TỬ HÀ SA

Chương 4

6 Sau khi Hạ Hầu Chiêu rời đi, ta lập tức ôm Thanh Hà đến y quán. Lang trung nói vết thương của nàng đều là trí mạng, may mà đưa đến kịp thời nên mới có thể kéo nàng trở về từ Quỷ Môn Quan. Thanh Hà ở lại y quán vài ngày, ta liền mỗi ngày đều nhận một số việc thêu thùa để gom góp tiền thuốc men cho nàng. Ta cứ tưởng từ sau khi Hạ Hầu Chiêu rời đi ngày hôm đó, ta có thể được yên ổn một thời gian. Thế nhưng, ngay trước ngày Thanh Hà xuất viện về nhà, một nhóm người đột nhiên xông vào sân nhà ta, bịt chặt miệng mũi ta, mặc kệ ta giãy giụa mà bịt mắt lôi đi. Khi mở mắt ra, ta phát hiện mình đang ở trong một gian phòng quen thuộc. Cách bài trí, bố cục cùng mọi vật dụng trang trí đều không khác gì căn phòng tân hôn của ta ở Hầu phủ năm đó. Ngay lúc này, cửa phòng bị đẩy ra. Hạ Hầu Chiêu bưng một bát thuốc bước vào. Hắn làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ đôi mắt đỏ hoe, phản bội lại sự tiều tụy bất an của hắn suốt mấy ngày qua. Mái tóc bạc trắng, hắn ngồi xuống bên cạnh ta: "Phục Linh, cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi. Nào, uống chút thuốc bồi bổ thân thể đi." Ta lập tức nghiêng đầu né tránh chiếc muỗng thuốc hắn đưa tới, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi quên rồi sao? Ta đã vĩnh viễn không thể có thai nữa. E rằng không còn giúp ngươi lấy nhau thai của ta để bào chế thuốc cho Cố Lan Như được rồi." Sắc mặt Hạ Hầu Chiêu hiện lên vẻ mất mát và hoảng loạn. "Phục Linh, ta đã nói ta nhớ ra rồi, những chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Lang trung nói thân thể nàng yếu, cần phải bồi bổ. Dù nàng không thể có thai, nàng vẫn là Phục Linh của ta, là thê tử của ta. Ta tuyệt đối sẽ không bỏ rơi nàng. Hãy tin ta một lần này, được không?" Đúng là một màn bày tỏ si tình cảm động lòng người. Ta cười lạnh, một tay đẩy hắn ra: "Hạ Hầu Chiêu, bất kể ngươi yêu thương Cố Lan Như thế nào, ta cũng không muốn liên quan nữa. Ta không còn yêu ngươi, ta muốn hòa ly với ngươi." Sắc mặt Hạ Hầu Chiêu lập tức trắng bệch. Bát thuốc trong tay hắn trượt xuống, nước thuốc nóng rẫy hắt lên y phục hắn, để lại một vết bỏng đỏ rực trên cánh tay. Nhưng hắn lại như không hề cảm thấy đau, chỉ nhìn ta đầy vẻ không thể tin nổi, tựa như không thể chấp nhận những lời tàn nhẫn này lại thốt ra từ miệng ta. Nước mắt treo lơ lửng nơi khóe mắt, hắn yếu ớt như một đứa trẻ: "Phục Linh, đừng nói những lời giận dỗi như vậy. Tất cả là lỗi của ta, nàng oán ta, hận ta, muốn ta làm gì cũng được..." Ta lạnh lùng cắt ngang: "Vậy thì ngươi đi chết đi." Sắc mặt Hạ Hầu Chiêu càng trắng bệch hơn. Hắn nhìn ta không chớp mắt, như thể không dám tin ta có thể thốt ra những lời tuyệt tình như vậy. Ta nhìn hắn đầy căm hận, chậm rãi nói từng chữ: "Ngươi không phải muốn bù đắp cho ta sao? Chỉ khi ngươi chết đi, mới có thể bù đắp được những đau khổ ta từng chịu đựng..." Hắn gần như run rẩy bịt chặt miệng ta, ép ta vào lòng mình:"Phục Linh, đừng nói những lời này! Nàng rõ ràng yêu ta, nàng yêu ta!" Hắn ngồi lặng trong phòng ta suốt một đêm. Cuối cùng, chỉ khi gia nhân báo rằng Cố Lan Như lại phát bệnh, gào khóc đòi treo cổ, hắn mới vội vàng rời đi. Trước khi rời đi, hắn còn chu đáo kéo chăn đắp kín cho ta: "Khanh Khanh, nàng cứ yên tâm đợi ta, ta sẽ sớm quay lại." Giấc ngủ này ta ngủ không yên ổn chút nào. Có lẽ sợ ta bỏ trốn lần nữa, Hạ Hầu Chiêu ra lệnh cho người xích chặt tứ chi ta bằng xiềng xích sắt, dây xích nối thẳng vào đầu giường, khiến ta chẳng thể rời khỏi căn phòng tân hôn này. Bên ngoài ồn ào huyên náo, đám hạ nhân nói rằng Cố Lan Như lại giở trò, bị Hạ Hầu Chiêu tát cho hai cái, lúc đó mới chịu yên. Khi kể lại chuyện này, hạ nhân còn kín đáo quan sát sắc mặt ta. Ta bật cười lạnh lùng, không vạch trần ý đồ của nàng ta. Những lời này chẳng qua là do Hạ Hầu Chiêu sai nàng ta nói với ta mà thôi. Đến bữa sáng, Hạ Hầu Chiêu lại đến. Sau lưng hắn còn có Cố Lan Như đi theo. Quả nhiên, giống như đám hạ nhân nói, sau khi bị Hạ Hầu Chiêu tát hai cái, trên mặt nàng ta vẫn còn hằn rõ dấu bàn tay. "Phục Linh, trước kia đều là do Lan Như không hiểu chuyện, ỷ vào việc ta mất trí nhớ mà làm càn, ức hiếp và sỉ nhục nàng." Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, liếc mắt ra hiệu cho Cố Lan Như. Nàng ta thoáng lộ vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn chần chừ quỳ xuống trước mặt ta. "Ta đã dạy dỗ nàng ấy rồi. Hôm nay nàng ấy đến đây là để xin lỗi nàng." Vừa nói, ánh mắt Hạ Hầu Chiêu vừa toát ra sự áp bức, khiến Cố Lan Như không dám ngẩng đầu lên. "Lan Như, xin lỗi đi!" Cố Lan Như bĩu môi, ta có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt tràn đầy hận ý của nàng ta khi nhìn ta. Nàng ta và Hạ Hầu Chiêu giằng co một lúc, cuối cùng miễn cưỡng mở miệng: "Trước đây đều là ta không tốt, tỷ tỷ, tỷ nể mặt Hạ Hầu ca ca, tha cho ta lần này đi..." "Bốp…" Nàng ta chưa kịp nói hết câu, ta đã cầm ngay ấm trà nóng rực bên cạnh, hất thẳng về phía nàng ta! 7 Không ai ngờ ta sẽ đột nhiên hành động như vậy. Cố Lan Như không kịp né tránh, ấm trà đập thẳng vào đầu nàng ta, vỡ tan, nước trà nóng hổi lập tức hắt lên người nàng ta. Hơi nóng bỏng rát khiến nàng ta đau đớn gào thét, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp phòng. "Lan Như, nàng làm sao vậy… Phục Linh, nàng quá đáng rồi!" Hạ Hầu Chiêu theo bản năng lao tới đỡ nàng ta dậy, lạnh giọng quát ta. Thế nhưng khi vừa quay đầu chạm phải ánh mắt ta, giọng hắn lập tức nghẹn lại. Bàn tay hắn run lên, vội vàng buông nàng ta ra, lùi về sau. Cố Lan Như vừa được hắn dìu dậy, còn chưa kịp đứng vững, lại bị chính hắn đẩy ra, ngã ngồi xuống đống mảnh sứ vỡ dưới đất. Hạ Hầu Chiêu tránh ánh mắt ta, quay sang lạnh lùng nói với Cố Lan Như: "Phục Linh còn chưa cho phép nàng đứng lên, thì cứ tiếp tục quỳ ở đó đi! Quỳ đến khi nào nàng ấy chịu tha thứ thì hẵng đứng dậy!" Ta khẽ cười lạnh, giả vờ như không nhìn thấy những động tác nhỏ của hắn, tiếp tục thản nhiên nhặt đồ trên bàn, tùy ý ném về phía Cố Lan Như. Cốc trà, đĩa thức ăn, bát canh nóng hổi. Tiếng "bốp bốp" vang lên liên tục, hòa cùng những tiếng gào khóc của nàng ta. Thức ăn văng tung tóe, nước canh nóng bỏng thấm ướt cả y phục, nàng ta chật vật vô cùng. Hạ Hầu Chiêu đau lòng thấy rõ, nhưng chỉ siết chặt tay, không dám lên tiếng, cuối cùng đành nghiêng đầu né tránh. Cố Lan Như bị hành hạ đến mức quỳ cũng không vững, cả người đầy vết thương, trên trán, trên mặt, trên người đều là máu, cuối cùng ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự, ngay cả sức để kêu rên cũng không còn. Nàng ta được người ta khiêng đi. Sau khi nàng ta rời đi, Hạ Hầu Chiêu vẫn đứng đó, hai mắt đỏ hoe nhìn ta: "Phục Linh, nàng hài lòng chưa?" Hắn siết chặt nắm tay, cố nén run rẩy: "Lan Như đã trả giá cho lỗi lầm của nàng ấy rồi. Như vậy, nàng có thể hài lòng rồi chứ?" Câu này nghe cứ như thể ta là một kẻ vô lý ngang ngược vậy. Rõ ràng, ta mới là người chịu ấm ức. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn khuôn mặt mà ta từng yêu suốt năm năm. Từ lần đầu gặp gỡ trong cung yến, đến ngày trận hỏa hoạn thiêu rụi tất cả—tròn năm năm. Khuôn mặt này, năm năm trước ta có thể không ngại nhảy vào lửa để cứu hắn, vậy mà bây giờ, nó lại trở nên xa lạ đến mức khiến ta ghê tởm.