"Đủ rồi, tôi bảo cô im miệng, đừng nói nữa!" Gân xanh trên trán Triệu An Thuần nổi lên, hơi thở hắn ta ngày càng nặng nề, ngực phập phồng, gần như gầm lên. "Tôi có thể không nói, nhưng tiền thì sao? Đồ vô dụng như anh, còn mơ tưởng tìm bồ nhí làm gì?” “Lúc trước tôi chọn anh, chẳng phải là vì căn nhà 3 triệu của anh sao, kết quả căn nhà đó lại là của vợ anh, đúng là xui xẻo, anh không có tiền thì cô em gái của anh cứ chờ mà ngồi tù mọt gông đi!" "Tiền tiền tiền, cô cả ngày chỉ biết đến tiền thôi!" Mắt Triệu An Thuần đỏ ngầu, gần như ngay lập tức đưa tay bóp cổ Kiều Sương. Hắn ta như biến thành ác quỷ, các ngón tay dần siết chặt, giọng nói gần như bật ra từ kẽ răng: "Tôi đã bảo cô im miệng rồi, cô câm mồm cho tôi." "Tôi cứ nói đấy, tôi càng muốn nói." Kiều Sương đã không thở nổi, phải ra sức gỡ tay Triệu An Thuần ra. Hai tay cô ta quơ quào loạn xạ trong không trung. "Mẹ anh chec là đáng đời, là báo ứng! Lúc trước anh lừa tôi, nói sẽ cho tôi 1 cuộc sống tốt đẹp, cuối cùng lại hại chec mẹ tôi, mẹ anh đáng chec từ lâu rồi, không chỉ bà ta, cả nhà anh đều đáng chec!" Cả người Triệu An Thuần run lên bần bật. Khuôn mặt hắn ta méo mó, ánh mắt đầy thù hận, cả người như bị bao phủ bởi một màn sương mù đen tối: "Cô mới là người đáng chec, đáng lẽ tôi nên nghĩ đến chuyện này sớm hơn, đáng lẽ tôi nên bóp chec cô từ lâu rồi! Cô chec đi, em gái tôi sẽ được ra ngoài!" Tay hắn ta siết chặt hơn, Kiều Sương dần dần không nói nên lời. Cô ta yếu ớt đập vào tay Triệu An Thuần, cả người dựa vào tường bệnh viện, cổ họng phát ra tiếng thở "khò khè". Đúng lúc này, từ góc khuất của bệnh viện bỗng vang lên một tiếng hét. Một y tá đứng ở góc rẽ, nhìn cảnh tượng này với ánh mắt kinh hoàng, đến cả quyển sổ trên tay rơi xuống đất cũng không hay biết. Cô ấy bắt gặp ánh mắt của Triệu An Thuần, gần như phát điên, sợ hãi tột độ mà liên tục lùi lại rồi ngã phịch xuống đất. Sau khi hoàn hồn, y tá vội vàng vừa bò vừa chạy ra khỏi đó. Lúc này Triệu An Thuần mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Hắn ta buông tay ra, đẩy mạnh Kiều Sương xuống đất, rồi chạy như bay về phía cầu thang thoát hiểm bên kia. Tôi đi theo từ xa, thấy hắn ta không chạy xa, mà dừng lại ở cầu thang bộ. Hắn ta đứng im tại chỗ, bình tĩnh lại vài giây, rồi quay lại đi thang máy, đi xuống tầng một, ngồi xổm sau bồn hoa ở cửa sau bệnh viện, hai mắt nhìn chằm chằm vào cổng bệnh viện. Hắn ta đang đợi, đợi Kiều Sương đi ra, rồi đánh ngất cô ta, trả thù cô ta. Nhưng Kiều Sương không hề xuống lầu, cô ta vẫn đứng yên tại chỗ. Sau khi bình tĩnh lại, cô ta tìm đến phòng y tá, kể lại sự việc vừa xảy ra. Được y tá động viên, cô ta đã báo cảnh sát. Cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường. Dựa vào camera giám sát, họ nhanh chóng tìm thấy Triệu An Thuần, rồi đưa hắn ta đi. 14. Vụ án của Triệu An Thuần được đưa ra tòa xét xử. Vì Kiều Sương đã cung cấp một đoạn ghi âm, là đoạn ghi âm Triệu An Thuần lên kế hoạch bỏ độc vào cơm của tôi, định hại chec tôi. Tuy rằng do tình cờ, những món ăn bị bỏ độc đó lại bị bố mẹ hắn ta ăn phải. Nhưng hành vi phạm tội của hắn ta đã được xác lập, bị kết án 20 năm tù giam. Kết quả phán quyết được đưa ra, Triệu An Thuần lập tức đệ đơn kháng cáo, đồng thời cũng nộp lên một đoạn ghi âm. Là đoạn ghi âm hắn ta và Kiều Sương bàn bạc kế hoạch hại chec tôi, để chiếm đoạt tài sản. Trong đoạn ghi âm, giọng nói của Kiều Sương được ghi lại rất rõ ràng. Hai kẻ lòng dạ rắn rết, để phòng ngừa ngày này đến, đều âm thầm ghi âm lại toàn bộ kế hoạch. Cả hai đều là cá mè một lứa, Kiều Sương cũng bị bắt. Vụ án này gây chấn động toàn thành phố, tạo nên làn sóng phẫn nộ trên mạng xã hội. Ngày diễn ra phiên tòa xét xử, rất nhiều cư dân mạng đều đến hiện trường livestream. Nhiều người bức xúc thay cho tôi, đồng thời cũng có người thót tim thay tôi: "Cô gái này tốt số thật, nhiều người muốn hại cô ấy như vậy mà cô ấy vẫn sống sót." "Không chỉ sống sót, mà đối phương hại cô ấy không thành, còn tự hại chính mình, phim truyền hình cũng không dám viết như vậy." "Đại nạn không chec, ắt có phúc sau này." Tôi nhìn những bình luận này, vô thức mỉm cười. Tôi nào phải đại nạn không chec, rõ ràng tôi đã chec một lần rồi. Chec qua một lần, mới có thể tránh được kiếp nạn này đến kiếp nạn khác, nếu không, sống sót sau tai nạn nào phải có dễ dàng như vậy. Phiên tòa kết thúc, Kiều Sương thừa nhận hành vi cấu kết với Triệu An Thuần hãm hại tôi. Tòa án tuyên bố sẽ tuyên án vào ngày khác. Khi hai người họ bị áp giải ra khỏi tòa án, tôi đang đứng ở trước cửa tòa. Nhìn thấy tôi, hai mắt Triệu An Thuần sáng lên. "Lý Nhàn, em đến rồi." Hắn ta kích động, thậm chí còn tiến lên hai bước, muốn ôm lấy tôi, nước mắt cũng rơi xuống: "Em giúp anh, em giúp anh kháng cáo được không? Anh không có ác ý, anh chỉ muốn tiền thôi, bây giờ anh hối hận rồi, anh cũng không cần tiền nữa, em giúp anh kháng cáo, anh sẽ không hại em nữa." Tôi mỉm cười, rồi giơ tay tát hắn ta một cái. Tôi nói: "Cái tát này, là đánh vì lời hứa hẹn năm xưa của anh. Năm xưa tôi không cần gì cả, chỉ cần lấy anh, vậy mà anh không những không biết ơn, còn vì tiền, vì người phụ nữ bên ngoài mà muốn đẩy tôi vào chỗ chec!” “Anh dám cấu kết với tình nhân để giec vợ, đồ đồi bại vô liêm sỉ, không xứng làm người." Nói xong, tôi lại giơ tay tát mạnh vào mặt hắn ta một cái nữa, thì thầm: "Cái tát này, là anh nợ tôi ở kiếp trước. Kiếp này tôi trọng sinh trở về, tôi đã cho anh cơ hội, tôi tưởng anh thấy em gái anh vào tù, sẽ sợ hãi, sẽ dừng tay lại. Nhưng anh không hề, lòng tham đã che mờ mắt anh, anh lại một lần nữa nảy sinh ý định giec tôi." 15. Triệu An Thuần trợn tròn mắt. "Cái gì?" Đầu óc hắn ta choáng váng, đến khi tỉnh táo lại mới ngẩng đầu lên nhìn tôi đang đứng trước mặt. Nhưng chẳng phải “tôi” đã bị hắn ta hại chec rồi sao? "Tôi đoán được rồi, tôi đoán được rồi, thảo nào kiếp này lại khác với kiếp trước, tôi cứ tưởng là do cô may mắn, không ngờ cô đã trọng sinh!” "Nhưng cô đã trọng sinh trở về rồi, kiếp này cũng không chec, lẽ ra cô nên tha thứ cho tôi chứ, cô tha thứ cho tôi được không?” “Chỉ cần cô viết thư thông cảm cho tôi, để tôi bị ít án tù hơn. Tôi thề, sau khi ra tù, tôi sẽ không làm hại cô nữa, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô." Nhìn bộ dạng điên cuồng của hắn ta, tôi mỉa mai nhếch mép: "Anh quên rồi à, bây giờ là xã hội pháp trị, giec người phải đền mạng, tôi tha thứ cho anh thì có tác dụng gì.” "Hơn nữa, kiếp trước anh đã nên đền mạng rồi, anh vốn đã nợ tôi một mạng, kiếp này anh giec người bất thành, nhưng lại gián tiếp hại chec mẹ anh, còn có mẹ của Kiều Sương. Loại người như anh chính là rác rưởi của xã hội, anh xứng đáng phải ngồi tù mọt gông!" "Không, không!" Khuôn mặt Triệu An Thuần méo mó, hai mắt đỏ ngầu trợn trừng, hét lên đau đớn. "Tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn tiền thôi! Tôi muốn tiền thì có gì sai chứ, tại sao cô sinh ra đã có xe có nhà, còn nhà tôi đến học hành cũng chỉ cho con trai học, loại phụ nữ như cô đáng lẽ phải lấy tôi, kéo điểm trung bình của xã hội lên cao!" Tôi không thèm nghe hắn ta nói nữa. Loại người như hắn ta, nói nhiều cũng chỉ là phí lời. Nhưng những lời điên rồ của hắn ta, đã bị những người livestream ghi lại toàn bộ. Trên mạng tràn ngập những lời chỉ trích, ngay lập tức leo lên top tìm kiếm. Vì tính chất nghiêm trọng, tòa án đã bác bỏ kháng cáo, giữ nguyên bản án 20 năm tù giam. Còn Kiều Sương, vì là đồng phạm, bản án được đưa ra, cô ta cũng bị kết án 5 năm tù giam. Đến đây, những kẻ đã hại tôi ở kiếp trước, cuối cùng cũng phải chịu báo ứng thích đáng. Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bên ngoài tòa án, cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng thấy.