HOA HẢO NGUYỆT VIÊN
Chương 3
9
Cố Hựu Phàm không trách móc ta quá nhiều, nhưng ta lại bắt đầu sợ hãi khi gặp chàng.
Ta không biết chàng có nhìn thấu lòng riêng giả dối của ta hay không, nhưng mỗi khi nửa đêm tỉnh giấc, ta lại luôn nhớ đến đôi mắt long lanh của Thẩm Ánh Đường.
Trái tim ta đau nhói, như thể bị kim châm.
Ánh mắt nàng ấy nhìn ta, buồn bã đến mức khiến ta cảm thấy bản thân không còn chỗ dung thân.
Cố Hựu Phàm sau đó đã tìm gặp Thẩm Ánh Đường vài lần, nhưng lần nào cũng thất bại trở về.
Từ khi biết chuyện chàng đã lấy vợ, Thẩm Ánh Đường kiên quyết không chịu gặp lại chàng nữa.
Nhưng Cố Hựu Phàm vẫn không chịu từ bỏ.
Sau đó, Cố lão gia cũng biết chuyện này, ông nổi trận lôi đình.
Hôm đó, ta vừa bước ra khỏi viện thì gặp được Cẩm Vân, nha hoàn thân cận của Cố phu nhân. Nàng ấy đặc biệt đến tìm ta, nói rằng Cố Hựu Phàm và Cố lão gia đang cãi vã trong nhà chính, Cố phu nhân muốn ta qua đó giúp khuyên giải.
Một nhóm người vội vàng chạy đến nhà chính.
Từ xa, ta đã nghe thấy tiếng quát mắng giận dữ của Cố lão gia: "Cố Hựu Phàm, con có hiểu trách nhiệm phải gánh vác trên vai mình không? Con làm như vậy là muốn vứt bỏ Cố gia, vứt bỏ thê tử của con hay sao?!"
Thay vì nói là tranh cãi, chẳng khác nào một trận mắng mỏ một chiều từ Cố lão gia.
Cố Hựu Phàm từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào.
Sự im lặng của chàng khiến Cố lão gia càng thêm tức giận, ông hất mạnh chén trà bên tay xuống đất, vẫn thấy không đủ hả giận, thậm chí còn muốn lao lên đánh Cố Hựu Phàm, Cố phu nhân đang phải liều mạng cản lại.
Ta vội vàng chạy tới, giúp Cố phu nhân giữ chặt lấy Cố lão gia.
"Lão gia, ông có gì thì từ từ nói chuyện!"
"Phu nhân, Trĩ Ngư, các người đừng ngăn ta! Hôm nay ta nhất định phải đánh chết đứa con bất hiếu này!"
Cố Hựu Phàm bình tĩnh nhìn cha mình.
Chàng cười, nhưng trong mắt lại không có lấy một chút cảm xúc gì: "Nói cho cùng, tất cả chuyện này là do cha một tay sắp đặt. Lúc đầu, chính là cha đã giấu con, để Lâm tiểu thư vào cửa. Bây giờ, cha còn tư cách gì mà trách mắng con?"
Một câu nói, khiến mọi người ở đại sảnh lặng ngắt như tờ.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Cố lão gia đỏ bừng vì tức giận.
Cố phu nhân bật khóc.
Còn ta, thì chỉ biết đứng ngây ra đó.
Lần đầu tiên, ta nghe thấy trong giọng nói lạnh lùng của Cố Hựu Phàm không chỉ có sự chán ghét mà còn có cả nỗi căm hận.
Trước đây, ta chỉ nghĩ rằng chàng không thích ta.
Nhưng hôm đó, ta mới biết rằng, hóa ra là chàng hận ta.
10
Quan hệ giữa ta và Cố Hựu Phàm tụt xuống mức băng giá.
Mặc dù là phu thê sống chung dưới một mái nhà, nhưng chúng ta còn xa lạ hơn cả người dưng.
Mỗi khi ở một mình, ta không khỏi tự hỏi, giữa một thiếu phu nhân giàu sang nhưng hữu danh vô thực và một người đàn bà bị ruồng bỏ, bị người ta cười chê, ai mới là người khổ sở hơn?
Lần tiếp theo ta gặp Thẩm Ánh Đường, bầu trời xanh một cách lạ thường.
Từ sau trận cãi vã với Cố Hựu Phàm, Cố lão gia thường xuyên mất ngủ cả đêm.
Cố phu nhân không thể rời khỏi ông, nên đành bảo ta đến bệnh viện lấy thuốc giúp ông.
Gió thu quét qua, thổi bay từng chiếc lá ngô đồng trên đường phố. ta nhìn những chiếc lá rơi như đang nhảy múa đầy trời mà thất thần, suýt nữa bị chiếc xe hơi ở ngã tư lao ta tông phải.
Trong khoảnh khắc nguy cấp, phía sau có người kéo mạnh ta lại.
Xe lao vút qua, suýt chạm vào mặt ta.
Ta hồn vía lên mây.
Vừa định cảm ơn người đã cứu mình, nhưng khi quay người lại thì thấy là Thẩm Ánh Đường.
Lớp trang điểm trên mặt nàng ấy rất đậm, mặc sườn xám xanh đậm thêu mẫu đơn bạc, quý phái mà rực rỡ.
Dáng vẻ khác hoàn toàn so với ngày đầu gặp gỡ.
Ta cố gắng che giấu sự kinh ngạc trong lòng: "Thẩm tiểu thư, cô đây là..."
Nàng ấy cũng nhận ra ta, vẻ mặt có chút hoảng loạn, nhưng rồi bình tĩnh đáp:
"Ồ, ta đi dự tiệc của một người bạn. Nếu Cố thái thái không có chuyện gì, ta xin phép đi trước."
Dứt lời, nàng ấy vẫy một chiếc xe kéo, vội vã rời đi.
Trực giác mách bảo ta, nàng ấy có gì đó rất không ổn.
Nhìn xuống túi thuốc trong tay, cuối cùng ta vẫn gọi một người phu xe đi qua bên cạnh ta.
"Bám theo chiếc xe phía trước kia."
11
Quả nhiên, Thẩm Ánh Đường đã nói dối ta.
Nàng ấy hoàn toàn không tham gia buổi tiệc của bạn bè nào cả, mà là đến vũ trường để hát.
Không khí tràn ngập mùi khói thuốc cay xè, khiến người ta cảm thấy mơ màng.
Ta dán mắt vào nữ tử trẻ trung đang uyển chuyển trên sân khấu, chân váy nàng ấy có một đóa mẫu đơn bạc lấp lánh, trông từ xa cứ như thật.
"Mây trôi lững lờ, ánh trăng sáng soi bóng người đến.
Cuộc hội ngộ đầm ấm vui vẻ, đêm nay ta cứ say.
Ao nước trong vắt, đôi uyên ương nô đùa tung tăng.
Váy đỏ cùng ô biếc, đôi sen nở liền cành.
Lứa lứa đôi đôi, ân ân ái ái.
Ngọn gió ấm áp thổi về phía những bông hoa xinh đẹp,
Dịu dàng thân thiết ngập tràn khắp cả nhân gian..."
Khúc nhạc này uyển chuyển và dịu dàng, người cất giọng lại sở hữu dung nhan tuyệt mỹ, khiến những người có mặt vô thức bị mê hoặc, tựa như lạc vào một giấc mộng huyền ảo.
Khi bài hát kết thúc, dư âm vẫn còn vương vấn quanh quẩn.
Vũ trường lặng đi vài giây, rồi khán giả dưới sân khấu mới bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Thẩm Ánh Đường vừa định lui xuống thì có một vị khách quý từ phòng bao trên lầu hai ném một số tiền lớn xuống, chỉ đích danh nàng ấy hát thêm một bài nữa.
Nàng ấy không thể từ chối, đành phải cất giọng hát bài "Bao giờ chàng trở lại".
Ta rút hai tờ tiền từ trong túi đưa cho phục vụ, bảo hắn dẫn Thẩm Ánh Đường đến gặp ta. Người đó vui vẻ nhận lấy tiền, không lâu sau liền đưa Thẩm Ánh Đường tới.
Thấy ta, cả người Thẩm Ánh Đường khựng lại.
"Cố thái thái, cô đến đây làm gì?"
Ta không trả lời mà hỏi ngược lại: "Vậy còn Thẩm tiểu thư, cô đến đây làm gì?" Nàng ấy cười nhạt, hàng mi dài rủ xuống che khuất nửa con ngươi.
"Lúc nãy Cố thái thái không nghe thấy sao? Ta đến đây hát để kiếm miếng cơm ăn."
Giọng điệu nàng ấy cố tình nhấn cao, mang theo chút bỡn cợt cùng bất cần.
Ta mím môi nhìn nàng ấy: "Thẩm tiểu thư, chuyện này... Cố Hựu Phàm có biết không?"
Vừa nói ra, ta đã hối hận.
Làm sao Cố Hựu Phàm có thể biết được chứ.
Chàng yêu nàng ấy như vậy, để ý nàng ấy như vậy, làm sao nỡ để nàng ấy đến đây kiếm tiền.
Thẩm Ánh Đường nhìn ta hồi lâu, bỗng bật cười, che môi nói: "Cố thái thái, Cố Hựu Phàm là phu quân của cô, không phải là của ta."
Ta im lặng vài giây, rồi nghiến răng nói một câu:
"Thẩm tiểu thư, cô đã từng đi du học, không nên ở lại nơi này..."
"Du học thì có ích gì chứ?"
Nàng ấy ngắt lời ta, giọng nói u ám:
"Học từng ấy năm, cuối cùng đến một xu cũng không kiếm nổi, chẳng phải rất nực cười sao?"
Ta vô thức lắc đầu.
Thời buổi loạn lạc, ai cũng sống chật vật.
Ai có tư cách chê cười ai đây?
Thẩm Ánh Đường nhíu mày lại, giữa tiếng ồn ào của vũ trường, giọng nàng ấy gần như thì thầm.
"Cố thái thái, có thể nhờ cô giúp ta một việc không?"
"Chuyện gì?"
"Đừng nói với chàng ấy, đừng nói với Cố Hựu Phàm rằng cô đã gặp ta ở đây."