Cùng Người Đến Bạc Đầu
Chương 2
Phụ hoàng liếc mắt lạnh lùng: "Con nghĩ Mộ Hành Chi là người thế nào? Hắn là trưởng tử, đích tôn của Mộ gia ba đời công khanh, là kiểu mẫu của người đọc sách trong thiên hạ, nay bị con cướp giữa phố, nếu không cho một câu trả lời, con bảo trẫm làm sao phục chúng?"
Ta vừa nghe những lời này, lập tức tạo dáng một khóc hai làm loạn. Phụ hoàng không lay động. Ta lại thị phạm khóc lóc om sòm chơi xấu tại chỗ, lăn lộn khắp đất. Phụ hoàng vẫn không thay đổi.
Ta tung tuyệt chiêu, ngồi bệt tại chỗ, khóc gọi mẫu hậu. Sắc mặt phụ hoàng thay đổi, nhưng cân nhắc trái phải vẫn cứng rắn không nhượng bộ. Được lắm!
Ta lấy tay áo lau mặt, kêu gào với phụ hoàng: "Con mặc kệ ngài muốn phục chúng thế nào, dù sao con không gả, ai muốn gả thì gả!"
Phụ hoàng ôm ngực, run rẩy chỉ vào ta mắng: "Tiểu hỗn đản - con đúng là - tiểu hỗn đản đòi mạng cha ruột!"
Đúng lúc ta và phụ hoàng đang đối chọi gay gắt, nội thị báo Mộ Hành Chi cầu kiến.
Phụ hoàng vung tay áo, ngồi nghiêm nghị trên long ỷ, nghiêm trang trầm ổn. Ta ngoan ngoãn quỳ xuống, vẻ mặt hối lỗi, ủ rũ. Như thể cuộc bất hòa cha con vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Mộ Hành Chi nói muốn nói chuyện riêng với ta. Phụ hoàng khoát tay, vẻ mặt mệt mỏi.
-
Mộ Hành Chi và ta đứng dưới hành lang.
Hắn bạch y thắng tuyết, cử chỉ ôn nhã: "Có phải Công chúa không muốn gả thấp cho thần không?”
Ta mạnh mẽ gật đầu, "Phải phải phải, ta không muốn."
Mộ Hành Chi bình tĩnh nói: "Nhưng thần lại không thể không cưới Công chúa."
Ta trợn tròn mắt, không hiểu ý.
Mộ Hành Chi từ tốn nói: "Thần mười năm đèn sách mới tước bình trúng tuyển, kim bảng đề danh, những gian khổ trong đó, Công chúa có hiểu được không?"
Điều này ta đương nhiên hiểu, trong thiên hạ nghìn vạn người đọc sách, muốn đứng đầu thật khó khăn.
Mộ Hành Chi tiếp tục nói: "Cổ nhân nói, 'Xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán biến thế gian hoa'. Hôm nay đáng lẽ là ngày thần tùy ý nhất, nhưng vì Công chúa mà trở thành trò cười của kinh thành, nỗi đắng cay trong lòng thần, Công chúa có biết được không?"
Làm sao không biết được, là kẻ gây họa, ta vô cùng áy náy.
Mộ Hành Chi khẽ cụp mắt, nhẹ thở dài: "Thần vốn muốn lấy tài danh truyền đời, không muốn nương tựa quyền quý, nhưng lại bị cuốn vào trong đó, Công chúa cho rằng, đây là lỗi của thần sao?"
Ba câu hỏi nhẹ nhàng đã khiến ta câm nín, hoàn toàn mất đi quyền phát ngôn.
Phải, Mộ Hành Chi có làm sai điều gì đâu. Hắn xuất thân danh môn thế gia, chí lớn tài cao, vốn có thể dựa vào tài hoa mà vang danh thiên hạ, nhưng vì sự lỗ mãng của ta mà rơi vào tình cảnh này. Nếu ta gả cho hắn, ít nhiều cũng có thể bịt miệng thế gian. Nếu ta không gả cho hắn thì có khác gì kẻ vô lại phá hoại khuê danh nữ tử rồi phủi tay bỏ đi?
Một trái tim bị kéo đi kéo lại, day dứt không biết phải làm sao. Ta mãi không chịu nói, đã coi như một loại thái độ.
"Xem ra Công chúa thật sự không muốn gả cho thần." Mộ Hành Chi tự giễu nhếch môi, "Cũng phải, thần không tài không đức, không trí không mạo, sao dám trèo cao Công chúa."
Nói xong những lời này, hắn như đã quyết tâm, hành lễ với ta: "Những lời vừa rồi, Công chúa không cần để tâm, dù sao cũng chỉ là lời đàm tiếu của người đời, thần, chịu được."
Ta nghe hắn nói vậy, lập tức cảm thấy càng thêm áy náy.
Mộ Hành Chi chỉ cười cười, quay người về Hiệu Huy điện. Hắn quỳ trước mặt phụ hoàng, nói không xứng với ta, cũng xin phụ hoàng đừng ép ta nữa. Lời lẽ của hắn khẩn thiết, lòng ta tràn đầy cảm kích và hổ thẹn vặn thành một sợi dây.
Phụ hoàng thở dài: "Hành Chi, ngươi là rường cột tam nguyên cập đệ, việc này nếu trẫm nhẹ nhàng bỏ qua, e rằng người đời sẽ xem thường ngươi."
"Người đời nhìn thần thế nào, thần hoàn toàn không để tâm."
Mộ Hành Chi khẽ nói: "Thần chỉ mong Công chúa tùy tâm tùy ý, những việc khác không lo được, cũng không cần lo."
Mộ Hành Chi rõ ràng sinh ra một đôi mắt trong trẻo, nhưng lại có màu đồng tử sâu thẳm. Dưới mặt hồ phẳng lặng, sóng ngầm cuộn trào.
Mộ Hành Chi mỉm cười từ tốn với ta, giọng điệu nhẹ nhàng: "Có thần ở đây, nhất định sẽ không để người khó xử."
Một câu nhẹ nhàng như gió thoảng, ta lại cảm thấy một cảm giác quen thuộc khó tả trong lòng.
Phụ hoàng khen ngợi Mộ Hành Chi hết lời, cuối cùng, lại cảnh cáo ta chỉ một lần này, không được tái phạm. Nếu dám gây họa nữa, quyết không dung túng ta.
-
Ta vừa thoát được tứ hôn, lại lo lắng cho tiểu trúc mã Đa Thọ. Ban đêm, ta trèo tường rời cung, lần mò trong bóng tối đến Thừa tướng phủ. Tiện tay túm một gia đinh, ép hỏi chỗ ở của Mộ Đa Thọ.
Gia đinh ngơ ngác: "Thọ gì? Thọ gì?"
"Đa Thọ!" Ta thấp giọng quát, "Mộ Đa Thọ!"
Gia đinh trợn mắt suy nghĩ hồi lâu, nói: "Trong phủ không có người này."
Liên tiếp bắt bốn năm người, đều nói Thừa tướng phủ không có người tên "Mộ Đa Thọ". Thế này thì lạ thật, chẳng lẽ người ở cùng ăn cùng ở với ta năm đó là ma? Nhưng bức thư trong lòng ta còn nóng hổi đây mà!
Nếu Mộ Đa Thọ thật sự là ma, chuyện báo mộng cũng không cần phải viết thư chứ?
Ta vừa nghi hoặc vừa tìm người, vô tình xông vào một nơi có bể nước nóng.
Hơi nước mờ ảo bị gió đêm thổi tan, để lộ một tấm lưng như ngọc. Đường nét lên xuống, đường cong hấp dẫn. Eo lưng lõm xuống một chút, chứa đầy nước mang màu ánh trăng.
Ở quân doanh Bắc cảnh, nam nhân không mặc áo mà ta từng thấy không có mọt vạn cũng có tám nghìn, người nào cũng cường tráng vạm vỡ. Nhưng gom tất cả những người đó lại cũng không thể gây chấn động như cảnh tượng trước mắt. Nói một cách đơn giản, đồng tử của ta chấn động, run rẩy qua lại.
Tiếng nước vang lên, chủ nhân tấm lưng xoay người.
Ta khẽ hít vào một tiếng, theo bản năng che mũi lại.
Đại công tử quả nhiên mỹ mạo vô song, trạng nguyên công thật sự là tuyệt sắc nhân gian.
Ta ngồi thụp sau khóm lan vừa nghĩ cách thoát thân, vừa nhìn mỹ sắc trước mắt, bỗng cảm thấy mặt hơi ngứa. Tiện tay sờ một cái, lại sờ phải sinh vật mềm nhớt đang ngọ nguậy.
"Á ——"
Khi ngoại công dạy ta võ công đã nhấn mạnh nhiều lần, phải song tu nội ngoại, vậy nên nội lực của ta cực kỳ hùng hậu. Tiếng thét chói tai đó khiến cả Thừa tướng phủ náo loạn.
Một khắc sau, ta lòng như tro tàn ngồi trên vị trí cao ở đại sảnh, bên dưới là mười mấy hai mươi hàng người. Theo thứ tự phẩm cấp cao thấp, lần lượt tham bái Công chúa.
Mộ Đại công tử đứng bên cạnh, đuôi tóc còn ướt, ngâm đến trông như cành trúc đen tươi mơn mởn.
Khi ta nhìn về phía hắn, những ngón tay thon dài của hắn nắm chặt cổ áo hơi xốc xếch, từ từ cúi đầu, vành tai ửng đỏ.
Ta: "..."
Nghiệt chướng!
-
Phụ hoàng vô cùng phẫn nộ về việc ta đêm khuya xông vào Thừa tướng phủ, nhìm trộm Mộ Hành Chi tắm, thậm chí đau lòng nhức óc: "Con ngược có kinh nghiệm rồi, biết tìm chỗ khuất để làm chuyện bất chính, nhưng con đừng để bị phát hiện chứ, bây giờ lại nói không gả, để Mộ Hành Chi vào đâu? Hắn còn mặt mũi nào làm người? Chi bằng đập đầu chết đi cho xong!"