TỬ HÀ SA

Chương 5

"Ta không hài lòng." Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, từng câu từng chữ vang lên lạnh lẽo: "Cố Lan Như đã phải trả giá cho lỗi lầm của nàng ta, nhưng còn ngươi?" "Ngươi nghĩ rằng chỉ cần một câu 'ta mất trí nhớ rồi' là có thể xóa sạch tất cả hay sao?" "Cố Lan Như bị thương, ngươi biết đau lòng. Nhưng khi chính tay ngươi tàn nhẫn hủy hoại bốn đứa con của ta, sao ngươi không đau lòng?" "Ta sẽ không tha thứ cho ngươi." "Chỉ cần ngươi còn sống một ngày, ta sẽ vĩnh viễn không tha thứ." "Cho dù ngươi có chết, ta cũng sẽ không tha thứ." Sắc mặt Hạ Hầu Chiêu tái nhợt không còn chút huyết sắc, hắn lặng lẽ rời đi. Sau khi hắn đi, ta lập tức viết một bản hòa ly thư, sai người đưa đến cho hắn. Nghe nói, hắn đã ở trong phòng của Cố Lan Như suốt cả đêm. Lang trung nói, Cố Lan Như bị thương quá nặng, hơi thở yếu ớt, mạch đập mong manh, da trên người bị bỏng bong tróc một lớp, ngay cả khuôn mặt cũng bị hủy hoại. Dù có dùng phương thuốc chứa nhau thai cũng không sống được bao lâu nữa. Đến ngày thứ năm sau khi lang trung đến phủ, Cố Lan Như qua đời. Ta vốn nghĩ rằng Hạ Hầu Chiêu sẽ long trọng tổ chức tang lễ cho nàng ta, để nàng ta được yên nghỉ một cách vẻ vang. Nhưng hắn chỉ sai người chuẩn bị một cỗ quan tài nhỏ, lặng lẽ đưa vào từ cửa sau, đặt thi thể Cố Lan Như vào trong, rồi nửa đêm bí mật đưa đi, thiêu thành tro và chôn cất ở ngoại ô. Không có lễ cúng tế, thậm chí ngay cả một bài vị cũng không có. Khi Hạ Hầu Chiêu trở về, bên ngoài đang mưa. Mưa cuối thu đổ xuống gấp gáp, ào ạt. Ta dựa vào cửa sổ, qua khe hở nhìn thấy hắn đứng lặng giữa sân. Hắn không mang ô, mái tóc trắng xóa bị nước mưa xối ướt, bết vào hai bên má, dáng người gầy guộc, đôi mắt đỏ hoe, thân hình cũng hơi còng xuống. "Phu nhân đang ở trong đó." "Phu nhân đã nghỉ ngơi rồi, hầu gia, ngài nên quay lại vào hôm khác thì hơn." Hắn không đi. Hạ Hầu Chiêu mấp máy môi, ánh mắt dán chặt vào ô cửa sổ. Ta không biết hắn có nhìn thấy ta hay không, chỉ biết rằng khi bốn mắt giao nhau qua tấm giấy dán cửa, ta liền dời ánh mắt đi. Bỗng nghe thấy một tiếng kinh hô của hạ nhân: "Hầu gia, ngài mau đứng dậy đi!" Ta vội quay đầu lại, thấy Hạ Hầu Chiêu vén vạt áo, quỳ xuống nền đá xanh lạnh lẽo. Càng thêm chật vật. 8 Cơn mưa này kéo dài rất lâu, mà Hạ Hầu Chiêu cũng quỳ trước cửa rất lâu. Mỗi lần hạ nhân mang cơm vào, họ đều cố ý để cửa mở, để ta nhìn thấy dáng hắn quỳ trong sân. Có lẽ là do hạ nhân sắp xếp, hắn từ quỳ trong sân dầm mưa, chuyển sang quỳ trước cửa, nơi có mái hiên che chắn. Thấy ta nhìn qua, trong mắt Hạ Hầu Chiêu lóe lên tia hy vọng. Hạ nhân nhẹ nhàng đặt phần thịt cua đã bóc vào bát ta, cẩn trọng nói: "Phu nhân, người nếm thử đi, đây là cua say mà trước đây người thích nhất. Hầu gia biết người thích, đã đích thân đi mua về cho người." Ta không lên tiếng, chỉ cắn một miếng thịt cua. Ngoài cửa, Hạ Hầu Chiêu chăm chú nhìn ta, thấy ta nuốt xuống, mắt hắn bừng sáng. Ta dời mắt, lạnh nhạt phân phó: "Bảo hắn ra ngoài sân quỳ đi, người đầy nước bẩn, đừng làm dơ cửa ta." Nụ cười trên mặt hạ nhân cứng đờ. Thân hình Hạ Hầu Chiêu khẽ run, như thể vừa chịu một đòn nặng nề, bờ vai cũng không kìm được mà rung lên. Cuối cùng hắn vẫn đứng dậy, chần chừ xoay người, mỗi khi bước xuống một bậc thềm lại ngoái đầu nhìn ta một lần. Ánh mắt hắn đầy van nài, như thể tin chắc rằng ta sẽ mềm lòng. Nhưng ta chỉ tiếp tục uống canh nóng, ra lệnh cho hạ nhân đóng cửa lại. Mắt không thấy, lòng càng thanh thản. Hạ Hầu Chiêu quỳ đến mức ngất xỉu. Một nha hoàn hấp tấp chạy đến tìm ta, nói hắn bệnh rất nặng, mong ta đến thăm. Ta liếc nhìn xiềng xích trên cổ tay và mắt cá chân mình, lại nhìn nha hoàn kia. Nàng ta liếc sang thị vệ bên cạnh Hạ Hầu Chiêu, rồi đứng dậy rời đi, lát sau quay lại với một chiếc chìa khóa. Nha hoàn ấy vừa khóc vừa nói suốt dọc đường: "Phu nhân, tốt quá rồi, người cuối cùng cũng chịu tha thứ cho hầu gia rồi!" "Người không biết đâu, mấy ngày nay hầu gia bệnh nặng, thuốc không uống, cơm không ăn, ngay cả trong mơ cũng không ngừng gọi tên người." "Mau lên, mau lên, mấy người các ngươi, chạy đi báo tin vui cho hầu gia đi! Phu nhân cuối cùng cũng chịu gặp ngài ấy rồi!" Nha hoàn vẫy tay bảo mấy hạ nhân khác chạy đi báo tin, bọn họ lập tức vui mừng chạy về phía thư phòng của Hạ Hầu Chiêu. Toàn bộ Hầu phủ như chìm trong không khí hân hoan, ai nấy đều vui mừng vì ta và Hạ Hầu Chiêu làm hòa. Chỉ có ta, sắc mặt vô cảm, không chút dao động. Khi đi ngang qua hành lang, ta đột nhiên ôm bụng: "Bụng ta bỗng nhiên đau quá, chắc là di chứng từ lần sảy thai trước, mau đi gọi lang trung!" Nha hoàn kia hoảng hốt, ta dứt khoát ngồi thụp xuống, không chịu đứng dậy. Thấy vậy, nàng ta nhíu mày lo lắng, vội vàng rời đi tìm lang trung. Ngay khi nàng ta vừa đi, ta lập tức men theo con đường lần trước, rời khỏi phủ lần nữa. … Thanh Hà vẫn đang đợi ta trong tiểu viện, vừa thấy ta liền mừng rỡ đến bật khóc, kéo tay ta kiểm tra hết lần này đến lần khác, chắc chắn ta không bị thương mới yên tâm. Nhưng Hạ Hầu Chiêu đã từng đến nơi này một lần, tiểu viện không thể ở lâu thêm nữa, ta cùng Thanh Hà thu dọn hành lý, lập tức chuyển đi trong đêm. Sau đó, ta lại có một khoảng thời gian yên bình. Tin tức về Hạ Hầu Chiêu, ta nghe được vào một trưa đầu thu, khi ta và Thanh Hà đang chăm sóc hoa cỏ trong vườn. Người của phủ hầu gia mang đến một phong thư: "Phu nhân, hầu gia đã qua đời." Tay ta khẽ run. Lúc này ta mới biết, ngày ta rời phủ lần nữa, Hạ Hầu Chiêu nghe hạ nhân báo lại rằng ta đã tha thứ cho hắn, liền mừng đến mức không thể kìm nén. Bất chấp lời căn dặn của lang trung, hắn vẫn gắng gượng chờ ta trong viện. Nhưng hắn đợi rất lâu, đến cuối cùng chỉ nhận được tin ta đã biến mất, giận đến mức thổ huyết rồi ngất xỉu. Sau đó, bệnh tình hắn ngày càng trầm trọng, tinh thần lụi tàn, mỗi ngày đều ngồi trước bức họa của ta mà khóc không thành tiếng. Hắn sai người đi khắp nơi tìm ta, nhưng chưa từng có kết quả. Người đưa tin thở dài: "Phu nhân, đến lúc cuối cùng, hầu gia vẫn không ngừng nhớ mong người. Ngài ấy đã để lại toàn bộ phủ hầu gia cho người, xem như là bù đắp cho người." Ta không đáp, lặng lẽ nhìn phong thư. Nét chữ xiêu vẹo, nhiều chỗ còn bị nước mắt thấm ướt, mờ nhạt đến mức không thể đọc rõ. Toàn bộ bức thư, ta chỉ có thể nhìn thấy rõ hai câu: "Thê tử của ta, Khanh Khanh, Phục Linh, nếu nàng thấy thư cũng như gặp mặt." "Giờ ta thật sự phải đi rồi, lời nàng nói rằng sẽ tha thứ cho ta… vẫn còn tính chứ?" Chợt ta như trở về ngày đầu tiên gặp hắn trong cung yến, khi đó hắn vẫn là một thiếu niên phong nhã như ngọc, tài hoa xuất chúng khiến người kinh diễm. Mà giờ đây, tất cả đều hóa thành hoang đường. Sau khi người đưa tin rời đi, ta xé nát lá thư, ném xuống dòng suối nhỏ trước cửa viện, mặc cho nước cuốn trôi. Lời hứa của hắn đã không còn giá trị, câu nói vô tình của ta, càng không có giá trị. [Toàn Văn Hoàn]