Tình Yêu Của Tôi
Chương 2
Tôi biết cô ta không có ý tốt, nhưng vẫn vô thức đưa mắt về phía trung tâm bữa tiệc, nhìn về phía Quan Nghiễn Đình. Người đàn ông ấy có vẻ ngoài tuấn tú, nhưng thần sắc lại lạnh lùng nghiêm nghị chẳng chút biểu cảm.
Thứ khiến người ta e dè chính là khí thế áp đảo, mạnh mẽ đến mức đáng sợ của anh ta. Có lẽ do tôi nhìn quá lâu khiến anh phát hiện , ánh mắt anh ta đột ngột rơi xuống gương mặt tôi.
Cơn chếnh choáng vì men rượu khiến phản ứng của tôi trở nên chậm chạp, thế nên tôi cứ thế đối diện với anh ta suốt hai giây. Cho đến khi cảm thấy đầu óc ngày càng quay cuồng, tôi mới vội dời ánh nhìn đứng dậy bước nhanh về phía nhà vệ sinh.
Cơn say trào lên, khiến tôi cúi xuống nôn thốc nôn tháo. Sau khi lau mặt tôi bước ra ngoài, nhưng lại bất ngờ chứng kiến một cảnh tượng khó tin.
Ảnh hậu danh giá của ba giải thưởng lớn Chu Dung đang đứng ở ngoài với đôi mắt hoe đỏ, trong tay cô ấy cầm một tấm danh thiếp lúng túng đứng đó, bàn tay khựng giữa không trung. Quan Nghiễn Đình dùng ánh mắt lạnh lẽo và vô cảm nhìn cô ấy, chẳng có chút ý định đưa tay nhận lấy.
Cuối cùng, Chu Dung lau nước mắt, lặng lẽ rời đi. Lúc này, Quan Nghiễn Đình cũng đã nhìn thấy tôi.
Và ngay khoảnh khắc ánh mắt anh ta quét qua, tôi chẳng hiểu vì sao lại chậm rãi mở túi xách lấy ra danh thiếp của mình, rồi đưa tới trước mặt anh ta: "Quan tiên sinh, tôi là Lâm Tĩnh Vi thuộc Tinh Huy Entertainment."
8.
Ánh mắt Quan Nghiễn Đình từ từ rời khỏi gương mặt tôi, chậm rãi quét xuống tấm thẻ trong tay. Sau đó anh ta khẽ nhướng mày, khóe môi nhếch lên đầy hứng thú.
Tôi vô thức nhìn theo ánh mắt anh ta và ngay giây tiếp theo, chợt bừng tỉnh nhận ra— Thứ tôi đưa ra không phải danh thiếp, mà là… thẻ phòng do ban tổ chức tiệc tặng.
Cảm giác xấu hổ như một trận sóng dữ ập đến, tôi lập tức định rụt tay lại. Nhưng Quan Nghiễn Đình đã đưa tay ra, thản nhiên nhận lấy tấm thẻ. Ngón tay thon dài của anh ta kẹp chặt lấy chiếc thẻ phòng, ánh mắt lần nữa dừng lại trên gương mặt tôi.
Trong đáy mắt anh ta, nụ cười nhàn nhạt vẫn chưa tan hết: "Lâm tiểu thư, lát nữa gặp lại."
Tôi trơ mắt nhìn Quan Nghiễn Đình thu lại tấm thẻ, sau đó quay lưng rời đi.
Ngơ ngác trong vài giây, tôi vội vàng đuổi theo định lên tiếng giải thích: "Quan tiên sinh..."
Nhưng thư ký phía sau anh ta đã nhẹ nhàng giơ tay chặn tôi lại, nở một nụ cười lịch sự nhưng kiên quyết: "Lâm tiểu thư, mời cô đi theo tôi."
9.
Tôi cảm thấy mình cần phải giải thích rõ ràng sự thật, nên ngoan ngoãn đi theo thư ký của anh ta vào thang máy. Tầng cao nhất của khách sạn Intercontinental, căn penthouse xa hoa này là không gian riêng của Quan Nghiễn Đình.
Cơn say trong tôi dần dần tan đi, đúng lúc đó cửa phòng bị ai đó từ bên ngoài đẩy mở. Quan Nghiễn Đình bước vào, sau lưng anh ta là vài trợ lý xách theo vali và máy tính.
Còn người quản lý của tôi— chị Phương— thì rụt rè như một chú chim cút, lặng lẽ đẩy vali của tôi ở cuối hàng.
"Chị Phương?" Tôi giật mình bật dậy.
"Vi Vi, hành lý của em chị mang đến đây rồi. Chị đi trước nhé, có gì thì gọi chị." Chị Phương đặt vali xuống, nháy mắt với tôi mấy lần rồi nhanh chóng chuồn mất.
Mấy trợ lý của Quan Nghiễn Đình cũng rất chuyên nghiệp, sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy rồi rời đi ngay sau đó.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và anh ta.
Bầu không khí ngột ngạt đến mức tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống: "Quan tiên sinh, chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm..."
Trên người Quan Nghiễn Đình phảng phất hương rượu nhàn nhạt, anh ta giơ tay nới lỏng cà vạt bước tới ngồi xuống sofa.
"Hiểu lầm?" Anh ta tiện tay vứt cà vạt sang một bên, ngước mắt nhìn tôi: "Vậy Lâm tiểu thư có thể giải thích xem, đưa tôi thẻ phòng là có ý gì?"
Mặt tôi nóng bừng, vội vàng giải thích: "Tôi định lấy danh thiếp, nhưng cầm nhầm..."
Quan Nghiễn Đình cười nhạt, ánh mắt không rõ ý vị: "Vậy đưa danh thiếp cho tôi là có ý gì?"
"Tôi chỉ hy vọng có cơ hội làm quen với anh. Nếu Quan tiên sinh có ý định đầu tư vào phim ảnh hay truyền hình, mong anh có thể cân nhắc đến tôi..." Càng nói giọng tôi càng nhỏ, vai cũng bất giác trùng xuống.
Người muốn bám vào anh ta nhiều không kể xiết, tôi thì có gì đặc biệt để được anh ta ưu ái?
"Xin lỗi, là tôi mạo muội rồi." Tôi hít sâu một hơi, cúi người thật thấp: "Quan tiên sinh, xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi sẽ rời đi ngay."
Tôi vừa quay lưng, giọng nói trầm thấp của anh ta bất chợt vang lên: "Lâm tiểu thư."
Tôi sững lại.
"Tôi đã từ chối em sao?" Giọng anh vang lên.
Tôi quay lại, ngạc nhiên nhìn anh ta: "Quan tiên sinh, ý anh là... anh thực sự sẽ cân nhắc tôi?"
Quan Nghiễn Đình khẽ gật đầu.
Tôi cắn môi, lấy hết dũng khí hỏi: "Không cần quy tắc ngầm, cũng có thể cân nhắc sao?"
"Không cần quy tắc ngầm." Quan Nghiễn Đình nheo mắt, nét cười lười nhác nhưng lại đầy quyến rũ: "Nhưng tôi có một điều kiện khác."
Tôi lập tức cảnh giác: "Điều kiện gì?"
Quan Nghiễn Đình nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm thấp đến mức khiến người ta run rẩy: "Tôi cần một người vợ. Lâm tiểu thư, em có hứng thú không?"
10.
Tôi hoàn toàn sững sờ, ngón tay vô thức siết chặt vạt váy.
Chung Giai Di từng nói, Quan Nghiễn Đình là người thừa kế của Tập đoàn Thịnh An. Anh ta là một trong những kẻ thao túng cả nửa giang sơn tài chính châu Á.
Đây là người đàn ông mà biết bao thiên kim tiểu thư ao ước gả vào, sao có thể thiếu một người vợ?
Tôi không tin trên đời có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống. Huống hồ… anh ta còn là cậu của Châu Úc Bạch.
Nghĩ đến đây, một cơn lạnh bất giác lan dọc sống lưng, tôi nhìn anh ta giọng nói trở nên dè dặt: "Quan tiên sinh, tôi từng là bạn gái của Châu Úc Bạch, chắc hẳn anh cũng biết."
Quan Nghiễn Đình không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ hơi nghiêng đầu khoanh tay dựa vào sofa, giọng điệu nhàn nhạt như thể việc này chẳng đáng để bận tâm: "Tôi biết."
Tôi cau mày, đáy lòng dâng lên cảm giác khó hiểu: "Anh biết, vậy mà vẫn đưa ra điều kiện này sao?"
Mẹ của Châu Úc Bạch chưa bao giờ coi trọng tôi, mà bà ta lại là chị gái của Quan Nghiễn Đình. Dựa theo lẽ thường, anh ta chẳng có lý do gì để làm vậy cả.
Nhưng ánh mắt của anh ta vẫn bình thản, thậm chí còn có phần lãnh đạm: "Chuyện đó quan trọng sao?"
Tôi khựng lại một giây, cắn môi rồi bật thốt: "Chẳng lẽ không quan trọng?" Tôi gần như không thể tin nổi: "Anh là cậu ruột của Châu Úc Bạch, hơn nữa anh và mẹ anh ta là chị em… Bà ấy luôn rất không thích tôi."
Quan Nghiễn Đình khẽ nghiêng đầu đôi mắt sắc lạnh quét qua tôi, giọng nói vẫn trầm ổn như cũ: "Lâm tiểu thư, bà ta chỉ là con nuôi của nhà họ Quan. Không phải chị ruột của tôi."
Tôi thoáng giật mình.
Anh ta nói tiếp, giọng tuy chậm rãi nhưng mang theo sự chắc chắn tuyệt đối: "Hơn nữa, bà ta có thích em hay không, thì liên quan gì đến việc em làm vợ tôi?"
Tôi hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói có chút khô khốc: "Tôi... Tôi chỉ sợ sẽ khiến anh khó xử."
Dù sao, nếu chuyện tôi trở thành vợ của cậu ruột bạn trai cũ lan truyền ra ngoài, ai mà biết dư luận sẽ xôn xao đến mức nào?
Quan Nghiễn Đình chẳng buồn suy nghĩ, chỉ hờ hững đáp lại: "Lâm tiểu thư, tôi không nghĩ rằng ở Hồng Kông này có ai dám bàn luận chuyện riêng của tôi."
Tôi khẽ nuốt những lời muốn nói xuống, trong lòng thấp thỏm.
Nhưng đúng lúc đó, anh ta bỗng chậm rãi lắc đầu nhẹ nhàng thở dài, như thể tôi mới là người đang gây rắc rối: "Nhưng em cứ liên tục tìm lý do từ chối như vậy, ngược lại khiến tôi có chút khó xử rồi."