HOA HẢO NGUYỆT VIÊN
Chương 1
Vào năm thứ mười sau khi gả cho Cố Hựu Phàm, chàng và bạch nguyệt quang của mình đã cùng nhau tự vẫn.
Ta còn trẻ đã trở thành góa phụ, mọi người xung quanh đều thấy thương hại ta.
Có gì mà đáng thương đâu chứ?
Chàng để lại toàn bộ gia sản cho ta, từ nay về sau, ta giàu có vô cùng, cả đời sau này không cần lo nghĩ.
Ta nghĩ, mình phải sống thật tốt.
1
Phu quân ta đã tự vẫn cùng với một nữ nhân khác.
Khi người hầu trong phủ chạy đến báo tin này cho ta, ta đang ngồi trong sân tách thịt cua.
Việc này đòi hỏi sự tỉ mỉ, phải dùng kéo cắt hai đầu chân cua trước, rồi dùng kim nhỏ nhẹ nhàng lấy thịt bên trong ra.
Măng tây xào thịt cua – đó là món ăn thường ngày mà mẫu thân Cố Hựu Phàm nấu ngon nhất, cũng là món mà chàng thích nhất.
Dạ dày chàng không tốt, ăn uống rất ít.
Nhưng nếu trên bàn có món này, mỗi lần chàng sẽ ăn thêm nửa chén cơm.
Ta đích thân xuống bếp, xào một đĩa măng tây xào thịt cua đầy ắp, hương thơm nghi ngút lan tỏa.
Nếu Cố Hựu Phàm nhìn thấy, chắc chắn chàng sẽ rất thích.
Đang nghĩ vậy, tay phải ta không cẩn thận chạm vào mép nồi còn nóng, đầu ngón tay lập tức phồng lên một bọng nước.
Đau rát vô cùng.
Lúc nha hoàn Tiểu Linh ôm hộp cơm chạy vào, ta vừa hay bước ra cửa.
Nàng ấy nhìn ta, lại nhìn món cua trên bếp, có chút khó hiểu:
"Thiếu phu nhân, món ăn người làm vẫn chưa mang đi mà…"
"Ồ, không cần mang nữa."
Cố Hựu Phàm đã chết rồi.
Dù có mang đi, thì cũng có ích gì chứ?
2
Cuộc hôn nhân giữa ta và Cố Hựu Phàm là một cuộc giao dịch triệt để.
Gia tộc ta làm giàu từ nghề buôn vải, đến đời tổ phụ ta thì đã vô cùng hưng thịnh. Vị Hoàng đế nhà Thanh khi đó rất trọng dụng ông, thậm chí còn gả nữ nhi của mình cho ông.
Không hề quá lời khi nói rằng, chỉ cần là nơi có người sinh sống, thì chắc chắn sẽ tìm thấy cửa hàng của nhà ta.
Nhưng lòng tham con người luôn là vô tận, dù đã độc chiếm thị trường vải lụa của cả nước Hoa, phụ thân vẫn chưa hài lòng. Ông muốn mở rộng việc làm ăn của Lâm gia ra tận bên kia đại dương.
Để vận chuyển vải ra nước ngoài, thì cần phải có thuyền.
Vì để có được mức giá tốt nhất, phụ thân đã gả ta cho nhi tử duy nhất của "Vua tàu thuyền" Cố Trấn Hùng.
Nói ra cũng có chút mỉa mai, cho đến tận ngày cưới, ta vẫn chưa từng gặp mặt phu quân của mình.
Khi đó, Cố Hựu Phàm đang du học ở nước Y, vẫn chưa hoàn thành việc học.
Nhưng phụ thân ta và Cố lão gia đều nói, chuyện hôn nhân là do cha mẹ định đoạt, do bà mai sắp đặt, ta chỉ cần gả vào trước, đợi đến khi Cố Hựu Phàm học xong trở về gặp ta, chắc chắn chàng sẽ rất vui mừng.
Ta không nghi ngờ gì cả.
Không vì gì khác, mà bởi ta là viên minh châu được phụ thân dày công bồi dưỡng, cho đến nay người đã từng gặp ta đều không tiếc lời ca ngợi.
Họ nói ta cử chỉ đoan trang, biết tiến biết lùi, là tiểu thư khuê các hoàn mỹ nhất.
Một người hoàn mỹ như ta, sao có thể không có được sự yêu mến của phu quân mình chứ?
3
Lần đầu tiên gặp mặt của ta và Cố Hựu Phàm là vào năm thứ hai ta sống ở Cố gia.
Đó là vào tháng tám, hoa quế trong sân nở rộ, ta sai người mang thang đến, tự mình hái những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt ẩn dưới tán lá xuống.
Ngày thường ta thích tự tay làm chút bánh và đồ ngọt, rượu nếp hoa quế là một trong những món sở trường của ta.
Cố lão gia và Cố phu nhân đều rất thích.
Năm nay hoa quế vừa nở, họ đã sốt ruột sai người đến giục rồi.
Ta hái được một giỏ hoa quế đầy ắp, đang chuẩn bị xuống thang thì chợt nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp từ xa truyền đến.
Một chàng trai khôi ngô, mặc Âu phục chỉn chu bước vào từ hành lang phía xa, dáng vẻ chàng vội vã, tóc tai có phần bù xù, trên người mang theo vẻ mệt mỏi phong trần.
Người hầu trong sân thấy chàng, ai nấy đều mừng rỡ, hớn hở reo lên: "Thiếu gia, đúng là thiếu gia đã về rồi! Mau, mau đi báo cho lão gia và phu nhân!"
Ta không lên tiếng, lặng lẽ quan sát chàng.
Ánh nắng chói chang chiếu lên người chàng, khiến chàng trông hệt như một mỹ nam bước ra từ bức tranh phương Tây.
Thì ra, chàng chính là Cố Hựu Phàm.
Mặt trời càng lên cao, thời tiết cũng càng oi bức.
Tiểu Linh đỡ ta từ trên thang xuống, nàng ấy nhận lấy giỏ hoa trên tay ta rồi cười hỏi ta:
"Thiếu phu nhân, sao mặt người lại đỏ thế?"
Chắc là…
Bị ánh nắng làm nóng thôi.
4
Cố Hựu Phàm là bị Cố lão gia lừa về.
Cố lão gia viết cho chàng một bức thư, nói rằng Cố phu nhân bệnh nặng, bảo chàng nhất định phải về để gặp mặt lần cuối cùng.
Cố Hựu Phàm vội vã trở về, lại phát hiện mẫu thân hoàn toàn không hề bệnh tật.
Đây là một âm mưu.
Là chiêu do Cố lão gia bày ra, chỉ để lừa chàng về nhà.
Sau khi biết sự thật, Cố Hựu Phàm giận dữ: "Cha không thấy cách làm của mình rất hoang đường sao? Sao cha có thể tùy tiện đem sức khỏe của mẫu thân ra làm trò đùa chứ?"
Cố lão gia cũng nhíu chặt mày:
"Nếu ta không lừa con về, ai biết con còn gây ra chuyện gì ở bên ngoài chứ!"
Cố gia đơn truyền, Cố lão gia chỉ có duy nhất một người nhi tử là Cố Hựu Phàm.
Ông cho chàng đi nước Y du học là vì thấy sự phát triển nhanh chóng trong công nghiệp của nước Y, mong nhi tử học được những phương pháp quản lý tiên tiến, sau này trở về có thể kế thừa gia nghiệp tốt hơn.
Không ngờ khi ra nước ngoài, Cố Hựu Phàm lại kết giao với một nhóm thanh niên yêu nước, ngày ngày cùng họ bôn ba.
Dưới ảnh hưởng của họ, chàng thậm chí còn tự ý chuyển sang ngành văn học, ôm giấc mộng dùng văn chương thức tỉnh quốc dân.
Nghe vậy, Cố Hựu Phàm sững sờ: "Cha biết cả rồi?"
Cố lão gia hừ một tiếng, coi như thừa nhận.
"Cha, nếu cha đã biết, thì càng không nên lừa con về! Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, những gì chúng con làm đều là chuyện lớn cứu nước cứu dân!"
Nhắc đến lý tưởng của mình, đôi mắt Cố Hựu Phàm chợt sáng lấp lánh.
Cố lão gia lại hơi đau đầu, ho khan hai tiếng: "Cứu nước cứu dân? Đó là chuyện con cần lo sao?"
Cố Hựu Phàm nghe ra sự chế nhạo trong lời cha, có phần không phục.
"Vậy cha nói xem, con nên lo chuyện gì?"
Cố lão gia chẳng cần nghĩ ngợi, lập tức đáp:
"Đương nhiên là lập gia đình, kế thừa gia nghiệp, giữ vững sản nghiệp tổ tiên để lại!"
Gió đêm thổi qua mang theo chút hơi lạnh.
Ánh trăng trải dài trên sân, thấp thoáng vài nét u sầu.