng không thích bị người khác gọi là ‘chị’.”
Vừa dứt lời, tôi thấy rõ ánh mắt của Lê Vân Trầm càng thêm hứng thú với tôi.
Cũng không biết hệ thống định nghĩa “cao thủ” là thế nào… Theo tôi thấy thì trong số các nam chính mà tôi từng chinh phục, cậu ta là dễ xử lý nhất.
Dưới sự gợi mở có chủ ý của tôi, Lê Vân Trầm bước đến gần vài bước, lúc này tôi mới phát hiện đôi mắt cậu ta không phải đen cũng không phải nâu, mà do di truyền nên lộ ra ánh xanh mờ mờ.
Vừa giống viên ngọc lục bảo ẩn mình, vừa như đôi mắt của dã thú.
“Chị đang nhìn gì vậy?”
Cậu ta hơi cúi người, chóp mũi gần như chạm vào tôi.
“Đôi mắt này, chị thấy đẹp không?”
Tôi rùng mình trong lòng, miễn cưỡng trả lời: “Cũng tạm.”
Đây là bóng ma tâm lý do nam chính bệnh kiều ở thế giới trước để lại.
Nếu là anh ta, chỉ cần tôi nói đẹp thì chắc đã móc mắt mình ra tặng tôi luôn rồi.
Không nhận được lời khen, ánh mắt Lê Vân Trầm tối đi một chút.
Tôi vội vàng chuyển chủ đề: “Sao lại đi theo tôi?”
Lê Vân Trầm hơi nhướng mày: “Chỉ là đột nhiên thấy muốn bơi đêm thôi.”
Bơi đêm hả? Ai tin?
Vậy mà ngay giây tiếp theo, Lê Vân Trầm đã kéo lấy cổ tay tôi, lôi cả người tôi xuống nước.
Tôi chưa kịp nín thở đã bị sặc đến ho sặc sụa, toàn thân ướt sũng, trông vô cùng thảm hại.
Lê Vân Trầm thì trông càng vui vẻ, chậm rãi nói tiếp nửa câu còn lại:
“Nhưng vừa thấy chị lại cảm thấy bơi một mình chẳng thú vị gì cả, chi bằng cùng chị làm một cặp uyên ương hoang dã.”
3
Lê Vân Trầm nhìn thì gầy gò nhưng sức lực lại lớn đến kỳ lạ.
Cậu ta giữ chặt tôi trong lòng như đang ôm một con cá hình người vậy… Chân tôi không chạm được đáy, tay cũng không có gì để bám, chỉ có thể theo làn nước lên lên xuống xuống.
“Buông tôi ra!”
Mặt tôi tái mét, gần như không duy trì được dáng vẻ quý cô lạnh lùng nữa rồi.
Và cùng gần như chẳng ai biết… tôi sợ nước.
Những thế giới trước đây hiếm khi gặp tình huống bị kéo xuống nước bất ngờ thế này.
Thế mà Lê Vân Trầm không những không thả ra, còn lấy lợi thế chân dài đạp một cái, kéo cả hai chúng tôi ra xa bờ hơn, trôi thẳng vào giữa hồ bơi.
Môi cậu ta áp sát tai tôi, là nguồn nhiệt duy nhất mà tôi còn cảm nhận được: “Nếu chị sợ thì cứ ôm tôi đi, ôm chặt cỡ nào cũng được.”
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh: “Cậu là đang quấy rối đấy.”
“Đúng vậy đấy,” Lê Vân Trầm còn vô sỉ hơn tôi tưởng, “Tôi không phải người tốt, tôi thừa nhận.”
“Còn chị thì sao?”
“Chị lại đang toan tính gì vậy?”
Giọng điệu dịu dàng đến mức khiến tôi nổi hết cả da gà.
Có một khoảnh khắc, tôi thực sự nghi ngờ cậu ta đã nhìn thấu thân phận của tôi.
Hệ thống lập tức lên tiếng trấn an:
[Không thể nào đâu. Nếu không ổn thì cô cứ nhún nhường một chút, lên bờ rồi tính tiếp.]
Nghe vậy, tôi hít sâu một hơi: “Cậu thả tôi lên bờ, tôi sẽ tránh xa cậu, không toan tính gì nữa hết.”
Ai ngờ cậu ta lại bật cười khẽ: “Tôi đùa thôi mà.”
“Tôi thích chị như vậy, mà chị lại muốn tránh xa tôi, đau lòng thật đấy.”
Tối hôm đó, tôi bị ép ngâm mình trong làn nước lạnh buốt với Lê Vân Trầm suốt một tiếng rưỡi đồng hồ.
Nếu không phải vì tiệc đã tàn, có khi cậu ta biến tôi thành cá khô luôn quá.
Sau khi lên bờ, tôi lập tức ổn định cảm xúc bản thân: “Không sao, kiểu mở màn yêu nhau rồi hành nhau, chị đây xử lý được.”
“Hệ thống,” Tôi bình tĩnh hỏi, “Điểm hảo cảm của Lê Vân Trầm với tôi là bao nhiêu?”
Hệ thống im lặng một chốc rồi tuyệt vọng trả lời:
“Âm... âm 30.”
Âm 30 á, là sao vậy chứ?
Tôi từng chinh phục một nam chính kiểu ngược luyến, đâm anh ta ngay trước mặt mọi người, vậy mà điểm hảo cảm lúc đó cũng chưa từng thấp đến thế.
Lê Vân Trầm, cậu đúng là… Khó chơi thật đấy.
4
Các nhiệm vụ chinh phục do Cục Xuyên Truyện phân phát sẽ tăng độ khó dần theo từng thế giới.
Ở thế giới đầu tiên, đối tượng tôi phải chinh phục là một thiếu niên đẹp trai, u sầu vì thân thế bi kịch nhưng không bị bệnh tâm lý.
Nhiệm vụ đó nhẹ nhàng như ăn cơm.
Nhưng càng về sau, các nam chính càng biến thái.
Bệnh kiều có, bạo lực có, đầu óc lệch lạc đủ thể loại… tôi đều từng trải qua hết.
Lê Vân Trầm được chọn làm nhiệm vụ cuối cùng… Chính là bởi vì thế giới này vẫn còn tồn tại nữ chính gốc, khiến độ khó tăng gấp bội.
Ở những thế giới trước, vì đủ mọi lý do mà nữ chính đều biến mất, tôi chỉ việc thế chỗ là dễ dàng chinh phục được nam chính rồi.
Còn lần này, tôi được tạo cho một thân phận hoàn toàn mới, thậm chí còn dùng chính thân thể thật của mình nữa cơ.
Không chỉ phải chinh phục nam chính, mà còn phải tranh thủ trước khi nam nữ chính nảy sinh tình cảm để giành lấy nam chính.
Tôi bực lắm, nhưng muốn hồi sinh thì chỉ có thể làm vậy thôi.
Có điều tôi vẫn không hiểu nổi… Đã có nữ chính rồi thì còn cần tôi đến làm gì nữa hả?
5
Điểm hảo cảm âm ba mươi của Lê Vân Trầm vẫn duy trì rất lâu.
Giống như những người trước, kiên cố như đá.
Từ sau lần gặp ở bể bơi, tôi cố tình tạo thêm vài lần "tình cờ gặp gỡ" nhưng lần nào cũng chưa kịp nói được câu nào đã bị cậu ta đuổi đi.
Lần quá đáng nhất, tôi canh ở bãi đậu xe để chặn cậu ta.
Trước mặt đám bạn của mình, Lê Vân Trầm đè tôi lên nắp xe, cười cợt bóp cằm tôi: “Chị hôn tôi một cái, tôi bỏ luôn kèo với bọn họ, đi theo chị.”
Hôn là chuyện không thể được.
Tôi hành tẩu giang hồ làm nhiệm vụ, bán nghệ chứ không bán thân.
Đừng nói thế giới này đang dùng thân thể thật của tôi, ngay cả những thế giới trước khi chiếm lấy cơ thể của nữ chính khác, tôi cũng chưa từng vượt giới hạn.
Thế là tôi đẩy cậu ta ra, rút lui trong nhục nhã.
Hệ thống còn rầu hơn tôi:
[Ký chủ à, xem ra nhiệm vụ lần này hết đường cứu rồi.]
Nhưng bất ngờ là, cơ hội lại xuất hiện.
Tiệc sinh nhật của Lê Vân Trầm, cậu ta lại chủ động mời tôi.
Tôi ăn mặc lộng lẫy đến dự, chủ trương một lòng “làm cậu ta mê đến mức ngã gục”.
Vậy mà trong buổi tiệc xa hoa tinh xảo ấy, Lê Vân Trầm mặc vest chỉnh tề, tôn lên vóc dáng thon gọn rắn rỏi… Cậu ta cầm một ly rượu, dịu dàng đưa cho cô gái bên cạnh.
Đó chính là nữ chính của thế giới này — Thư Diểu.
Hai người đứng cạnh nhau, đến cả hệ thống cũng thở dài:
[Đúng là hợp ghê. Ký chủ, nhìn cho kỹ đi, đây mới gọi là “cảm giác couple” đấy.]
Tôi rủ mắt bước đến chỗ họ, nhưng còn chưa kịp tới nơi đã bị bạn của Lê Vân Trầm chắn lại.
Cậu ta cau mày cảnh cáo: “Thư Diểu và Vân Trầm đã quen nhau nhiều năm, nếu không phải cô ấy ra nước ngoài thì hai người đã đính hôn từ lâu rồi. Đừng tự rước nhục nữa, Vân Trầm không bao giờ để mắt đến loại đàn bà bụng dạ không trong sáng như chị đâu.”
“Cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi nha.” Tôi thản nhiên chỉnh lại váy, mỉm cười với cậu ta: “Nhưng nếu ai cũng biết tôi bụng dạ không tốt rồi, vậy thì mắc gì tôi phải bỏ cuộc nữa chứ?”
Khi tôi bước ngang qua cậu ta, cậu ta buông lời như súng bắn: “Đồ hạ tiện!”
Chưa bàn tới chuyện Lê Vân Trầm và Thư Diểu có thật sự bên nhau không, dù có muốn mắng tôi cũng chẳng đến lượt cậu ta chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn thấy không cam lòng.
Đi thêm hai bước, tôi đang định cầm ly rượu lên hắt vào mặt cậu ta thì bỗng có người đã ra tay trước.
Thư Diểu cầm chiếc ly không, nhướng mày nhìn tôi:
“Đứng đần ra đó làm gì, bị chửi thì hắt rượu lại, hiểu chưa?”
Tôi: “……”
Không phải là tôi không hiểu…
Mà là nữ chính này… hình như không giống với thông tin hệ thống cung cấp cho lắm nhỉ?
Lê Vân Trầm từ từ đi tới, liếc tôi một cái rồi quay sang nhìn Thư Diểu, mỉm cười hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
Thư Diểu chẳng buồn đáp, kéo tay tôi lôi lên lầu: “Váy chị dơ rồi, tôi dẫn chị đi thay cái mới.”
Vừa bước lên một bậc cầu thang, cô ấy như chợt nhớ ra điều gì, ngoái đầu nói lớn: “Đuổi thằng miệng thối kia ra ngoài đi!”
Nói xong, cô ấy còn chẳng thèm hạ giọng mà nói thẳng với tôi:
“Sau này tránh xa Lê Vân Trầm ra, kết bạn với loại người như vậy thì cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì đâu.”
Tôi: “???”
Hệ thống: “???”
Khoan đã…
Nữ chính này có gì đó không đúng lắm thì phải?
Chẳng phải theo thiết lập ban đầu là thanh mai trúc mã với nam chính, trời sinh một cặp à?
6.
Buổi tiệc tổ chức ngay tại biệt thự của Lê Vân Trầm, mà Thư Diểu cũng có một căn phòng ở đây.
Cô ấy vén rèm phòng thay đồ, hất cằm ra hiệu với tôi: “Chị tự chọn đi.”
Tôi có hơi ngượng ngùng: “Tôi sao cũng được, bộ nào cũng được hết.”
Cô ấy liếc mắt nhìn xuống, rồi lấy ra một chiếc váy: “Chị mặc bộ này đi, ngực chị to nên mặc sẽ đẹp.”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Khi tôi đang một mình thay đồ, hệ thống quay lại báo cáo tin tức:
[Ký chủ! Tiêu rồi! Lần này tiêu thật rồi!]
Tôi: “Nói tiếng người.”
[Nữ chính này tồn tại là vì cô ấy đã “tự giác tức tỉnh”! Cục Xuyên Truyện cũng bó tay không xử lý được!]
Tay tôi đang kéo khóa, nghe vậy thì khựng lại.
Tự giác thức tỉnh… Tức là cô ấy biết mình đang sống trong một thế giới tiểu thuyết, biết bản thân là nữ chính, thậm chí còn hiểu rõ mình chỉ là một nhân vật được tạo ra.
Nói cho dễ hiểu thì mỗi tiểu thế giới là một chương trình được vận hành trơn tru, còn một nữ chính tự giác thức tỉnh thì chính là... một con virus.
Chỉ cần xử lý không khéo là cả thế giới ấy có thể sụp đổ ngay.
Vì vậy Cục Xuyên Truyện không làm gì được Thư Diểu, chỉ có thể cử tôi đến, dùng cách chinh phục nam chính để cướp lấy thân phận nữ chính của cô ấy.
Tôi: “…”
“Hệ thống, gửi báo cáo lên trên đi, nếu không định cho tôi hồi sinh thì nói cứ thẳng ra.Không cần phải vứt tôi vào cái hố chết như này chứ?”
Đột nhiên, rèm bị kéo bật ra.
Thư Diểu nhíu mày nhìn tôi chằm chằm.
Tôi giật mình lùi lại một bước: “C-có chuyện gì sao?”
“Tôi cảm giác trên người chị có thứ… Không sạch sẽ.”
Tôi nuốt nước bọt, hơi chột dạ: “Tin vào khoa học đi, A Di Đà Phật.”
Một lúc sau, Thư Diểu lẩm bẩm gì đó rồi kéo rèm lại, bỏ đi.
Đợi cô ấy đi khuất, hệ thống mới run rẩy lên tiếng:
[Cái thứ không sạch sẽ mà cô ấy nói… không phải là tôi đó chứ?]
7.
Thay váy xong, tôi vừa xuống lầu thì đúng lúc Lê Vân Trầm chuẩn bị cắt bánh sinh nhật.
Chiếc bánh cao gần bằng cái người tôi được đẩy ra giữa sảnh.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lê Vân Trầm và Thư Diểu.
Tôi đứng ở một góc khuất, nhìn cặp đôi chính thức của thế giới này.
Ngay giây tiếp theo, Lê Vân Trầm như có cảm giác gì đó nên bất ngờ quay đầu lại, ánh mắt chạm vào tôi.
Khóe môi cậu ta nhếch lên, kiểu gì cũng thấy giống như đang cười giễu cợt… Cuối cùng vẫn là tôi không chịu nổi mà phải nhìn đi chỗ khác.
Tôi phát hiện ra một điều, đó là tôi thật sự không nhìn thấu được cậu ta.
Những nam chính ở các thế giới khác đều có đặc điểm rất rõ ràng — bệnh kiều, trầm cảm hay gì đó, nhìn phát là biết ngay.
Chỉ có Lê Vân Trầm là ngoại lệ… Trông cậu ta chẳng có xuất thân gì gọi là bi thảm, cũng không có vấn đề tâm lý gì cả.
Ngoài việc có sở thích hơi quái đản một chút thì còn lại chỉ là một người đàn ông đẹp trai, dáng chuẩn, hoàn toàn bình thường.
Vậy rốt cuộc cậu ta dựa vào cái gì để trở thành nam chính?
Chưa kịp định thần, tôi đã sững sờ chứng kiến Thư Diểu nhanh như chớp ấn đầu Lê Vân Trầm vào chiếc bánh sinh nhật.
Tôi nói không ngoa đâu, cô ấy còn nhún chân trên giày cao gót để có lực mà ấn nữa kìa.
Mọi người tại bữa tiệc: “WTF?!”
Tôi và hệ thống: “Ồ hố!”