Vào ngày kỷ niệm 3 năm kết hôn, vợ tôi giận dỗi, lại nghe lời xúi giục của bạn thân khác giới mà giả vờ bị bắt coc. Tôi tin là thật trên đường đi cứu vợ đã bị tai nạn mà chết. Mà vợ tôi lại ở trong quán Bar uống rượu vui vẻ với bạn thân: "Ha ha ha, cậu không biết đâu lúc tôi nghe thấy giọng nói lo lắng của Chu Trạm, liền tưởng tượng ra bộ dáng ngốc nghếch của anh ta rồi." Nhưng cô ấy không biết tôi đã chết rồi.. 1. Hôm nay là ngày kỉ niệm 3 năm tôi và Thẩm Lê kết hôn, nói ra cũng thật xấu hổ, hai lần trước tôi đều lỡ hẹn. Bởi vì tôi là bác sĩ, hai lần đó đều vô tình có ca cấp cứu. Vì để đền bù cho cô ấy, tôi đã làm một bàn đầy thức ăn mà cô ấy thích, sợ cô ấy chê tôi không có lãng mạn, tôi còn mua cho Thẩm Lê bó hoa cát tường mà cô ấy yêu thích. Bày biện xong xuôi, lòng tôi cũng có chút hồi hộp, trong lòng vẫn nghĩ đến nụ cười đầy quyến rũ của Thẩm Lê. Đồng hồ tích tắc, tích tắc từng hồi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Thẩm Lê. Sau đó có một cuộc gọi đến, Thẩm Lê khóc lóc gọi đến: “Chu Trạm, mau đến cứu em, em bị bắt cóc, bọn họ không cho em báo cảnh sát, nếu không họ sẽ giet em. Em bị nhốt ở căn nhà hoang sau núi….” Thẩm Lê còn chưa nói xong, điện thoại đã bị ngắt. Tôi sợ đến mức hồn bay phách tán, năng lực tự phán đoán cũng không có đã chạy như bay ra ngoài. Tôi lái xe rất nhanh, suốt chặng đường cả người run lẩy bẩy, làm một bác sĩ, tôi đã quen với chuyện sống chết, nhưng đây là lần thứ hai tôi cảm thấy hoảng sợ như vậy. Ở một ngã tư đường, chiếc xe tải xuất hiện đột ngột, tôi thắng không kịp nên đã đụng vào. Một cơn đau nhức quét qua toàn thân, tôi mơ màng thấy những mảnh kính vỡ vụn trước mặt tôi, tôi va đầu vào tay lái, phun từng ngụm máu. “Tôi không thể chet được, Thẩm Lê còn đang chờ tôi….” Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đang đứng ở một quán Bar… Khi tôi chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Tôi theo giọng nói đó mà nhìn qua, thấy Thẩm Lê đang tươi cười, bên cạnh còn có anh bạn thân của cô ấy Quý Diên. [Anh đã nói em sẽ không sao mà.] Tôi kích động, muốn chạy đến ôm cô ấy vào lòng, nhưng kết quả là cả người tôi lại xuyên qua người cô ấy. Tôi không thể tin được, nhìn vào mình rồi nhìn Thẩm Lê. Tôi thực sự đã chết rồi sao? Quý Diên giúp Thẩm Lê rót một ly rượu, hai người vui vẻ cạn ly. “Đã hết giận chưa?” Thẩm Lê phụt một tiếng: “Cách của cậu thật hay.” Không biết cô ấy nghĩ đến cái gì lại tiếp tục cười lớn hơn nữa: “Ha Ha Ha, cậu biết không, khi nghe thấy giọng hoang mang, hoảng loạn của Chu Trạm, trong đầu liền hiện ra bộ dáng ngốc nghếch của anh ta.” Quý Diên cũng cười: “Chỉ cần cậu hả giận là được rồi.” “Để cho Chu Trạm sốt ruột một đêm đi, ai biểu anh ta tối ngày nghi thần nghi quỷ, cứ nghi ngờ tình bạn của hai chúng ta.” Trong lời bọn họ nói tôi mới nhận ra sự thật, không có chuyện gì xảy ra với Thẩm Lê, chuyện bắt cóc là trò đùa do cô ấy và Quý Diên nghĩ ra. Lòng tôi đau như có ai đâm vào tim, còn đau hơn cả việc tôi bị tai nạn xe. Đó là người phụ nữ tôi yêu thương suốt 10 năm, tôi xem cô ấy là tất cả, cô ấy còn quan trọng hơn tính mạng của tôi. Thì ra trong mắt cô ấy, sự lo lắng của tôi chỉ là trò vui. Tôi và Thẩm Lê là bạn học cấp ba, cô ấy là lớp trưởng, không chỉ học giỏi mà còn tốt bụng. Tôi là người nghèo nhất lớp, thật ra là nghèo nhất trường. Ba mẹ tôi là nông dân lại không biết chữ, chỉ dựa vào vài mẫu ruộng trong nhà mà duy trì cuộc sống. Sau đó, ba tôi bất hạnh mà qua đời vì ung thư, trụ cột duy nhất của gia đình đã mất. Đã rất nhiều lần tôi muốn bỏ học, mẹ tôi vừa khóc vừa dùng rọi đánh tôi: “Nếu con không đi học thì đừng coi mẹ là mẹ của con, ba mẹ cả đời không biết chữ, bị người ta coi thường, con phải sống làm sao cho ba mẹ tự hào.” Học phí của tôi là do mẹ chắp đông vá tây mà có. Có lần chưa kịp đóng tiền học phí, bị giáo viên gọi lên văn phòng. Thẩm Lê cũng có mặt ở đó, đây là lần đầu tiên tôi biết xấu hổ, cả người nóng như phát sốt. Cô ấy nhìn tôi một cái, sau đó xin lỗi giáo viên: “Xin lỗi cô, Chu Trạm đã đóng tiền học phí, bạn ấy nói nhờ em đưa cho cô, ngại quá em lại quên mất.” Giáo viên lên tiếng: “Vậy sao vừa rồi em không nói gì?” Đầu tôi cúi càng thấp, càng không biết mở miệng như thế nào, Thẩm Lê lại nói thay tôi: “Cô đừng hiểu lầm, Chu Trạm bình thường rất rụt rè, lúc căng thẳng sẽ càng khó mở lời hơn.” “Con trai mà lại rụt rè như vậy, sao này có thể làm được gì?” Tôi không nhìn giáo viên nhưng cũng có thể cảm nhận được sự mỉa mai của bà ấy qua giọng nói. Tôi vẫn không nói một lời, cúi đầu đi ra ngoài, Thẩm Lê đi theo sau tôi. Cô ấy gọi tôi lại, vỗ vào vai tôi: “Ngẩng đầu lên, nếu không sau này sẽ bị gù lưng đó!” Đó là lần đầu tiên tôi cùng Thẩm Lê nói chuyện, tôi cứ ấp a ấp úng: “Cám ơn cậu, nhưng mà tiền học phí đó…..” Thẩm Lê cười tươi, khi cô ấy cười thật sự rất đẹp, như cơn gió mùa xuân của tháng ba, khiến lòng tôi xao xuyến. “Tôi cũng không tự nguyện giúp ai, nghe nói cậu rất giỏi Toán, vừa hay tôi lại yếu môn Toán, cậu dạy kèm cho tôi nhé!” Tôi cười cười gật đầu. Thẩm Lê đã bảo vệ lòng tự trọng của tôi theo cách riêng của cô ấy, sau này cô ấy cũng từng bước từng bước giúp tôi lấy lại sự tự tin. Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau, đó là sau khi thi Đại học được một tuần. Tôi làm thêm ở nhà máy vào mùa hè, khi tan làm cô ấy đã đợi ở bên ngoài. Cô ấy cầm hai que kem và đưa cho tôi một que, chúng tôi cùng nhau ăn kem, tản bộ hóng gió trên đường về nhà. “Sau cậu đột nhiên đến tìm mình?” Thẩm Lê nhân lúc tôi không để ý mà hôn lên mội tôi, nụ hôn mang hương vị của kem que. “Tôi rất thích cậu, tôi sợ bây giờ không nói, sau này sẽ không còn cơ hội.” Tình yêu của Thẩm Lê giống như cô ấy vậy cởi mở và chân thành. “Nhưng mà, điều kiện gia đình của tôi, không xứng với cậu.” Thẩm Lê tức giận: “Không xứng? vậy sao cậu không nghĩ cách làm cho chúng ta xứng đôi.” “Vậy cậu cố gắng lên, tôi không tin cậu không làm được, tôi sẽ ở đây chờ cậu, chờ đến khí nào chính miệng cậu nói muốn ở bên tôi.” Mắt tôi đã ươn ướt, tôi cảm thấy thật may mắn vì đã gặp được cô ấy, một cô gái rất tốt. Tôi không kiềm chế được và cũng không muốn kiềm chế nữa, tôi ôm Thẩm Lê vào lòng, đặt lên môi cô ấy những nụ hôn vụng về và lạ lẫm. Đêm đó tôi liền thề, cả đời này sẽ tốt với cô ấy. Nhưng sự thật tàn nhẫn trước mắt đã khiến tôi vụn vỡ. Linh hồn của tôi không nơi nương tựa, co ro trong góc, như một gã hề nhìn hai người trước mặt. Uống rượu no say, Thẩm Lê thoáng nhìn di động: “Đã trễ lắm rồi, tôi cần phải về, đùa một chút như vậy được rồi.” Quý Diên vội vàng ngăn lại: “Cậu cho rằng Chu Trạm thật sự quan tâm cậu sao? Lâu như vậy mà anh ta chưa gọi cho cậu một lần, tôi đoán anh ta chưa từng đi tìm cậu.” Thẩm Lê cũng đã say rượu, đầu óc cũng không còn tỉnh táo: “Chu Trạm, thật sự em không là gì trong mắt anh sao?” Tôi vẫn buột miệng mà giải thích: “Không có, người anh yêu nhất là em, mỗi lần anh thất hứa đều là bất đắc dĩ, Thẩm Lê em phải tin anh…” Càng giải thích, giọng tôi càng nhỏ tôi quên mất tôi đã chet, Thẩm Lê sẽ không thể nghe thấy giọng của tôi. Quý Diên thật sự không buông tha tôi, tiếp tục châm ngòi chia rẽ. “Lê Lê, cậu đã quên trận hỏa hoạn ở buổi triển lãm tranh nửa năm trước sao? Xém chút nữa cậu đã chết, là tôi cứu cậu ra khỏi biển lửa, lúc đó Chu Trạm ở đâu?” “Anh ta là một người vô tâm, ích kỷ, cậu còn trông mong gì ở anh ta nữa?” Ánh mắt Thẩm Lê thêm lạnh lẽo, trái tim tôi cũng thêm buốt giá. Nửa năm trước, phòng tranh của Thẩm Lê có tổ chức một buổi triển lãm tranh, cô ấy dùng giọng điệu vừa ra lệnh vừa làm nũng để nói với tôi: “Đây là buổi triển lãm tranh đầu tiên do phòng tranh của em tổ chức, nói như thế nào cũng coi như là một sự kiện quan trọng trong đời em, nếu anh lại bỏ lỡ, em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa!” Hôm đó trùng hợp là thứ bảy, tôi cũng nghĩ sẽ đến được, tôi xoa đầu cô ấy và đồng ý. Trên đường chúng tôi đi đến phòng tranh, Thẩm Lê giống như chú chim nhỏ, quơ chân múa tây nói thật nhiều điều mới lạ với tôi. Hạnh phúc vui vẻ giống như những lúc mới yêu. Tôi cũng hy vọng thời gian có thể ngừng ở khoảnh khắc này, thế giới chỉ có tôi và cô ấy. Nhưng vừa đến cửa, bệnh viện lại gọi cho tôi, có ca bệnh cần phẫu thuật gấp. “Xin lỗi Lê Lê, anh phải đến bệnh viện.” Tôi thả tay Lê Lê ra, thậm chí còn không kịp nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô ấy, chạy như bay đến bãi xe mà không quay đầu lại. Tôi yêu Thẩm Lê, nhưng tôi là một bác sĩ, cứu người chữa bệnh là trách nhiệm của tôi. Tôi chỉ có thể để cô ấy ở vị trí thứ hai. Ca phẫu thuật kia khó giải quyết, kéo dài gần ba giờ đồng hồ, khiến tôi kiệt sức, chưa kịp nghỉ ngơi đã nghe thấy Thẩm Lê gọi đến, cô ấy khóc, nói rằng phòng tranh bị cháy và cô ấy bị nhốt bên trong. Tôi nghe như sét đánh bên tai. Một bên không ngừng an ủi Thẩm Lê, một bên chạy thẳng đến phòng tranh. Cho đến khi bên đầu dây kia không còn nghe âm thanh, tôi sợ đến mức gào khóc, gọi tên Thẩm Lê. Khi đến nơi hiện trường đã r6at1 hỗn loạn, khóc bốc mù mịt, nhân viên cứu hỏa đang dập lửa. Tôi lảo đảo tiến về phía trước tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Lê, lại không thể nào tìm được. Tôi không màng tất cả, bất chấp sự ngăn cản, chạy vào trong biển lửa.