Tình Yêu Của Tôi
Chương 1
1.
Châu Úc Bạch ngồi ở hàng ghế đầu khu vực khách VIP, vị trí trung tâm nổi bật nhất.
Còn tôi đứng trên sân khấu, lớp trang điểm kiều diễm rực rỡ, khoác lên mình bộ váy mỏng manh. Tôi uốn éo cơ thể một cách đầy uyển chuyển, ánh mắt mê hoặc cất giọng hát một ca khúc vàng son từ bộ phim cách đây hai mươi năm.
Khi bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.
Châu Úc Bạch chỉ hờ hững vỗ vài tiếng cho có lệ, rồi lập tức đứng dậy rời đi. Anh vừa rời khỏi, hơn chục trợ lý và vệ sĩ lặng lẽ theo sau. Không gian bên trong hội trường thoáng chốc trống đi một nửa.
Trên đường về phòng nghỉ, tôi nhận được tin nhắn từ anh.
"Ngoài xe đợi em." Nhìn bốn chữ ngắn ngủi ấy tôi chỉ biết cười nhạt, một nụ cười vừa mơ hồ vừa gượng gạo.
Đây là năm thứ hai tôi ở bên Châu Úc Bạch, nhưng vẫn chỉ có thể đứng trong bóng tối. Mẹ anh mỗi lần nhắc đến tôi khi trà dư tửu hậu, giọng điệu lúc nào cũng điềm đạm nhưng xa cách: "Cô ta chỉ là một ca nữ thôi, Úc Bạch làm việc luôn có chừng mực."
Anh quả thật rất có chừng mực.
Chỉ vài người bạn thân thiết của anh mới biết tôi là bạn gái chính thức. Nhưng trong những dịp như hôm nay, giữa tôi và anh là khoảng cách vời vợi như vực sâu trời thẳm.
Anh thậm chí chẳng buồn liếc nhìn tôi lấy một lần.
2.
Trong hai ngày sinh nhật của Châu Úc Bạch, tôi đặc biệt xin đoàn phim nghỉ phép để đến bên anh.
Anh nghỉ tại khách sạn trên bán đảo Thạch Áo suốt mấy ngày nay. Khi tôi mang theo quà đến nơi, tầng thượng của phòng tổng thống đã vô cùng náo nhiệt.
"Úc Bạch, cậu thực sự sắp đính hôn với nhị tiểu thư nhà họ Tống sao?" Một người bạn của anh tiến lại gần hỏi.
"Thái tử gia cũng không thoát khỏi số phận hôn nhân liên kết à." Nghe thấy vậy, một người khác cười cười.
"Nhưng mà Úc Bạch, còn Lâm Tĩnh Vi thì sao?"
"Cậu cũng có vẻ để tâm đến cô ấy đấy. Nếu đã đính hôn, cậu định tiếp tục chu cấp hay chấm dứt?"
Châu Úc Bạch khẽ bật cười, giọng điệu nhẹ bẫng như chẳng có gì quan trọng: "Chuyện này có gì khó đâu."
"Cậu đã có cách rồi à?" Mấy người bạn thân của anh xúm lại.
Anh rút một điếu thuốc, châm lửa, khóe môi cong lên đầy thờ ơ: "Một người ở Hồng Kông, một người ở nội địa thôi, chẳng lẽ nuôi không nổi?"
3.
Tôi đứng ngoài cửa nghe hết tất cả, dù đêm hè oi bức nhưng cảm giác như có một gáo nước lạnh dội thẳng lên người. Toàn thân tôi run rẩy, từng cơn run đến tê dại.
Tôi đẩy cửa bước vào, tiếng trò chuyện trong phòng dần im bặt. Châu Úc Bạch kẹp điếu thuốc giữa ngón tay động tác khẽ khựng lại. Tôi đi vào ném hộp quà xuống bàn, không nói một lời quay người bước thẳng ra ngoài.
Châu Úc Bạch nhanh chóng đuổi theo: "Tĩnh Vi..."
Tôi không muốn nghe anh nói gì thêm nữa, chỉ sải bước thật nhanh về phía thang máy. Nhưng ngay khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, bàn tay anh vẫn kịp kéo lấy tôi.
4.
Tôi cúi đầu, dùng sức hất tay anh ra.
Châu Úc Bạch lại nắm lấy, ánh mắt vẫn vững vàng và bình tĩnh như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát: "Tĩnh Vi, ngoan nào. Đừng làm loạn."
"Chia tay đi." Tôi nói.
"Em nói gì?" Anh như thể không nghe rõ mà hỏi lại.
"Tôi nói, chúng ta chia tay đi, Châu Úc Bạch." Cuối cùng, tôi cũng ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào anh.
Thực ra, suy nghĩ này đã nhen nhóm từ lần đầu tiên tôi nghe mẹ anh nói về mình với giọng điệu khinh miệt ấy. Và khi chính tai tôi nghe anh nói ra câu đó, tôi đã hiểu… Tôi và Châu Úc Bạch, thực sự kết thúc rồi.
"Bảo bối, em biết rõ mà! Anh chưa từng thích nhị tiểu thư nhà họ Tống." Anh vẫn giữ giọng điệu dịu dàng, từng bước từng bước dụ dỗ tôi.
"Em chẳng phải luôn muốn hợp tác với đạo diễn Trương sao? Anh giúp em lấy vai nữ chính nhé?" Châu Úc Bạch trước đây chưa bao giờ dùng quan hệ để cho tôi cơ hội.
Vì anh không muốn ai bàn tán về mối quan hệ giữa chúng tôi. Còn bây giờ, anh đang ngầm ám chỉ— nếu tôi chấp nhận làm tình nhân của anh thì anh sẽ cho tôi vai nữ chính?
Tôi bật cười, không kiềm được sự chua chát mà đưa tay đẩy anh ra: "Châu Úc Bạch, chúc anh đính hôn vui vẻ. Đây là lời chúc từ tận đáy lòng của tôi, và từ nay về sau chúng ta đừng gặp lại nhau nữa."
"Lâm Tĩnh Vi, em chắc chắn muốn chọc giận anh đúng không?" Khuôn mặt Châu Úc Bạch trầm xuống.
Tôi bước vào thang máy, không ngoảnh lại.
5.
Sau khi chia tay, sự nghiệp của tôi ở Hồng Kông hoàn toàn đình trệ.
Đúng lúc này, Châu Úc Bạch lại công khai nâng đỡ một tiểu hoa đán mới nổi tên là Chung Giai Di. Những tài nguyên tôi mất đi, cô ta đều dễ dàng có được.
Cơ hội hợp tác với đạo diễn Trương, thứ mà tôi từng ao ước bao năm giờ cũng rơi vào tay cô ta mà chẳng tốn chút công sức nào.
Tại bữa tiệc tối, tôi nhìn thấy Châu Úc Bạch khoác tay Chung Giai Di. Cô ta rạng rỡ và đắc ý bước vào giữa ánh đèn lộng lẫy. Khoảnh khắc chạm mắt nhau, tôi bỗng nhận ra trái tim mình đã phẳng lặng như mặt nước hồ thu.
Tôi đặt ly rượu xuống, quay người rời đi.
Nhưng Châu Úc Bạch đã chặn tôi lại: "Bây giờ, còn muốn quay về không?"
Tôi mỉm cười nhạt nhẽo: "Cô Chung rất trẻ trung và xinh đẹp, ánh mắt anh đúng là không tệ."
Châu Úc Bạch khẽ nhíu mày: "Bảo bối, em đừng chọc giận anh hết lần này đến lần khác nữa được không?"
Tôi nhìn anh, ánh mắt bình thản như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình: "Tôi chuẩn bị về nội địa rồi. Tôi muốn bắt đầu lại từ đầu, chắc cũng không đến mức chec đói."
Châu Úc Bạch bật cười vì tức giận:
"Em nghĩ chỉ cần về nội địa là có thể làm lại từ đầu sao?"
"Em tưởng nếu anh không gật đầu, còn ai trong giới dám dùng em?"
6.
Hợp đồng với công ty quản lý vẫn chưa hết hạn.
Tôi muốn về nội địa sao? Được thôi, phí hủy hợp đồng là ba mươi triệu. Tôi nhìn số tiền phạt mà không khỏi thở dài, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục ở lại Hồng Kông.
Lại một buổi tiệc khác, người quản lý dẫn tôi đi chúc rượu.
Chung Giai Di đứng bên cạnh đạo diễn Trương, phía sau cô ta là cả một hàng dài vệ sĩ và trợ lý với dáng vẻ đắc ý đến cực điểm. Nhìn thấy tôi, cô ta thì thầm điều gì đó với đạo diễn Trương.
Ngay lập tức, ánh mắt ông ta nhìn tôi thay đổi.
Chẳng bao lâu sau, có người cầm một chai rượu bước tới: "Lâm tiểu thư, nếu cô uống hết chai rượu này, thì vai nữ thứ trong phim của đạo diễn Trương sẽ thuộc về cô."
Tôi nhìn chằm chằm vào chai rượu, rồi quay sang nhìn đạo diễn Trương. Có những định kiến không cần phải giải thích, chỉ cần làm được và làm tốt thì mọi thứ đều có thể phá vỡ.
Tôi vươn tay cầm lấy chai rượu. Uống đến ly thứ ba, đột nhiên cả hội trường trở nên im lặng.
Tôi đặt ly rượu xuống, hướng mắt nhìn về trung tâm đám đông. Một người đàn ông cao ráo, khoác trên mình bộ vest đen sắc sảo bước vào giữa bữa tiệc, được bao quanh bởi những ánh mắt cung kính và nịnh hót.
Điều khiến tôi bất ngờ hơn cả là Châu Úc Bạch đang theo sát sau lưng người đàn ông đó. Trên gương mặt anh ta không còn vẻ cao ngạo quen thuộc, mà là sự dè dặt và kính cẩn— một biểu cảm mà tôi chưa bao giờ thấy ở anh ta trước đây.
7.
Không biết từ lúc nào, Chung Giai Di đã đứng phía sau tôi: "Biết người đó là ai không?"
Tôi quay đầu lại, bắt gặp nụ cười đầy ẩn ý của cô ta:
"Đó là cậu của Úc Bạch, người thừa kế của Tập đoàn Thịnh An, kẻ thao túng nửa giang sơn tài chính của cả châu Á. Vị tổ tông này mới thực sự là cây cao nhất trong giới thượng lưu Hồng Kông, không ai với tới được." Giọng điệu của Chung Giai Di tràn đầy mê hoặc, cô ta nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt nửa trêu chọc, nửa xúi giục: "Lâm Tĩnh Vi, nếu cô bám được anh ta thì cả showbiz này chẳng phải sẽ mặc cô tung hoành hay sao?"