5 Lúc đầu, Cố Hựu Phàm không chịu bước vào sân nhà ta dù chỉ nửa bước. Về sau, là Cố phu nhân không nhìn nổi nữa, cầm kéo dọa tự vẫn, chàng mới bất đắc dĩ phải ở chung một căn phòng cùng ta. Dù danh nghĩa là phu thê, nhưng chúng ta lại chẳng hề quen thuộc gì nhau. Vừa vào phòng, Cố Hựu Phàm đã lấy một quyển sách ra, nằm dài trên ghế quý phi, chăm chú đọc. Ta lén nhìn chàng vài lần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không đủ dũng khí để bắt chuyện với chàng. Ta bồn chồn không yên, đành nghịch hai con cá vàng trong chậu. Không biết qua bao lâu, Cố Hựu Phàm bỗng đứng sau lưng ta: "Con cá này, nàng lấy từ đâu ra?" Giọng chàng trầm thấp, có chút từ tính, rất dễ nghe. Ta quay đầu nhìn vào mắt chàng, khẽ đáp: "Là ca ca ta tặng ta." Hai con cá này là quà cưới ca ca ta tặng ta. Không giống như cá chép thường nuôi trong ao, hai con cá vàng này nhỏ nhắn hơn, toàn thân phủ lớp vảy bạc lấp lánh, trên đầu có bướu cao cao màu đỏ nổi bật, lúc bơi lội vô cùng đáng yêu. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, ta đã thích chúng, ca ca biết nên đặc biệt mua về làm quà cưới tặng ta. Cố Hựu Phàm lại không nói gì nữa, ta đành tìm cách tiếp tục câu chuyện: "Chàng cũng thấy chúng rất đáng yêu, đúng không?" "Hửm?" Chàng trầm ngâm giây lát, rồi thản nhiên nói: "Đúng là đáng yêu, nhưng vì chút tư dục cá nhân mà giam cầm chúng cả đời trong chậu, có lẽ quá tàn nhẫn." Ta hiểu hàm ý trong lời nói của chàng, sắc mặt thoáng cứng đờ. Hai tay giấu sau lưng siết chặt đến mức móng tay như muốn cắm vào da thịt. Cố Hựu Phàm tiếp tục: "Có lẽ lời ta nói với nàng có hơi tàn nhẫn, nhưng ta không muốn lừa gạt nàng. Ta đã có người trong lòng, mong nàng đừng ôm bất kỳ hy vọng nào với ta." Ta không khóc, cũng không làm loạn. Chỉ bình tĩnh nhìn hắn, rồi nhẹ nhàng gật đầu: "Ta biết rồi." Cố Hựu Phàm có phần bất ngờ, dường như không nghĩ ta lại phản ứng như vậy. "Nàng… Không muốn hỏi ta gì sao?" Ta cắn môi: "Vậy… Chàng có đuổi ta đi không?" Nếu Cố Hựu Phàm bỏ ta, phụ thân nhất định sẽ chê ta làm mất mặt, không cho ta quay về Lâm gia nữa. Đến lúc đó, ta phải làm sao đây… Cố Hựu Phàm rõ ràng cũng nghĩ đến điều này. Chàng trầm giọng nói với ta: "Nàng cũng là nạn nhân trong cuộc hôn nhân này. Nếu không có chỗ đi, Cố gia sẽ không mặc kệ nàng. Nếu nàng tìm được người mình thích, thì cứ nói với ta, ta sẽ nghĩ cách giúp nàng." Thật là khiến người ta dở khóc dở cười. Sau khi kết hôn lần đầu tiên ta cùng phu quân trò chuyện lâu như vậy, thế mà chàng lại khuyên ta tự do yêu đương. 6 Nhưng ta chưa bao giờ có ý định từ bỏ. Nữ tử tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, ngay từ ngày đầu ta gả cho chàng, ta đã xác định sẽ cùng chàng đi hết cuộc đời. Đêm đó trời mưa, ta nằm trên giường lặng lẽ nghe tiếng mưa rơi tí tách. Ta nhớ lại những lời mẫu thân từng dạy ta rằng, nữ tử thông minh phải như nước, lặng lẽ bước vào cuộc sống của nam nhân, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời của hắn. Lâu dần, hắn sẽ không rời xa con được. Cố phu nhân sức khỏe yếu, từ ngày ta vào cửa, mọi chuyện trong Cố gia đều do một tay ta quán xuyến. Trong bữa ăn bà thường xuyên khen ngợi ta ngay trước mặt Cố Hựu Phàm: "Có được đứa con dâu đảm đang, khéo léo là Trĩ Ngư như con, đúng là phúc phận của Cố gia ta." Cố Hựu Phàm không hề đáp lại, chỉ im lặng ăn cơm. Nhưng ta không nản lòng. Lâu dần sẽ thấy lòng người, có vài chuyện, không phải thứ có thể vội vã. Ta cố gắng từng ngày, ngây thơ hy vọng một ngày nào đó có thể sưởi ấm trái tim lạnh lùng của Cố Hựu Phàm. 7 Qua năm mới, bạn học ở nước Y của Cố Hựu Phàm cũng lần lượt trở về nước, họ hẹn gặp nhau ở biệt quán Nhã Lan ở ngoại thành. Ban đầu, Cố lão gia không muốn cho chàng đi. Hai tháng sau khi Cố Hựu Phàm về Lăng Thành, nước Kỳ chiếm giữ mấy tòa thành phía bắc của nước Hoa. Khắp nơi trên cả nước nổ ra các cuộc biểu tình, các thanh niên yêu nước tấp nập xuống đường phản đối chính quyền nhu nhược. Cố Hựu Phàm cũng muốn tham gia, nhưng Cố lão gia sợ chàng gây chuyện, nên mấy tháng nay vẫn luôn không cho chàng ra ngoài. Chuyện ta không ngờ là, lần này Cố phu nhân lại lên tiếng giúp chàng: "Để Phàm Nhi đi đi, ta nghe nói cứ giam mình trong nhà mãi, người khỏe mạnh cũng sẽ sinh bệnh mất!" Cuối cùng, dưới sự nài nỉ của hai mẫu tử họ, Cố lão gia cũng đồng ý. Chàng vô cùng mong chờ buổi tụ họp này. Ta nhìn theo bóng lưng hân hoan của chàng, trong lòng mơ hồ nhận ra, có lẽ điều chàng mong đợi thực sự, là một người nào đó sẽ xuất hiện ở buổi tụ họp. Ngay sau bữa trưa, Cố phu nhân tìm đến viện của ta. Bà còn mang theo một hộp điểm tâm, mở ra là bánh hoa lê sáng nay ta vừa mang qua cho bà. "Điểm tâm hôm nay không hợp khẩu vị của người ạ?" Bà lắc đầu, dịu dàng nắm lấy tay ta: "Điểm tâm con làm sao có thể không ngon chứ? Nhưng điểm tâm ngon như vậy, nếu chỉ có ta ăn, chẳng phải rất lãng phí sao?" 8 Dưới sự khích lệ của Cố phu nhân, ta mang theo một hộp bánh lê hoa đến biệt quán Nhã Lan. Hoa tường vi được trồng khắp biệt quán, gần đến mùa nở rộ, những nụ hoa đã chi chít trên cành. Cố Hựu Phàm đang nói chuyện cùng một đám thanh niên, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, mà chàng đứng dưới bóng cây long não, trên miệng nở cười rạng rỡ. Ta không dám trực tiếp đi qua, bèn nhờ một người đàn ông mặc Âu phục màu cà phê gọi chàng qua đây. Không ngờ, người đó chẳng đi qua đó mà trực tiếp hét lớn với Cố Hựu Phàm ở phía xa: "A Phàm, muội muội nhà ngươi đến tìm ngươi này!" Hắn ta vừa hét lên, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía ta. Cố Hựu Phàm vừa nhìn thấy ta, nụ cười trên môi lập tức cứng lại. Chàng sải bước đến, giọng trầm xuống hỏi ta: "Nàng đến đây làm gì?" Ta bị giọng nói nghiêm khắc của chàng dọa sợ, lắp bắp giơ hộp bánh trong tay lên: "Nương bảo ta mang bánh đến tặng cho bạn của chàng…" Chàng không nhận lấy, ta cắn môi, nhỏ giọng nói thêm: "Ta tự tay làm đó, rất ngon, không tin thì chàng nếm thử đi?" Một mỹ nhân bước ra từ đám đông, mặc một bộ sườn xám màu trắng nguyệt, đôi môi đỏ thắm dù không son phấn, dung nhan không thể diễn tả bằng lời. Nàng ấy hiểu lầm rằng Cố Hựu Phàm đang bắt nạt ta, liền lên tiếng bất bình thay ta. "A Hựu, muội muội chàng cất công mang đồ đến cho chàng, vậy mà chàng lại không vui sao?" "Ánh Đường..." Cố Hựu Phàm khó xử nhìn nàng ấy. Ánh mắt tràn đầy yêu thương của chàng không thể là giả. Chàng mấp máy môi, nhưng lại không biết phải giải thích thân phận của ta với nàng ấy như thế nào. Ta chợt hiểu ra, xem ra đây chính là người mà Cố Hựu Phàm từng nhắc đến với ta, người mà chàng yêu sâu đậm. Thẩm Ánh Đường cố gắng nhận lấy hộp đồ ăn từ tay ta, ta siết chặt quai cầm theo phản xạ, tay không dám buông lỏng. "Ta không phải muội muội chàng ấy..." "Lâm Trĩ Ngư!" Lời chưa kịp nói hết đã bị Cố Hựu Phàm ngắt ngang. Chàng siết chặt lấy tay ta, lôi ta ra ngoài cửa, lực mạnh đến mức khiến cổ tay ta rất nhanh hằn lên một vết bầm xanh tím. Những tiếng hô của đám người dần bị bỏ lại ở phía sau. Tới bên xe hơi, Cố Hựu Phàm vừa nhét ta vào trong thì Thẩm Ánh Đường đã đuổi theo. "A Hựu!" Nàng ấy nhanh tay giữ chặt tay áo chàng: "Cô ấy không phải muội muội chàng, đúng không?" Chàng im lặng, không dám nhìn vào mắt nàng ấy. Thấy chàng không trả lời, Thẩm Ánh Đường bèn buông tay chàng, trực tiếp bước đến trước cửa kính xe. "Nói cho ta biết, rốt cuộc cô là ai?" Đôi mắt nàng ấy trong veo như nước, và trong đó, ta thấy được sự giả dối của chính mình. Cố Phu nhân bảo ta mang điểm tâm đến, nhưng dụng ý thực sự lại không nằm ở chuyện này. Ta không phải không biết, nhưng ta vẫn đi theo con đường mà bà đã sắp đặt sẵn cho ta. Hai tay ta siết chặt vào nhau, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Những lời ta đã tập dượt hàng trăm lần trước khi đến, giờ đây lại chẳng thể thốt ra nổi. "Ta... Ta là..." "Được rồi, Ánh Đường." Cố Hựu Phàm bước đến, nở một nụ cười nhạt nhẽo: "Nàng ấy là Lâm Trĩ Ngư, là thê tử mà cha mẹ ta đã cưới cho ta." Một đám mây xám lững lờ trôi qua. Mặt trời bị che khuất. Ta ngồi trong xe, ngước lên nhìn hai người ngoài cửa kính, phát hiện ra ánh sáng trong mắt họ cũng bị thứ gì đó vùi lấp mất rồi.