Cùng Người Đến Bạc Đầu
Chương 3
Ta cúi gằm đầu, đã không muốn giải thích nữa: "... Con gả, con gả được chưa."
Phụ hoàng hừ nhẹ, khá hài lòng với sự nhượng bộ của ta.
Ta nhân cơ hội hỏi ông ấy tung tích của Mộ Đa Thọ.
Phụ hoàng nhẹ nhàng nói: "Mộ Đa Thọ chết rồi."
Ta ngạc nhiên ngẩng mặt: "Cái gì?"
Phụ hoàng nói Mộ Đa Thọ đã chết, chết mười năm trước rồi. Mười năm trước, không lâu sau khi ta và hắn chia ly, hắn đã chết.
Hai vai ta bỗng chốc mất hết sức lực, ánh mắt đờ đẫn mà trống rỗng, lẩm bẩm hỏi: "Đa Thọ chết rồi... hắn cho con mượn tuổi thọ... là vì con..."
"Mộ Đa Thọ chết vì trượt chân rơi xuống nước, liên quan gì đến con?" Phụ hoàng nhíu mày.
Ta không biết cái chết của Đa Thọ có liên quan đến ta hay không, ta chỉ biết, Đa Thọ đã chết.
Ta nghĩ đến những ngày tháng sớm tối bên nhau thuở nhỏ, nghĩ đến lời thề sinh tử cùng nhau. Rốt cuộc là hắn phụ bạc lời hứa đi trước một bước, hay lời thề đó vốn không đáng kể...
Ta vẫn nhớ trong Phụng Tiên điện, khi ta nói muốn cùng hắn sống chết không rời, trong mắt hắn gợn lên những gợn sóng nhẹ nhàng. Dưới mặt hồ phẳng lặng, sóng ngầm cuộn trào.
Trở về Phượng Nghi cung, ta ngồi tựa dưới cây lê trong sân.
Đầu xuân, cả cây lê nở trắng xóa một màu, cánh hoa bị gió thổi rơi lả tả đầy đất.
Mộ Đa Thọ thích nhất nơi này, thường kéo ta đứng cả nửa ngày. Sau khi hoa lê rơi đầy đầu, hắn nói với ta, bọn ta nhất định phải sống lâu dài, tóc bạc trắng như bây giờ, sống đến trăm tuổi.
"Cái gì mà sống đến trăm tuổi," ta nghẹn ngào nhìn cây lê đầy hoa, "Toàn là giả dối, lừa gạt."
Hoa lê không biết lòng người, năm này qua năm khác vẫn nở, năm này qua năm khác vẫn rụng. Nhưng Đa Thọ của ta, không bao giờ trở về nữa.
-
Chuyện hôn sự của ta và Mộ Hành Chi cuối cùng cũng được định đoạt. Thánh chỉ của phụ hoàng đã ban, mùng ba tháng ba, Mộ Hành Chi cưới Công chúa. Mộ Hành Chi được chỉ định làm Phò mã, thăng chức Đại Lý tự Thiếu khanh.
Ta vì biết được cái chết của Đa Thọ, suốt ngày buồn bã không vui, nhưng cũng biết tất cả những điều này không liên quan đến Mộ Hành Chi. Nói cho cùng, Mộ Hành Chi là người vô tội. Thậm chí vì ta, hắn còn là nạn nhân theo một nghĩa nào đó. Dù ta có đau lòng đến mấy cũng không nên ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân này. Đạo lý ta đều hiểu, nhưng vẫn còn một việc cần phải làm rõ. Đa Thọ đã chết, vậy chuyện mật tín là sao?
Ta nghĩ mãi không hiểu, định lấy thư ra xem thì phát hiện trong lòng trống rỗng. Bức thư đó đã biến mất!
Có người lợi dụng danh nghĩa của Đa Thọ để dụ ta về kinh thành, trên bức thư đó có huy hiệu của Mộ gia. Để điều tra rõ chuyện này, ta lại một lần nữa đột nhập vào Thừa tướng phủ ban đêm.
Trên mái thư phòng của chủ trạch, ta vén một mảnh ngói xanh.
Trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng, vài tiếng ho nhẹ vọng ra, "Còn vài ngày nữa ngươi sẽ cưới Công chúa, nếu thân thể có không khỏe thì nên tắm suối nước nóng nhiều hơn."
Mộ Thừa tướng chắp tay sau lưng, trầm giọng nói: "Lỡ như bị Công chúa biết ngươi mắc hàn tật, e rằng nàng sẽ không thích.”
"Phụ thân yên tâm," Giọng Mộ Hành Chi dịu dàng khàn đặc, "Ta vì cưới Công chúa đã mưu tính nhiều năm, sẽ không sinh biến cố nữa."
Mộ Thừa tướng gật đầu, hỏi: "Bức thư đó đã thiêu hủy chưa?"
Mộ Hành Chi nhạt nhẽo nói: "Giá trị cuối cùng của Mộ Đa Thọ chính là dụ nàng về kinh, đã đạt được mục đích, tự nhiên ta sẽ xử lý ổn thỏa."
Mộ Thừa tướng lộ ra một nụ cười vui mừng: "Sính Đình Công chúa là đích nữ duy nhất của bệ hạ và Nguyên Hoàng hậu, mẫu tộc lại liên quan đến Tần Vương phủ Bắc cảnh. Ngươi phải đối xử tốt với nàng, chỉ cần dỗ cho nàng vui vẻ, quyền thế nửa giang sơn này đều là của ngươi."
Mi mắt Mộ Hành Chi khẽ cụp, dưới ánh nến, ánh mắt u ám: "Vâng, phụ thân."
Ta lót lại ngói xanh, ngồi trên mái nhà hứng gió nửa đêm.
Khi trời hơi sáng, ta đứng dậy. Ánh mắt lạnh lùng cứng rắn nhìn về phía ánh dương, mím chặt môi.
-
Mùng ba tháng ba, Công chúa xuất giá. Phụ hoàng đích thân đến Thừa tướng phủ, chủ trì hôn lễ cho ta và Mộ Hành Chi. Văn võ cả triều đều có mặt, náo nhiệt như chính bọn họ gả nữ nhi vậy. Bên tai không ngớt những lời chúc như "trai tài gái sắc" "ông trời tác hợp".
Mộ Hành Chi và ta nắm hai đầu cầu hoa, bước qua từng cánh cửa một, tiếng pháo nổ lép bép vang suốt một đường.
Cho đến khi vào đến hỉ đường, người của Lễ bộ cử đến cất giọng xướng: "Nhất bái thiên địa!"
Đoạn lụa đỏ bị kéo nhẹ, Mộ Hành Chi đã cúi người xuống. Ta đứng yên bất động, như không nghe thấy.
Mộ Hành Chi ngẩng đầu lên mới phát hiện ta không nhúc nhích, hắn khẽ nhắc: "Công chúa."
Ta coi như không nghe thấy, đứng thẳng lưng. Những lời chúc tụng dần dần trở thành những tiếng xì xào, không hiểu ta đang làm trò gì.
"Sính Đình."
Phụ hoàng lên tiếng, trầm thấp mang theo cảnh cáo.
Ta giật khăn che mặt, phượng vàng trên mũ miện như muốn bay lên.
Quỳ gối xuống đất, ta hướng về phía phụ hoàng nói lớn: "Phụ hoàng, con không gả cho Mộ Hành Chi."
Lời này vừa thốt ra, xôn xao một mảng.
Nhưng ta đã lường trước được, ta nâng cao giọng, lại nói lại: "Phụ hoàng, con không gả cho Mộ Hành Chi!"
Bảy chữ, ta từng chữ từng chữ, nói đến dõng dạc đanh thép. Không quan tâm phụ hoàng có sắc mặt thế nào, ta đã đứng dậy, tháo mũ Ngũ phượng hàm châu trên đầu, không coi ra gì mà tiện tay ném đi. Mái tóc dài xõa tới eo, ta xoay người nhìn về phía Mộ Hành Chi.
Trong ánh mắt kinh ngạc sửng sốt của hắn, ta cười ngạo nghễ: "Bổn Công chúa là đích nữ duy nhất của phụ hoàng và mẫu hậu, hậu duệ Tần Vương phủ Bắc cảnh, ai cưới được bổn Công chúa sẽ có quyền thế nửa giang sơn này, Mộ Hành Chi ngươi chỉ là hậu duệ công khanh, không tài không đức, không trí không mạo, còn mơ tưởng cưới Công chúa..."
Ta hừ lạnh: "Còn chưa xứng!”
Ta đem những lời đêm đó hắn nói với Mộ Thừa tướng, trả lại nguyên xi.
Gương mặt tuấn tú của Mộ Hành Chi trắng bệch như giấy, môi mỏng run rẩy, không tiếng động mấp máy.
Ta khinh miệt liếc hắn một cái, bước lớn ra phía cửa.
Cha con đồng tâm, biết ta nghĩ gì, phụ hoàng dứt khoát hạ lệnh: "Chặn nó lại!"
Nhưng ta đã quyết ý đi, rút roi dài giấu trong đai lưng, quất ngang ra một con đường giữa trùng trùng Kim Ngô vệ.
Hỉ đường lập tức rối loạn, không biết ta đạp lên tên xui xẻo nào vận khinh công, nhảy vài cái đã xông ra khỏi phòng.
Bên ngoài Thừa tướng phủ, ta đã chuẩn bị sẵn ngựa. Phi lên lưng ngựa, ta giật cương, ngựa giơ vó hí vang.
"Công chúa!"
"Mau chặn nàng lại!"
"Điện hạ!"
Những người từ Thừa tướng phủ ùa ra ồn ào hỗn loạn, một tiếng "Sính Đình" xen lẫn trong đó. Không phải phụ hoàng. Không phải phụ hoàng, vậy ai còn có gan gọi thẳng tên ta...
Ta ngoái đầu nhìn lại.
Giữa đám đông, nam tử mặc hỉ phục với dung mạo tuyệt thế đôi mắt đỏ hoe, đồng tử như lưu ly tựa hồ vỡ vụn: "Sính Đình, đừng đi!"
Ta nhíu mày, dằn xuống những cảm xúc kỳ lạ dâng trào trong lòng.
Kim Ngô vệ đã xông về phía ta, ta đành tàn nhẫn quay đầu lại, kẹp bụng ngựa.
"Giá!"