Phó Diễn Minh siết chặt vạt áo, dường như không biết đối diện với tôi thế nào. "Xin lỗi, lúc đó anh không suy nghĩ nhiều… đã mạo phạm em rồi." Tôi khoát tay, cũng giả vờ không để tâm: "Không sao, chỉ là một cái hôn, em cũng chẳng thiệt thòi gì." Nhưng trong lòng tôi đang phát điên! [Khốn thật! Còn chưa kịp cảm nhận gì đã xong rồi? Sao không hôn thêm phát nữa?!] Tôi giả vờ bình tĩnh, ngồi trên sofa đọc tạp chí, nhưng tay siết chặt trang giấy, lòng dậy sóng. [Phó Diễn Minh có thích mình không?] [Nếu thích mình, tại sao chỉ hôn một cái?] [Nếu không thích, tại sao lại hôn mình?!] [Tên đàn ông này… đúng là đang dùng chiêu 'dẫn dụ rồi bỏ rơi' mà!] [Sớm muộn gì cũng bắt được anh ta, rồi hôn đến khi anh ta chịu thua mới thôi!] "Khụ khụ." Tiếng ho nhẹ cắt ngang suy nghĩ của tôi. Tôi liếc nhìn, thấy ngón tay của Phó Diễn Minh khẽ co lại, do dự mở miệng: "Vậy… nếu em muốn, thì… có thể hôn thêm lần nữa?" 9. Bùm! Trong đầu tôi như có một quả bom nổ tung. Tôi sững người, quay đầu không thể tin nổi: "Anh nghe thấy suy nghĩ của tôi sao?" Chẳng trách Giang Dao Nguyệt cứ bảo tôi nên im lặng. Chẳng trách Chu Tùy và Nghiêm Văn Tiềm nhìn tôi với ánh mắt đầy sát khí. Hóa ra… họ đều nghe thấy hết?! Vậy mấy suy nghĩ táo bạo về Phó Diễn Minh trước đây… Tôi cứng ngắc quay sang nhìn anh. Anh do dự vài giây, sau đó khẽ gật đầu. Trái Đất này không thể ở nổi nữa rồi. Tôi bất lực dựa vào ghế, nghiêng 45 độ ngửa mặt nhìn trần nhà. Tôi lướt nhanh trong đầu— Những ngày qua, tôi đã đắc tội không dưới mười người. Mà đắc tội nặng nhất… chắc chắn là Phó Diễn Minh. Muốn sờ cơ bụng anh ấy này, muốn nửa đêm lẻn vào phòng anh ấy này… Tất cả những suy nghĩ không nên có đều đã nghĩ đủ cả. Nhưng khoan đã… Hôm đó, sau khi nghe thấy suy nghĩ của tôi, tại sao anh ấy lại mở cửa phòng? Lẽ nào…? Tôi quay sang nhìn anh. Anh vẫn đang nghiêm túc đọc báo, nhưng đầu ngón tay đã siết chặt mép giấy. "Hôm đó anh thật sự thấy nóng sao?" "Đúng vậy." "Không tin." 10. Quản lý của tôi cuối cùng cũng xuất hiện, cầm theo điện thoại của tôi. "Xin lỗi nhé Uyển Linh, vừa rồi nhà có chút chuyện nên tôi phải về một chuyến." Tôi cười nhạt: "Gọi không nghe, nhắn tin cũng không trả lời, cả trợ lý cũng mất hút." "Bây giờ giải quyết xong, lập tức xuất hiện đúng lúc?" "Chị nghĩ tôi sẽ tin sao?" Tôi nhận lấy điện thoại, thầm nghĩ: [Mấy chiêu này gặp nhiều rồi, không ngờ có ngày lại bị chính quản lý và trợ lý của mình chơi một vố.] Quản lý liên tục lau mồ hôi, cố gắng lấy lòng: "Đừng nghĩ nhiều, chẳng phải cuối cùng cũng không có chuyện gì lớn sao?" "Năm năm hợp đồng… sắp hết rồi nhỉ?" Tôi bắt chéo tay trước ngực, lạnh nhạt nói: "Sắp tới, tôi sẽ đích thân đến công ty bàn chuyện này." Mặt quản lý tái mét. Cô ấy không dám nói thêm gì nữa. Nhưng kể từ hôm đó, tôi gần như bị đóng băng. Dự án phim ban đầu đột ngột thay diễn viên. Chương trình thực tế bị trì hoãn vô thời hạn. Các buổi thử vai đều nhận về cái lắc đầu. Phó Diễn Minh biết chuyện, đề nghị tôi vào đoàn phim của anh, nhận vai nữ phụ. Tôi từ chối ngay lập tức. Ngược lại, đạo diễn sàm sỡ tôi ở tiệc mừng công hôm trước lại chủ động gọi đến. Ông ta ra vẻ ban ơn, nói rằng có thể cho tôi đóng một vai phụ nhỏ. Tôi lập tức mắng thẳng vào mặt. Khi Giang Dao Nguyệt gửi tin nhắn đến, tôi đang chán nản vì bị đóng băng. "Chị Uyển Linh, chị có rảnh không? Mau đến cứu bọn em!" Hóa ra đoàn phim của cô ấy sắp khai máy trong ba ngày nữa, nhưng một nữ diễn viên bất ngờ bị thương, không thể tham gia. Vai diễn cần thay thế? Một nhân vật phản diện ác độc, chuyên hành hạ nam chính. Không cần võ công cao cường, nhưng chỉ cần mở miệng là khiến người khác phát điên. Nghe thôi đã thấy hợp với tôi rồi! Tôi lập tức kéo vali đến đoàn phim. Trùng hợp thay… Đoàn phim của Phó Diễn Minh lại ở ngay bên cạnh. "Chị Uyển Linh, anh ấy lại tới rồi." Giang Dao Nguyệt đảo mắt ra hiệu cho tôi. Từ lúc tôi vào đoàn, Phó Diễn Minh liên tục xuất hiện, mang theo đồ uống mát lạnh cho mọi người. Rõ ràng mắt cứ dán chặt về phía tôi, nhưng lại không chịu tiến đến. Tôi khẽ nhếch môi, rồi lại cố gắng đè xuống. Giữ vẻ lạnh nhạt, tôi bước tới trước mặt anh: "Thầy Phó, sao cứ nhìn trộm tôi hoài thế?" Từ khi biết được suy nghĩ có thể bị người khác nghe thấy, tôi dần nhận ra… Phó Diễn Minh có lẽ thực sự có tình cảm với tôi. Từ chiếc áo ngủ hơi mở, cánh cửa phòng khẽ hé… Từ mật khẩu điện thoại là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng tôi… Từ livestream sóng gió, đến việc anh ấy lập tức lao đến cứu tôi trong show thực tế… Từ đồ uống mang tới cả đoàn phim, nhưng vô tình lại là loại tôi thích nhất—trà nho phô mai. Tình cảm của anh ấy, âm thầm bao bọc lấy tôi. Để rồi khi nhận ra, nó lại ầm ĩ đến chấn động lòng người. Dưới cây đào giả trong phim trường, Phó Diễn Minh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. "Anh không có nhìn trộm." "Ồ, vậy là chưa nhìn?" Tôi híp mắt, bước lên một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. "Nhìn thẳng vào mắt em mà nói, anh thực sự không nhìn?" Cách nhau chỉ một khoảng nhỏ, tôi có thể nhìn rõ từng sợi lông mi dài trên gương mặt anh. Mí mắt anh khẽ run, hàng mi khẽ lay động như một cơn gió nhẹ quét qua mặt tôi. Chỉ vài giây sau, Phó Diễn Minh khẽ nhắm mắt lại. Cuối cùng, anh vứt bỏ vỏ bọc, nhẹ giọng thừa nhận: "Anh đã nhìn." Anh càng tỏ ra xấu hổ, tôi càng nổi lên ý nghĩ xấu xa. Tôi khoanh tay, cố tình nhướng mày: "Nói nghe xem, tại sao lại nhìn em?" "Chẳng lẽ là thích emrồi?" Ba phần đùa cợt, bảy phần nghiêm túc, tôi nhìn thẳng vào mắt anh, không biết mình đang mong chờ điều gì. Phó Diễn Minh không trốn tránh nữa. Ánh mắt anh rõ ràng và chân thật, trong đôi mắt ấy, chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng của tôi. "Anh vẫn luôn thích em." Không phải mới đây. Không phải chỉ từ sau khi kết hôn. Mà là từ lâu lắm rồi. "Anh vẫn luôn thích em." 11. Tất cả những lời muốn nói đều nghẹn lại nơi cổ họng. Một năm trước, tôi đã trải qua thời kỳ đen tối nhất trong cuộc đời. Bố mẹ mất trong một tai nạn xe hơi, công ty quản lý cắt bỏ vai diễn của tôi, ép tôi phải nhượng bộ. Trong giới giải trí, tôi không có tiếng tăm, đến cả mượn trang phục từ nhãn hàng cũng phải nhìn sắc mặt người khác. Mãi đến khi một sự tình cờ xảy ra, tôi gặp lại Phó Diễn Minh—người từng học cùng cấp ba với tôi, giờ đã là ảnh đế sở hữu ba giải thưởng lớn. Khi đó, tôi ngồi lặng lẽ ở góc phòng, chẳng ai đoái hoài. Còn anh đứng giữa ánh hào quang, được mọi người vây quanh. Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, tay anh khẽ khựng lại khi nâng ly rượu. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có bất kỳ liên hệ gì với anh. Nhưng chỉ vài ngày sau, một bản hợp đồng hôn nhân đã được đưa đến trước mặt tôi. "Anh có thể giúp em giải quyết những rắc rối với công ty và đoàn phim." "Việc em cần làm chỉ là ký hợp đồng và duy trì hình tượng vợ chồng trước truyền thông." Một món hời không có gì để mất. Nhưng tôi vẫn cảnh giác nhìn anh: "Em có thể giúp gì cho anh?" Phó Diễn Minh gõ nhẹ lên bàn, chậm rãi nói: "Đừng để lộ sơ hở trước ống kính." Tôi đọc đi đọc lại hợp đồng, xác nhận không có điều khoản bất lợi, rồi ký tên vào. Sau đó, tôi chuyển đến nhà của anh. Và đúng như đã hứa, anh giải quyết sạch sẽ rắc rối giúp tôi. Từ ngày đó, tôi chưa từng chủ động nhắc đến anh trên truyền thông, trừ khi được hỏi trực tiếp. Không lợi dụng tên tuổi của anh để đánh bóng bản thân. Thế mà, tôi không ngờ rằng chính suy nghĩ của mình lại phản bội tôi. Còn Phó Diễn Minh, anh cũng không hề đơn giản như tôi nghĩ. 12. Sau khi hoàn thành vai diễn phản diện, điều đầu tiên tôi làm chính là đến thẳng công ty, nộp đơn chấm dứt hợp đồng. "Từ khi ký hợp đồng đến nay, công ty chưa từng giao cho tôi tài nguyên tốt." "Có thì cũng là những dự án bị bỏ lại, không ai nhận." "10 bộ phim, 8 bộ là tôi tự đi thử vai, 2 bộ còn lại là do đạo diễn cũ từng hợp tác mời." "Tôi có thể chịu đựng chuyện đó. Nhưng việc công ty mua tin bôi nhọ tôi là không thể chấp nhận."