Ta là một Công chúa được sủng ái quá mức. Vì lúc sinh ra thân thể yếu ớt, thoi thóp, phụ hoàng thân là Thiên tử đã dùng tam sơn lưỡng hồ làm lễ vật để mời được kỳ nhân số một thiên hạ tới cứu mạng ta. Phải nói rằng, kỳ nhân quả thật là kỳ nhân. Ông ấy bảo Tử Vi tinh của ta nhập Nê cung, Thiên Lang Tinh lệch về phía Đông —— nói một cách đơn giản là ta phúc dày mệnh bạc. Phải có một người phúc bạc mệnh dày ở bên cạnh thì mới cứu được mạng ta. Phụ hoàng lập tức chỉ định thứ tử bị ghét bỏ của Thừa tướng phủ, ban tên "Đa Thọ", cho ở cùng ta sớm tối để kéo dài mạng sống cho ta. Từ khi hắn dọn vào Phượng Nghi cung, thân thể vốn yếu ớt tới tận xương tủy của ta đã dần dần khỏe mạnh hơn. Nhưng hắn lại một ngày một gầy đi, từ một cục nắm trắng trẻo xinh xẻo trở thành một tên ma bệnh, đi ba bước lại lảo đảo. Ban đầu ta không biết những chuyện này. Đến khi tám chín tuổi, tình cờ biết được sự thật, ta ôm hắn khóc òa, vô cùng áy náy. Ta không để ý đến việc mọi người ngăn cản, kéo hắn tới Phụng Tiên điện, trước ba bốn hàng bài vị tổ tiên thề rằng: "Chỉ cần Cao Sính Đình ta còn sống một ngày thì không cho phép Mộ Đa Thọ ngươi chết trước, sống phải cùng sống, chết phải cùng chết!" Đôi mắt trong vắt như lưu ly của hắn gợn lên những dao động nhỏ Sau một hồi lâu, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại như đang đáp lại ta: "... Được." Hắn nói: "Sống chết không rời, không rời không bỏ." Lời hứa thuở ấu thơ cuối cùng cũng không địch nổi biến cố bất ngờ. Mùa xuân năm đó, mẫu hậu của ta qua đời. Trong quốc tang, ta gặp một vị lão giả xa lạ tóc râu đều bạc trắng. Ông ấy ôm lấy ta, bảo ta gọi ngoại công. Ngoại công ta là phiên vương Bắc cảnh, cả đời chinh chiến, không tin vào những thứ thần thần quỷ quỷ đó, xin chỉ dụ đưa ta về Bắc cảnh. Phụ hoàng e ngại binh quyền và uy vọng của ngoại công, đành phải đồng ý. Khi tin tức truyền đến, Mộ Đa Thọ lại ngã bệnh nặng, trong cơn mê man được đưa về Thừa tướng phủ. Ta bị túm cổ áo, như bắt gà con vậy, bị đưa khỏi kinh, lên đường về phương Bắc xa xôi. Mười năm sau đó, ta và Mộ Đa Thọ chưa từng gặp lại. Một ngày nọ sau mười năm, khi ta đang đơn đả độc đấu với ba tráng hán trên võ đài, tỳ nữ của vương phủ chạy đến nói có mật tín cho ta, mật tín đến từ Thừa tướng phủ ở kinh thành. Mộ Đa Thọ bị ép hôn, đối phương là An Ninh Quận chúa. Nghe đồn nàng ta có vô số nam sủng, phóng đãng vô độ, không giữ nữ đức —— lại còn không tôn trọng nam đức. Thích thì cướp, chán thì vứt. Trong thư lời lẽ khẩn thiết bi thương, cầu xin ta vì tình nghĩa thuở nhỏ mà cứu hắn một lần. Cuối thư, giấy còn thấm ướt từng giọt từng giọt, trông giống hệt nước mắt. Làm sao có thể chịu được! Ta không nói hai lời, lập tức lên ngựa, phi ngàn dặm, đi cứu tiểu trúc mã của ta... ... ... Sau đó, ta cứu nhầm. - Thực ra là cướp nhầm. Ta ngày đêm không ngừng nghỉ, nhưng dù sao đường xá cũng xa xôi. Khi chạy tới kinh thành, thấy đường chính vào Quận chúa phủ náo nhiệt rộn ràng, tiếng chiêng trống vang lừng. Dân chúng chen chúc xem náo nhiệt, cấm vệ quân hộ tống một cỗ kiệu đỏ. Đây là sắp thành thân rồi! Binh pháp có câu: Một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, bắt giặc phải bắt vua trước! Ta đạp lên lưng ngựa, cả người bay vút lên không trung, thẳng tiến về phía cỗ kiệu đỏ. Trang phục tiện vận động, tóc buộc đuôi ngựa, một thân vải thô, cấm vệ quân không nhận ra thân phận của ta, đồng loạt rút đao tuốt kiếm. Ta rút roi dài bên hông, đánh lui từng đợt từng đợt. Dưới ánh mắt của vô số người, ta đạp lên nóc kiệu, xoay người ngẩng mặt, toàn thân tỏa ra khí thế ngạo nghễ bốn phương. "Người trong kiệu là của ta! Ai dám động vào hắn, ta muốn mạng kẻ đó!" Cấm vệ quân đều dùng dằng không dám tiến lên, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Ta lười để ý đến bọn họ, nhảy xuống kiệu, nói với người bên trong: "Không sao rồi, có ta ở đây, đừng sợ." Từ trong kiệu đưa ra một bàn tay ngọc cốt thần tú, vén rèm kiệu thêu chim khách đậu cành, một nam tử trẻ tuổi bước ra. Mái tóc dài như thác đổ óng ánh của hắn, một thân bạch y tựa tuyết trắng tinh khôi. Gương mặt cực kỳ nhu mỹ, ánh mắt dịu dàng lạnh nhạt, khóe môi mang theo nụ cười. Ta nhìn đến ngẩn người, ngập ngừng hỏi: "Ngươi là... Đa Thọ?" Không thể trách ta nghi hoặc, khí chất của người trước mắt quá mức tôn quý, thực sự không giống thứ tử không được cha thương mẹ yêu. Một gã sai vặt lăn lộn chạy ra từ sau kiệu, quát ta: "Đây là tân khoa trạng nguyên, Đại công tử của Thừa tướng phủ, ngươi dám chặn đường cướp người, ta, ta sẽ báo với Thừa tướng đại nhân, tâu lên bệ hạ!” Ngón tay ta run rẩy, roi dài "phịch" một tiếng rơi xuống đất. Cùng rơi xuống đất với roi dài, có lẽ, chắc là, còn có cả hàm của ta nữa... - Đại Thục khai quốc trăm năm, vị kỳ tài đỗ tam nguyên đầu tiên trong lịch sử, đang được chỉ dụ dạo phố thì bị ta từ trên trời giáng xuống, cướp người trước đám đông. Khi nhận ra mình cướp nhầm người, ta cũng nghĩ đến chuyện bù đắp. Dù sao không ai biết thân phận ta, ta tin chắc chỉ cần chạy đủ nhanh, chuyện này sẽ chẳng liên quan gì đến ta. Nhưng ngay khi ta định chuồn êm thì quân tuần thành không biết từ đâu xuất hiện. Thấy ta là tên tiểu tặc gan to bằng trời, không nói hai lời liền định bắt. Ta lại đánh nhau với quân tuần thành được nửa canh giờ. Sau đó cấm vệ quân cũng đến. Cuối cùng ngay cả Kim Ngô vệ bảo vệ cung thành cũng tham gia vào. Tứ môn tam phủ cùng xuất động, đánh thành một mớ hỗn độn ngay giữa phố. Ngay cả lão tiến sĩ trong Thái học cũng chống gậy run rẩy chạy đến, xem kẻ nào không muốn sống dám làm càn với môn sinh đắc ý của ông ấy. Một canh giờ sau, ta cúi đầu ủ rũ quỳ trong Hiệu Huy điện. "Con kêu trẫm phải nói con thế nào đây!" Phụ hoàng chỉ vào ta, giận không chỗ trút: "Nếu con có tình ý với Mộ Hành Chi, chỉ cần nói với trẫm, có gì mà trẫm không thể đáp ứng con! Sao lại phải giữa ban ngày ban mặt, trước bao nhiêu người mà làm chuyện này? Lùi một bước mà nói, dù có làm chuyện này, con không thể đợi kiệu đỏ đi tới chỗ vắng người không ai thấy rồi mới ra tay cướp sao!" Ta vội ngẩng đầu: "Phụ hoàng, ngài nghe con giải thích đã. Con tưởng trong kiệu là Đa Thọ, ai ngờ lại là Mộ... Mộ..." Mộ gì nhỉ. "Mộ Hành Chi!" Phụ hoàng tức giận nói, "Ngay cả hắn là ai cũng không rõ, mấy năm nay ngươi chỉ tập võ công mà không phát triển đầu óc sao?" Luyện võ cần phải thuần túy, người tâm tư phức tạp khó lòng đạt tới bậc cao thủ. Ngoại công thường nói ta là kỳ tài võ thuật, nói trắng ra - ừm, phụ hoàng nói đúng. Phụ hoàng thở dài đau lòng: "Thôi, đã thành ra thế này, trẫm sẽ tứ hôn, coi như kết thúc chuyện này." Ta như nghe thấy tiếng sấm rền bên tai. Không kịp nghĩ ngợi gì khác, ta bật dậy, mặt đầy vẻ khó tin: "Tứ hôn?!"