Vợ Cả Phản Công
Chương 5
11.
Tối hôm đó, Triệu An Thuần trở về nhà.
Tôi nghe thấy tiếng hắn ta mở cửa, liền lặng lẽ khóa trái cửa phòng.
Những ngày thường khi hắn ta về muộn, thường sẽ ngủ ở phòng khách.
Hôm nay hắn ta cũng không nghi ngờ gì tôi, đi thẳng vào phòng khách ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, tôi đã ra khỏi nhà.
Hắn ta tưởng tôi vẫn còn ở nhà, hơn 7 giờ sáng mới dậy đi chợ mua thức ăn, nấu một bàn đồ ăn sáng thịnh soạn rồi gõ cửa gọi tôi dậy.
Gọi mãi không thấy ai trả lời, Triệu An Thuần đẩy cửa vào, mới phát hiện ra tôi đã không còn trong nhà.
Hắn ta lại gọi điện cho tôi.
Nhưng tôi trực tiếp nhắn tin lại, nói với hắn ta:
"Dạo này công ty có dự án đấu thầu, em cần phải ở lại công ty một thời gian, còn chuyện bán nhà, miễn bàn đi."
Khoảnh khắc nhận được tin nhắn, Triệu An Thuần muốn đến công ty tìm tôi.
Nhưng khu vực công ty tôi làm việc có hệ thống nhận dạng khuôn mặt, hắn ta căn bản không vào được.
Huống chi còn phải đi qua được cổng công ty, cổng văn phòng.
Từng lớp khóa cửa khiến hắn ta không thể gặp tôi, đành phải bỏ cuộc.
Bên kia, sau khi tang lễ của mẹ Kiều Sương kết thúc, Kiều Sương cũng bắt đầu thúc giục Triệu An Thuần, hỏi chuyện bán nhà thế nào rồi.
Hắn ta ấp úng không dám nói sự thật, chỉ có thể nói với cô ta rằng, nhà sắp được đăng bán trên mạng rồi.
Chỉ là làm thủ tục cần thời gian.
Triệu An Thuần cầu xin Kiều Sương, có thể đợi đến khi tìm được người mua, nhà vừa ký xong hợp đồng thì cô ta hãy ký thư thông cảm.
Không ngờ, Kiều Sương lại đồng ý.
Nhưng ai ngờ, sáng sớm hôm sau, Kiều Sương đã đến thẳng nhà tôi.
Khoảnh khắc mở cửa, Triệu An Thuần tái mặt, vội vàng chặn cô ta ở trước cửa.
Không ngờ, Kiều Sương không hề có ý định vào nhà, mà đưa tay về phía hắn ta:
"Hôm nay em có thể ký thư thông cảm, nhưng mà, anh cho em xem giấy chứng nhận nhà đất trước đã."
Triệu An Thuần ban đầu nghe thấy cô ta nói có thể ký thư thông cảm thì ngoác miệng ra cười toe toét.
Nhưng ngay sau đó, cả người hắn ta cứng đờ.
Hắn ta ấp úng:
"Em muốn giấy chứng nhận nhà đất làm gì?"
Kiều Sương nhún vai, cười nói:
"Em đã xem trên mạng rồi, vẫn chưa tìm thấy thông tin bán nhà của anh, Triệu An Thuần, có phải anh và vợ anh đang hợp tác lừa em không?”
“Em nói cho anh biết, nếu em không lấy được tiền thì anh cũng đừng hòng yên ổn, em nhất định sẽ kéo em gái anh xuống địa ngục."
Sắc mặt Triệu An Thuần sa sầm.
Kiều Sương vẫn tiếp tục lải nhải:
"Anh cũng rõ mục đích của em rồi đấy, em chỉ cần tiền, anh đưa tiền cho emi, mọi chuyện sẽ kết thúc, anh đừng tưởng chỉ cần lừa em là xong chuyện. Dù sao thời gian cũng gấp rút, tự anh lo liệu đi."
Triệu An Thuần siết chặt nắm đấm, hắn ta hạ giọng, nén giận hỏi Kiều Sương:
"Cô ta không chịu bán nhà, anh có thể làm gì chứ, rốt cuộc em muốn anh làm gì!"
Kiều Sương thản nhiên xua tay:
"Vậy thì tự anh nghĩ cách đi, dù sao em chỉ cần tiền, mẹ em không thể chec oan được. Không có tiền, các người cứ chờ mà nhà tan cửa nát đi."
Cô ta nói trúng những thứ Triệu An Thuần quan tâm nhất.
Sắc mặt Triệu An Thuần tối sầm đến cực điểm.
Hắn ta gần như nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ thốt ra từ kẽ răng:
"Vậy thì anh chỉ có thể làm theo kế hoạch ban đầu, giec cô ta."
Kiều Sương không nói gì.
Cô ta hất hàm, nhìn hắn ta với vẻ mặt thích thú, ra hiệu cho hắn ta tiếp tục.
Triệu An Thuần cụp mắt xuống, suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Bố mẹ Lý Nhàn đều đã già rồi, nếu cô ta chec, hai người già đó sẽ bị đả kích, không sống được bao lâu nữa.”
“Đến lúc đó, nhà của cô ta sẽ là của chúng ta, cô ta còn có kha khá tiền tiết kiệm, trước đây cô ta đều giấu không nói cho anh, đợi cô ta chec rồi, tất cả đều là của chúng ta."
Kiều Sương không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý.
Cô ta chỉ nói một câu:
"Những điều anh nói, em không muốn nghe, em chỉ cần tiền, còn lại em không quan tâm, anh cũng đừng lôi em vào."
Triệu An Thuần gật đầu:
"Anh sẽ xử lý nhanh chóng."
12.
Buổi trưa, Triệu An Thuần đến dưới tòa nhà công ty tôi.
Hắn ta gọi điện thoại cho tôi mãi không được.
Vì vậy, hắn ta tìm đến lễ tân, nhờ cô ấy gọi tôi xuống, nói hắn ta có đồ muốn đưa cho tôi.
Tôi cũng muốn xem xem, bị dồn đến đường cùng, hắn ta sẽ giở trò gì, nên vui vẻ đi xuống.
Từ xa, tôi đã thấy Triệu An Thuần đang xách hai hộp cơm.
Nhìn thấy tôi, mắt hắn ta sáng lên, bước nhanh đến.
Qua cửa soát vé, hắn ta đưa hai hộp cơm cho tôi:
"Trong này là cơm canh và súp gà anh đặc biệt làm cho em, chắc em đói rồi nhỉ, mau mang lên ăn đi."
Nói xong, hắn ta cúi đầu, nói với vẻ áy náy:
"Trước đó là anh sai, anh không nên yêu cầu em bán nhà, anh biết, em chuyển đến công ty ở là vì đang giận dỗi anh.”
“Chuyện này là do em gái anh gây ra, nên để bố mẹ anh giải quyết, anh không nên kéo em vào, xin lỗi em!”
"Nếu em hết giận rồi thì tối nay hãy về nhà nhé, ngày mai anh sẽ nấu một bàn đồ ăn để tạ lỗi với em."
Tay Triệu An Thuần cứ nắm chặt hộp súp gà, sợ người qua đường đụng phải.
Tôi liền nhận lấy, cười nói với hắn ta:
"Được, em biết rồi, thật ra em cũng hiểu cho anh, anh chỉ là quá nóng ruột thôi, cơm này em nhận, em sẽ ăn hết."
Triệu An Thuần rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm.
Tôi lại giả vờ đồng ý tha thứ cho hắn ta, chu đáo gọi xe cho hắn ta, nhìn hắn ta đi khuất.
Sau đó, tôi cũng gọi xe, đi thẳng đến nhà mẹ chồng.
Tôi nói với bà ta, dạo này Triệu An Thuần bận rộn lo chuyện của Triệu An Dao nên không có thời gian mang cơm đến cho hai người, đây là Triệu An Thuần nhờ tôi mang đến, bảo hai người ăn ngay đi.
Bố mẹ hắn ta không kiếm ra tiền, lại còn có tính lười biếng.
Trước đây, họ luôn yêu cầu chúng tôi mỗi tuần phải về nhà họ, nấu cơm cho cả tuần sau, để trong tủ lạnh.
Bây giờ thấy tôi mang cơm đến, mẹ chồng liền vội vàng nhận lấy.
Tôi lại nói với họ, tối nay Triệu An Thuần sẽ đến, nấu cơm cho cả tuần sau cho họ.
Bữa cơm này, là để cho mẹ chồng ăn trưa hôm nay, bảo bà mau ăn hết.
13.
Khi Triệu An Thuần nhận được điện thoại, bố mẹ hắn ta đã được đưa đến chỗ thầy lang trong làng.
Đợi đến lúc Triệu An Thuần chạy về quê, tình trạng của bố mẹ hắn ta đã rất xấu, được chuyển đến bệnh viện lớn ở thành phố.
Trên bàn ăn nhà họ vẫn còn để hộp cơm tôi mang đến lúc trưa.
Nhìn thấy tất cả những thứ này, Triệu An Thuần lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Cơm là do hắn ta nấu.
Camera giám sát ở sảnh công ty chúng tôi cũng quay rõ cảnh hắn ta mang cơm đến cho tôi.
Hắn ta lấy điện thoại ra, định gọi cho tôi.
Nhưng ngay khi điện thoại vừa đổ chuông, hắn ta liền cúp máy, sau đó nhanh chóng bình tĩnh dọn dẹp thức ăn thừa trên bàn, đổ hết ra sau núi.
Cùng lúc đó, tôi dùng số điện thoại ẩn danh nhắn tin cho Kiều Sương, báo cho cô ta biết chuyện bố mẹ Triệu An Thuần nhập viện.
Khi Kiều Sương đến bệnh viện, bác sĩ vừa thông báo bệnh nhân không qua khỏi, Triệu An Thuần đang quỳ trước cửa phòng bệnh khóc lóc thảm thiết.
Kiều Sương vội đuổi theo, hỏi hắn ta:
"Bố mẹ anh bây giờ đã chec rồi, em gái anh vẫn còn trong đó, anh định bao giờ mới ra tay đây?"
Triệu An Thuần ôm mặt đau khổ, nói nhỏ:
"Em cho anh vài ngày để bình tĩnh lại, bây giờ anh không muốn nghe chuyện này."
Kiều Sương cười khẩy:
"Tôi đợi được, nhưng em gái anh thì không đợi được, Triệu An Thuần, anh đúng là đồ vô dụng, chuyện đơn giản như vậy mà cuối cùng anh lại làm thành ra thế này!”
“Nếu không phải tại anh, mẹ anh đã không chec, em gái anh cũng không ra nông nỗi này, cả nhà anh đều bị anh hại chec rồi!"
"Đủ rồi! Đừng nói nữa!"
Triệu An Thuần bịt tai lại, hét lên.
"Tại sao không cho tôi nói? Mẹ anh chẳng phải là do chính anh hại chec sao? Bây giờ anh giả vờ đau khổ cái gì, à, không chỉ mẹ anh, còn mẹ tôi nữa, đều là do tên vô dụng nhà anh, anh hại chec tất cả mọi người, tất cả đều chec dưới tay anh, anh cứ chờ mà gặp báo ứng đi!"