Không Quên Anh Nữa
Chương 3
Cậu ấy thản nhiên thừa nhận: “Biết chị sợ nước nên em đã kéo chị xuống hồ. Khi chị ôm lấy em, khoảnh khắc thân mật ngắn ngủi ấy là thứ em đã đánh cắp.”
Tôi chột dạ, trong lòng hơi xao động: “Nhưng điểm hảo cảm của cậu vẫn luôn là số âm mà…”
Lê Vân Trầm khẽ cười: “Nếu em cứ đứng yên không làm gì, thì kết cục chỉ là tiếp tục bị xóa ký ức, hết lần này đến lần khác bỏ lỡ chị mà thôi.”
“Thế nên em đã bày ra chút ‘thủ thuật’ nhỏ, khiến chỉ số hảo cảm đảo chiều.”
Cậu ấy đưa tay lần mò nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan chặt: “Chị à…”
“Điểm hảo cảm càng thấp, nghĩa là em càng yêu chị.”
Tôi mím môi, giơ chân hất tung chăn, ngồi dậy nhìn thẳng vào cậu ấy:
“Cậu nói vậy, tôi lấy gì để tin? Còn nữa, tại sao lúc mới gặp cậu không nói thẳng cho tôi biết?”
Lê Vân Trầm kề trán vào trán tôi, khẽ khàng đáp: “Chị tin hay không cũng không sao cả. Vì đây là thế giới cuối cùng rồi… Mọi thứ, sắp kết thúc rồi.”
“Còn vì sao không nói với chị ngay từ đầu… Là vì không được phép.”
Lê Vân Trầm chỉ tay lên trời, “Mọi hành động trong tiểu thế giới đều nằm dưới sự giám sát của Cục Xuyên Truyện. Em đã tiêu tốn gần như toàn bộ năng lượng chỉ để thay đổi điểm hảo cảm và đánh thức Thư Diểu rồi, không còn đủ sức để chặn hệ thống giám sát nữa."
“Cơ hội duy nhất là đợi chị thất bại nhiệm vụ. Hệ thống sẽ rút về để báo cáo đánh giá, khoảng thời gian đó tiểu thế giới sẽ tương đối tự do. Chỉ cần không gây biến động lớn thì sẽ không bị Cục chú ý.”
“Thư Diểu tỉnh thức… cũng là do cậu sao?”
“Đúng vậy.”
Lê Vân Trầm nhẹ nhàng vuốt tóc tôi: “Cục Xuyên Truyện muốn moi thêm cảm xúc từ em nên mới cố tình giữ lại nữ chính gốc. Không ngờ điều đó lại tạo cho em cơ hội ra tay.”
Nếu những điều cậu ấy nói là thật… Thì toàn bộ Cục Xuyên Truyện thực chất tồn tại dựa trên Lê Vân Trầm.
Họ phải không ngừng khai thác cảm xúc của cậu ấy, chính điểm hảo cảm của cậu đã vận giúp hệ thống vận hành.
Vì vậy, họ tỉ mỉ chọn ra người phù hợp để chinh phục cậu ấy.
Sau hàng loạt kiểm tra, chỉ có tôi là khiến cảm xúc cậu ấy thực sự dao động — nên tôi đã được chọn.
Cứ như thế, tôi và cậu ấy bị xóa ký ức hết lần này đến lần khác, bị đưa vào các thế giới khác nhau, lặp lại trò chơi chinh phục… để cung cấp năng lượng cho Cục Xuyên Truyện.
Thứ dùng để “câu” tôi là lời hứa hồi sinh và trở về.
Còn thứ dùng để “câu” Lê Vân Trầm… là hy vọng có một ngày được thực sự ở bên tôi?
Tôi khẽ co mấy ngón tay: “Cho dù là thật… thì tôi cũng không nhớ được gì cả.”
Cậu ấy nhìn tôi: “Nếu được chọn, chị muốn nhớ lại… hay mãi mãi quên đi?”
Tôi không cần nghĩ đã buột miệng: “Dĩ nhiên là nhớ lại.”
Những ký ức đó chính là một phần con người tôi. Nếu tôi thực lòng yêu Lê Vân Trầm thì tôi càng nên nhớ, nếu không thì… quá bất công với cậu ấy.
Cậu ấy ôm tôi, nở nụ cười: “Chị sẽ nhớ lại được.”
Cậu ấy nói tiếp: “Em sẽ vào Cục Xuyên Truyện… trộm ký ức cho chị.”
14
Tất cả những gì Lê Vân Trầm có đều là trộm từ Cục Xuyên Truyện.
Dù là ký ức hay năng lượng.
Bề ngoài cậu ấy giả vờ như không biết gì cả, nhưng hễ hệ thống bên trong xảy ra trục trặc là cái người này đều biết cách “lợi dụng hỗn loạn mà ra tay”.
Lần gần nhất là khi Thư Diểu vừa tỉnh thức, cậu ấy nhân lúc hỗn loạn đã âm thầm thay đổi chuẩn đo điểm hảo cảm trong hệ thống.
“Tôi nói rồi đấy, đừng mạo hiểm.” Tôi khẽ dặn dò.
Lê Vân Trầm cười với tôi: “Nhiệm vụ của chị thất bại, bên trong Cục nhất định sẽ mở cuộc họp để thảo luận kế hoạch ‘vắt’ điểm hảo cảm tiếp theo từ em.”
“Hoặc là họ cho rằng chị vẫn còn giá trị, sẽ xóa trí nhớ của chị rồi bắt đầu lại từ đầu. Hoặc là họ xóa sổ chị luôn, rồi chọn người mới tới chinh phục.”
Người chinh phục thì thay hết lượt này đến lượt khác, chỉ có Lê Vân Trầm là mãi mãi không thể thoát khỏi trò chơi.
Nghĩ vậy, tôi bỗng thấy cậu ấy thật sự… quá đỗi đáng thương.
Tôi giơ tay hỏi nhỏ: “Vậy tôi thật sự không thể trở về thế giới ban đầu sao?”
Lê Vân Trầm nhìn tôi, nói chắc nịch: “Cục Xuyên Truyện không làm được. Nhưng em thì có thể. Chờ em thu hồi toàn bộ năng lượng, chị muốn đến thế giới nào thì em sẽ đi cùng chị đến thế giới đó.”
Nghe vậy, tinh thần tôi phấn chấn hẳn lên.
“Vậy làm sao để cậu có thể thu lại hết năng lượng đây?”
Lê Vân Trầm cụp mắt xuống: “Cục Xuyên Truyện phải xảy ra biến cố lớn thì em mới có cơ hội tiếp cận hồ năng lượng chính.”
Ví dụ cho dễ hiểu — năng lượng để duy trì hoạt động của Cục Xuyên Truyện được tích trữ trong những "bể chứa" riêng biệt.
Trong đó, lớn nhất chính là hồ chính, cũng là nơi được canh phòng nghiêm ngặt nhất.
Trước giờ, thứ Lê Vân Trầm lén lấy đều là từ các hồ nhỏ. Lượng năng lượng vốn ít nên cũng dễ lấy trộm.
Vấn đề mới phát sinh là — biến cố lớn từ đâu mà ra?
Lê Vân Trầm bình thản nói: “Chị nghĩ em nhờ đâu mà đánh thức được Thư Diểu?”
Thế là…
Ba rưỡi sáng, Thư Diểu chửi đổng lái chiếc xe RV mới mua tới nơi. Vừa gặp mặt, cô ấy đã giận dữ hét lên:
“Cái cặp đáng ghét này!”
Tôi còn chưa kịp kêu oan thì phát hiện ra tư thế hiện tại của tôi và Lê Vân Trầm… Thật sự không thể gọi là trong sáng nổi.
Cậu ấy ngồi trên ghế sofa, tôi ngồi sát bên cạnh, tay bị cậu ấy nắm lấy nghịch nghịch. Cả hai người đều mặc quần áo nhăn nhúm.
Lê Vân Trầm giơ tay ra hiệu: “Ngồi đi. Có chuyện nghiêm túc cần nói.”
Thư Diểu cười khẩy: “Tốt nhất là thật đi, nếu không tôi rải tro cốt cậu luôn đấy nhé.”
15
Thư Diểu tiếp nhận sự thật rất nhanh. Nghe xong toàn bộ câu chuyện từ Lê Vân Trầm, cô ấy gật gù: “Nói đi, cần làm gì?”
Cô ấy chẳng mấy bận tâm: “Chuyện mình là nhân vật trong tiểu thuyết tôi còn chấp nhận được, không tin là có gì còn sốc hơn nữa đâu…”
Câu chưa dứt thì Lê Vân Trầm đã nói: “Rất đơn giản — cậu chết.”
Thư Diểu ngẩng đầu nhìn: “Đỉnh đấy.”
Việc Cục Xuyên Truyện phải nhờ tôi chinh phục Lê Vân Trầm để đoạt vai nữ chính từ tay Thư Diểu đã chứng minh… họ không thể trực tiếp tiêu hủy cô ấy.
Dĩ nhiên, không thể để cô ấy chết thật được.
Tôi hít hà: “Ranh giới giữa chết và không chết khó kiểm soát lắm đó!”
Thư Diểu trừng mắt nhìn Lê Vân Trầm:“Rốt cuộc cậu là cái giống gì vậy?”
Lê Vân Trầm nhún vai: “Ai biết. Có khi chỉ là một khối dữ liệu, hoặc một thể năng lượng thôi? Không quan trọng.”
Kế hoạch nói thì đơn giản nhưng vì thời gian đánh giá nhiệm vụ của Cục Xuyên Truyện quá ngắn, nên mọi thứ phải làm gấp rút.
Lê Vân Trầm và Thư Diểu mỗi người đều từ biệt gia đình, nói là đi du lịch xa.
Sau đó, ba người chúng tôi lái chiếc RV của Thư Diểu đến một địa điểm đặc biệt.
Lê Vân Trầm đứng đúng vị trí đã đánh dấu: “Cục Xuyên Truyện không khống chế đều tất cả mọi nơi. Nơi này chính là điểm yếu nhất của thế giới.”
Cậu ấy nói tiếp: “Tiếp theo, em sẽ truyền một phần năng lượng vào cơ thể Thư Diểu, khiến cô ấy ngưng thở giả chết. Để giữ cho thế giới ổn định, Cục Xuyên Truyện sẽ lập tức đưa chúng ta trở lại tổng cục.”
“Còn chị thì sao?”
Nghe như thể kế hoạch này chẳng liên quan gì đến tôi cả.
Lê Vân Trầm kéo tôi vào lòng: “Trước khi đi, em sẽ truyền phần năng lượng còn lại cho chị.”
“Nếu ba ngày sau em và Thư Diểu vẫn chưa quay lại…”
Cậu ấy hôn tôi một cái, nhẹ giọng nói: “Chị à, phần năng lượng còn lại sẽ đưa chị quay về thế giới của mình. Và rồi… hãy quên em đi.”
Tôi nắm chặt lấy tay áo cậu ấy: “Chị muốn đi cùng hai người.”
Thư Diểu đứng giữa tách chúng tôi ra: “Lằng nhằng cái gì, chị mà đi theo thì cậu ta cũng chẳng bảo vệ nổi đâu. Nghe tôi, cứ ở lại đây, chúng tôi nhất định sẽ không thất bại.”
Tôi nhíu mày: “Xí xí xí, đừng có vừa mở màn đã lập flag xui xẻo như thế!”
Dù miệng nói vậy nhưng trong lòng tôi vẫn một mực tin rằng… bọn họ sẽ quay về.
Lê Vân Trầm không nói gì thêm, chia năng lượng thành ba phần.
Phần gần tim nhất — cậu ấy đặt vào tay tôi.
Dù có màu đen, nhưng nó lại rất ấm.
Thư Diểu ngừng thở.
Trời lập tức chuyển tối.
Khi ánh sáng trắng vừa quét tới, chuẩn bị cuốn lấy Thư Diểu, Lê Vân Trầm hóa thành một luồng ánh sáng nhỏ, lặng lẽ ẩn vào bên tai cô ấy.
Hai người biến mất ngay trước mắt tôi.
Thế giới lập tức yên tĩnh trở lại.
Ban ngày, tôi ngồi thu mình ở nơi họ biến mất.
Ban đêm, tôi ngủ trong xe của Thư Diểu.
16
Thật sự bắt đầu lo lắng là từ trưa ngày thứ ba. Tôi bắt đầu không nuốt nổi cơm, nôn khan liên tục.
Cũng chính lúc đó, tôi bỗng nhận ra bên tai mình… có tiếng điện rè rè, rất quen thuộc.
Tôi thử lên tiếng: “Hệ thống? Là cậu sao?”
[Là… ký… ký chủ…]
Nghe như sóng radio bị nhiễu, đứt quãng liên tục.
Tôi cố giữ bình tĩnh, sợ rằng nó là do Cục Xuyên Truyện cài vào để moi thông tin:
“Sao cậu quay lại được vậy?”
Giọng hệ thống vẫn mơ hồ: [Cục… xuyên… loạn… bỏ chạy…]
Tôi dịch lại trong đầu: “Cục Xuyên Truyện loạn rồi, cậu nhân cơ hội trốn ra?”
[…Đúng vậy.]
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Âm thanh điện giật càng lúc càng to.
[Có… xâm nhập…]
Không cần đoán, chính là Lê Vân Trầm và Thư Diểu.
[Ký… chủ… xóa…]
Tôi bắt được từ khóa quan trọng: “Là tôi sẽ bị xóa? Hay cậu sẽ bị xóa? Hệ thống? Cậu còn đó không?”
Một lúc lâu trôi qua, không có âm thanh nào đáp lại.
Lòng tôi rối như tơ vò.
Lần đầu tiên trong đời tôi hiểu được cảm giác mỗi giây dài như cả năm là như thế nào.
Buổi trưa…
Buổi chiều…
Cho đến khi màn đêm buông xuống, Lê Vân Trầm vẫn chưa quay về.
Ngực tôi bắt đầu đau thắt lại, sắc mặt trắng bệch, tôi ngồi chết lặng ở nơi họ biến mất.
Đúng 11:59 tối, năng lượng mà Lê Vân Trầm để lại… đột nhiên trở nên nóng rực.
“Không…”
Luồng năng lượng đó ngày càng lớn, dần bao phủ lấy tôi. Tôi hoàn toàn bất lực, không thể phản kháng được.
Trước mắt tôi là một màn đen đặc, đặc quánh đến mức không thể tan đi.
Tôi khua tay vùng vẫy, chỉ muốn ở lại, muốn ở nguyên chỗ cũ để đợi Lê Vân Trầm quay về.
Nhưng rất nhanh… tôi đã mất đi ý thức.
17
Tôi chìm vào một giấc mơ thật dài.
Đó là thế giới đầu tiên mà tôi còn nhớ được.
Cậu thiếu niên mắc bệnh bạch tạng bị nhốt trong một tòa lâu đài. Cậu ấy là con ngoài giá thú, là nỗi ô nhục cả đời của người cha…
Còn tôi, là người hầu được cử đến chăm sóc cậu.
Cũng như những gì tôi từng trải qua, tôi tìm đủ mọi cách để thu hút sự chú ý của cậu… Khi cậu ngồi ngẩn người trên tầng thượng, tôi cứng đầu ở bên cạnh, đến mức bị lạnh tới phát sốt, cuối cùng lại được cậu chăm sóc ngược lại.
Thế nhưng… diễn biến sau đó lại dần khác với ký ức tôi từng có.
Ánh mắt cậu thiếu niên nhìn tôi trở nên dịu dàng, đắm say.
Cậu dụi mũi vào tôi, khẽ gọi: “Chị.”
Tôi cũng vòng tay ôm chặt lấy cậu ấy, vành mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Chị không về nữa, chị sẽ không rời xa em đâu.”
Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng bị một trận hỏa hoạn dữ dội cắt ngang.
Thiếu niên ấy ở đó chứng kiến cảnh tôi bị vùi trong biển lửa, đôi mắt trống rỗng, thậm chí không thể bước tới một bước.
Tay chân cậu đầy máu, thế mà vẫn cố gắng bò về phía đám cháy.
Tôi muốn ngăn cậu ấy lại nhưng dù tôi có hét lớn đến đâu, cậu cũng không nghe thấy.
Tất cả tối sầm, giấc mơ chuyển sang thế giới thứ hai.
Tôi vẫn còn nhớ rõ — nam chính thế giới đó là một tên bệnh kiều.
Chỉ cần tôi nói yêu cậu ấy thì dù là làm tổn thương bản thân, cậu ấy cũng sẽ làm để khiến tôi vui.
Tôi nhớ rằng điểm hảo cảm trong thế giới này lên rất nhanh, tôi cũng rời đi rất sớm.
Nhưng trong giấc mơ, tôi nằm gối lên đầu gối cậu, thì thầm: “Nếu em thật sự không có cảm giác an toàn… Thì cứ dùng dây xích khóa chị lại đi.”
“Chị yêu em.”
Nam chính cuối cùng vẫn không xích tôi lại, chỉ liên tục bắt tôi lặp lại câu “Chị yêu em.”
Nhưng cũng như thế giới đầu tiên — Cậu ấy vẫn không giữ được tôi.
Thế giới thứ ba… Là cảnh tôi đâm nam chính một nhát, rồi tự sát để thoát ly.
Thi thể giả của tôi được đặt trong quan tài, hàng loạt đạo sĩ đứng xung quanh tụng kinh làm phép.
Nam chính dán chặt ánh mắt lên xác tôi, thì thầm: “Nếu cuối cùng vẫn phải mất đi… Thà rằng em chưa từng có được.”
Bóng tối dần tan.
Cuối cùng tôi cũng hiểu —luồng năng lượng mà Lê Vân Trầm để lại, chính là ký ức tôi đã đánh mất.
Tỉnh lại, tôi đang nằm trong một căn phòng bệnh viện trắng toát. Bác sĩ và y tá nói tôi là một kỳ tích y học.
Tôi nắm lấy tay cô y tá, hỏi: “Lê Vân Trầm đâu rồi?”
Cô ấy sững lại: “Là người thân của cô sao? Tôi có thể giúp cô liên lạc.”
“Là người tôi yêu.”
Tôi cố chấp gọi cậu ấy bằng cái danh xưng đó, cũng rõ ràng nhận ra một điều — cậu ấy sẽ không thể trở lại nữa.
Thế gian rộng lớn, tôi sẽ không bao giờ tìm lại được Lê Vân Trầm nữa.
18
Tôi hồi phục rất nhanh.
Ra viện rồi, tôi trở về nhà —sống ngày qua ngày như cái xác không hồn.
Những ký ức về Lê Vân Trầm… dường như đang dần phai nhạt.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải dùng bút ghi lại từng chút một vào sổ tay.
Về sau… Ngay cả việc “mình cần phải viết lại tất cả về Lê Vân Trầm”, tôi cũng sắp quên mất rồi.
Tôi đành phải dán giấy ghi chú khắp căn phòng. Nhờ những tờ giấy đó, tôi cầm cự được suốt một năm.
Mùa xuân năm sau, cha mẹ đưa tôi ra ngoài dạo chơi. Công viên ngập tràn hoa đào — hồng hồng trắng trắng, đẹp vô cùng.
Tôi ngẩn người nhìn cảnh ấy, bất giác nghĩ: Giá mà cậu ấy cũng có thể nhìn thấy được thì hay biết mấy.
Gần như ngay giây sau đó, tôi đột ngột cau mày… cậu ấy là ai?