2. Khói dày đặc khiến tôi ngạt thở, tôi tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc cũng thấy Thẩm Lê đang hôn mê bất tỉnh nằm trong một góc. Lúc này lửa càng ngày càng lớn, tôi ôm Thẩm Lê chạy ra ngoài, một cái kệ ngã xuống, tôi đưa tay theo bản năng để bảo vệ Thẩm Lê, nên bị kệ ngã trúng tay. Kim loại nóng bỏng cắt vào tay tôi, miệng vết thương chảy máu rất nhiều còn nổi những mụn nước li ti. Tôi cắn răng chịu đựng cuối cùng cũng chạy ra ngoài được. Bởi vì trận hỏa hoạn kia, tay của tôi đã bị thương tật vĩnh viễn, sẽ không cầm dao mổ được nữa. Đây chẳng khác nào là bản án tử đối với tôi, sau khi ban lãnh đạo bệnh viện mở một cuộc họp thảo luận, tôi đã được chuyển đến khoa kiểm nghiệm của bệnh viện. Nhưng tôi vẫn còn rất may mắn, bởi vì người tôi yêu không có chuyện gì. Thẩm Lê hôn mê ba ngày, tôi luôn bên cạnh cô ấy. Người tự xưng là ‘bạn thân’ của Thẩm Lê tên là Quý Diên, chưa từng xuất hiện lần nào. Nhưng sau khi Thẩm Lê tỉnh lại, hắn lại ôm hoa tươi đến thăm cô ấy. Quý Diên còn gạt cô ấy, cướp đi công lao của tôi, hắn nói hắn chính là người cứu Thẩm Lê ra khỏi biển lửa. Nhưng quan trọng là Thẩm Lê lại tin, sau đó cô ấy càng ngày càng thất vọng với tôi. Ngay cả khi tôi cho cô ấy xem vết thương trên cánh tay và đặt hồ sơ bệnh án trước mặt cô ấy, cô ấy cũng không thèm nhìn, hoàn toàn không tin tôi. “Anh bận rộn như vậy, trong lòng anh chỉ có bệnh nhân của anh, sao có thời gian mà đến cứu tôi? Cho dù tôi vẫn luôn ôm một tia hy vọng rằng anh sẽ đến cứu tôi. Nhưng anh không có cứu tôi thì thôi, còn muốn cướp đi công lao của Quý Diên sao?” Thẩm Lê trong lòng tôi là một người tốt bụng và đáng yêu, tuy rằng ngày thương cô ấy hay hờn dỗi trách tôi không dành thời gian cho cô ấy, nhưng tôi vẫn luôn tin tưởng sẽ có một ngày cô ấy sẽ hiểu ra. Cho tới bây giờ tôi mới hiểu được chúng tôi vốn dĩ không hợp nhau. Tôi không thể cho cô ấy một cuộc sống hôn nhân mà cô ấy mong muốn, cô ấy cũng không thể hiểu được sứ mệnh của một người bác sĩ như tôi. Khi đang chìm trong hồi ức, Quý Diên đã thừa thắng xông lên, thổ lộ cùng Thẩm Lê: “Thẩm Lê, từ lúc học Đại học tôi đã thích cậu, tôi có chỗ nào không bằng Chu Trạm, điều kiện gia đình tôi còn tốt hơn anh ta, lại hiểu tâm lý phụ nữ hơn, tôi có công việc ổn định, thời gian rảnh rỗi có thể ở bên cạnh cậu, cậu có thể cho tôi cơ hội không?” Thẩm Lê không trả lời ngay lập tức, cô ấy đang suy nghĩ, so với Quý Diên tôi còn nóng lòng muốn nghe câu trả lời của cô ấy hơn. Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh, ngay cả linh hồn như tôi cũng có thể nghe thấy tiếng nhịp tim mình đập loạn xạ, không biết qua bao lâu, điện thoại của Thẩm Lê reo lên. Trên màn hình là số điện thoại của tôi, Thẩm Lê nghe máy, bên đầu dây kia là giọng nói của cảnh sát: “Xin hỏi, cô có phải là vợ của Chu Trạm không? Chúng tôi là cảnh sát, chồng cô bị tai nạn đã bất hạnh qua đời.” Chớp mắt sắc mặt của Thẩm Lê đã cứng đờ, tôi cho rằng cô ấy sẽ rất đau lòng, nhưng giây tiếp theo cô ấy lại nổi giận. “Chu Trạm, không ngờ khả năng diễn xuất của anh còn tốt hơn cả tôi, tôi vốn chỉ muốn đùa với anh một chút, để khiến anh lo lắng cho tôi.” Nhưng anh ngay cả giả chết cũng dám làm, anh thật sự làm tôi quá thất vọng rồi.” Thẩm Lê cực kỳ tức giận mà cúp điện thoại, uống liên tục vài ly rượu mới có thể kìm nén cơn giận. Quý Diên không hề khuyên nhủ Thẩm Lê, mà dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô ấy uống đến khi say bí tỉ, sau đó thăm dò: “Vậy bây giờ cậu có còn muốn về nhà không?” Thẩm Lê thất tha thất thiểu mà đứng dậy, xém chút nữa mà té ngã, Quý Diên lập tức đỡ lấy. “Anh ta không quan tâm đến tôi, tôi còn trở về làm gì nữa?” Thẩm Lê đã say đến mơ mơ màng màng, để mặc Quý Diên đỡ cô ấy, tay Quý Diên đã di chuyển từ vai sang eo cô ấy. Tôi muốn chạy đến đấm vào mặt Quý Diên, ai cho phép anh ta chạm vào vợ tôi, nhưng tôi không thể làm gì được. Thẩm Lê không hề phát hiện, còn tưởng người bạn thân này là một người đàn ông lịch thiệp. Cho đến khi Quý Diên đưa Thẩm Lê vào khách sạn, anh ta đỡ Thẩm Lê đang suy khướt lên giường, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ngay khi môi của Quý Diên sắp chạm vào môi cô ấy, điện thoại lại reo lên. Lúc này Thẩm Lê tỉnh táo lại, đẩy Quý Diên ra. Tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Đầu dây bên kia vẫn nói những lời như cũ, nhưng Thẩm Lê đã mất kiên nhẫn: “Chu Trạm anh giỡn xong chưa? Tôi không có thời gian mà chơi trò giả chết với anh!” Sau khi cúp điện thoại, cô ấy nhìn Quý Diên với vẻ mặt phức tạp, có chút xấu hổ, tức giận và bất an. Có phải lúc này cô ấy đã nhớ lời tôi hay nói. Tôi nói: “Anh cũng tin trên đời này có tỉnh bạn đơn thuần giữa nam và nữ, nhưng Quý Diên không phải như vậy, hắn có ý đồ xấu với em, anh không cấm em kết bạn, nhưng hắn thì không được.” Thẩm Lê, chấn chỉnh tinh thần rồi nói: “Vừa rồi chúng ta đều uống hơi nhiều, đừng để trong lòng.” “Chu Trạm không còn yêu cậu nữa, sao cậu không cho mình cơ hội?” Thẩm Lê siết chặt tay: “Cho dù anh ấy không yêu tôi, nhưng chúng tôi đã kết hôn, trước khi tôi ly hôn, tôi sẽ không bao giờ phản bội anh ấy.” “Tôi không biết trong tương lai, mối quan hệ của tôi và cậu sẽ như thế nào, là bạn thân cũng được, là người yêu cũng được nhưng tôi hy vọng ngay lúc này cậu có thể tôn trọng tôi!” Quý Diên miễn cưỡng gật đầu. Không biết tại sao, mũi tôi lại cay cay. Trong một khoảnh khắc, tôi cũng mong Thẩm Lê sẽ phản bội tôi, như vậy tôi sẽ có lý do để ngừng yêu cô ấy, nhưng hiện tại tôi không biết làm cách nào để hận cô ấy. Thẩm Lê, rời khỏi phòng, tự mình thuê một phòng khác. Cảnh sát vẫn kiên trì gọi điện cho Thẩm Lê, mẹ tôi đã qua đời hai năm trước, bây giờ Thẩm Lê là người thân duy nhất của tôi trên đời. Thẩm Lê dứt khoát tắt điện thoại mà đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lê đến công ty, mới vào đã nghe đồng nghiệp đang bàn tán. “Thẩm Lê, cô biết tin gì chưa? Báo đưa tin, khu chúng ta tối qua có một vụ tai nạn thảm khốc, khuôn mặt người chet đều bị nát hết, rất đáng sợ, tôi sợ mẹ hắn cũng không thể nhận ra.” Thẩm Lê sợ hãi đánh rơi cả điện thoại xuống đất, sau đó hoảng loạn mà nhặt lên, hốt hoảng mở tin tức lên xem. Thông tin nạn nhân vẫn chưa được công bố, bởi vì hình ảnh quá đáng sợ nên khuôn mặt tôi đã được làm mờ. Nhưng bộ quần áo trên người tôi, là bộ mà cô ấy đã mua cho tôi hồi năm ngoái. Nếu cô ấy để ý kỹ sẽ biết nạn nhân đó chính là tôi. Nhưng Thẩm Lê vẫn không nhận ra, cô ấy thở ra một cái nhẹ nhõm, nhưng vẫn không yên tâm mà gọi cho Quý Diên. “Tôi, tôi vừa xem tin tức đêm qua đúng là có xảy ra một vụ tai nạn, tôi sợ….” Thẩm Lê cũng không dám nói tiếp… Quý Diên bình tĩnh mà an ủi cô ấy: “Tôi cũng mới đọc tin tức kia, cậu yên tâm không phải Chu Trạm đâu…” Tôi đứng một bên không biết nên khóc hay nên cười, tôi không thể hiểu suy nghĩ của cô ấy, vì sao không gọi điện thoại cho tôi để xác nhận. Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Lê sợ tin tức này là thật, cô ấy không đủ dũng cảm để đón nhận sự thật từ tôi, đồng thời cũng hy vọng có người nói cho cô ấy biết tin tức này là giả. Ngay cả khi Quý Diên suýt nữa đã làm điều sai trái với cô ấy vào đêm qua. Quý Diên đến nhanh hơn tôi tưởng tượng, hắn không để ý ánh mắt người khác mà ôm lấy Thẩm Lê đang lo lắng, một lần nữa an ủi tâm trạng của cô ấy. Lần này Thẩm Lê không có đẩy Quý Diên ra, mà tận hưởng sự ấm áp, diu dàng trong lồng ngực của Quý Diên Nhưng rất mau, loại hành vi lừa mình dối người của bọn họ đã bị mấy anh cảnh sát làm gián đoạn. Cảnh sát thông báo toàn bộ tình huống đêm qua. Sắc mặt Thẩm Lê trở nên trắng bệch, ngã quỵ. Cho đến khi nhìn thấy thi thể của tôi, cô ấy bắt đầu quỳ xuống, gào khóc, nói rằng cô ấy hối hận, không nên đùa giỡn làm hại chết tôi. Quý Diên lại ôm Thẩm Lê mà nói: “Không phải là lỗi của cậu, cậu không có hại chết Chu Trạm, chắc chắn là do Chu Trạm chạy đến bệnh viện tăng ca mới xảy ra tai nạn, không phải anh ta luôn như vậy sao?” Không thể ngờ, câu nói này lại có tác dụng. Cảm giác tội lỗi của Thẩm Lê đối với tôi dần dần biến mất, cô ấy cũng bớt cắn rứt lương tâm hơn. Nhưng ngực tôi lại rất đau, đúng vậy, tôi ở trong lòng Thẩm Lê chính là một người như vậy. Với sự giúp đỡ của Quý Diên, Thẩm Lê đã lo xong tang lễ cho tôi. Toàn bộ thời gian đó, cô ấy không biểu lộ cảm xúc gì, tôi cũng không biết trong lòng cô ấy đang nghĩ cái gì. Tôi vừa mới được chôn cất, Quý Diên còn không chờ nổi: “Thẩm Lê, Chu Trạm đã không còn nữa, nhưng cậu vẫn phải tiếp tục sống, con người nên hướng về phía trước, từ đây về sau có thể để tôi chăm sóc cậu được không?” Trên mặt Thẩm Lê cuối cùng cũng có cảm xúc, khóe mắt cô ấy đỏ lên, giọng nói run rẩy: “Cậu có thấy bây giờ nói những chuyện này không hề thích hợp không?” Quý Diên cũng không chịu từ bỏ: “Tính của tôi thẳng thắn, đây cũng là sự thật, Chu Trạm không yêu cậu cũng là sự thật, tôi mong cậu có thể vượt qua nỗi đau này và mau chóng bắt đầu cuộc sống mới.” Giọng nói Thẩm Lê càng nghẹn ngào: “Cậu để cho tôi chút thời gian, tôi sẽ suy nghĩ.” Cô ấy đẩy Quý Diên ra, một mình rời đi, tôi cũng đi theo cô ấy. Nhìn dáng đi của cô ấy, vốn là một người tự tin, lần đầu tiên tôi thấy cô ấy cúi đầu. Đột nhiên tôi nhớ lại chuyện năm đó, Thẩm Lê vỗ vai tôi: “Ngẩng đầu lên, nếu không sau này sẽ bị gù lưng đó!” Sau này, cô ấy cũng thường xuyên nhắc nhở tôi, chỉ cần thẳng lung, tinh thần phấn chấn, con người cũng sẽ tự tin hơn. Cuối cùng tôi cũng được về nhà, nơi tôi đã từng xem là tổ ấm. Trên bàn vẫn còn đồ ăn mà tôi đã chuẩn bị cho cô ấy, đương nhiên là bị hư rồi, hoa cũng đã khô héo. “Tại sao lại như vậy? Không phải anh luôn thất hứa với em sao? Tại sao lần này anh không bỏ rơi em? Em sai rồi Chu Trạm….? Anh quay trở về với em được không?” Thẩm Lê rốt cuộc cũng đã tin tôi không có lừa cô ấy, tôi luôn xem cô ấy quan trọng hơn cả mạng sống của mình. Đáng tiếc, cô ấy không tin tôi, đùa giỡn khiến tôi xảy ra tai nạn, tôi đã không thể trở về được nữa. Tôi lại nhớ đến mùa hè năm ấy, Thẩm Lê thổ lộ với tôi, chúng tôi cùng nắm tay tay, chậm rãi mà đi dạo. Chúng tôi cùng nhau đi trên một con đường yên tĩnh, cũng cùng nhau đi qua chợ đêm náo nhiệt, con đường kia vốn rất dài, nhưng tôi lại cảm thấy rất ngắn, nhanh như vậy đã đến nhà cô ấy. Tôi đứng dưới lầu lưu luyến mà nhìn cô ấy đi lên nhà. Sau khi lên nhà cô ấy lại đột nhiên chạy xuống, kiễng chân mà hôn lên môi tôi, nghịch ngợm mà nói: “Đây là nụ hôn chúc ngủ ngon.” Ngập ngừng một lát: “Thật ra em đã lấy hết dũng khí mà thổ lộ với anh, em quá phấn khích mà quên hỏi anh, anh muốn vào Đại học nào, chuyên ngành gì?” “Đại học A, ngành Bác sĩ.” Thẩm Lê mỉm cười, tôi biết ngôi trường mà cô ấy muốn theo học, tuy rằng không cùng trường với tôi, nhưng lại cùng một thành phố. “Bác sĩ cũng tốt, có thể cứu người, từ nay anh chính là thần tượng của em.” Tôi chọn làm bác sĩ cũng vì ba tôi, tôi đã nhìn thấy ông ấy đau đớn trên giường bệnh mà không làm gì được. Sau đó tôi đã dồn hết tâm huyết để trở thành một bác sĩ ưu tú. Mong rằng những bệnh nhân mắc căn bệnh giống như ba tôi đều có thể chữa lành. Tôi vẫn luôn nhớ rõ những gì Thẩm Lê đã từng nói với tôi, chính tôi cũng muốn trở thành thần tượng cũng như niềm tự hào của cô ấy. Lựa chọn học ngành y cũng có nghĩa là thời gian và sức lực tôi dành cho Thẩm Lê sẽ rất ít. Sự thông cảm và ủng hộ ban đầu của Thẩm Lê dần trở thành oán trách, hơn nữa bên cạnh cô ấy còn có một Quý Diên gây chia rẽ, tôi sợ một ngày nào đó, tôi sẽ mất đi Thẩm Lê.