TÌNH TRONG NHƯ ĐÃ, MẶT NGOÀI CÒN E
Chương 2
4.
Tôi khựng lại giữa chừng, tay vẫn cầm cốc nước.
Điện thoại liên tục rung lên, là bạn bè đang giục tôi vào game. Nhưng tôi không vội trả lời, toàn bộ sự chú ý đều bị cánh cửa phòng nửa mở nửa khép trước mặt thu hút.
Trong phòng ánh đèn mờ nhạt, rèm cửa khẽ lay động, hơi lạnh từ điều hòa phả ra ngoài, quấn lấy cổ chân tôi.
Nhưng tôi… chỉ có tâm xấu chứ không có gan xấu, trong đầu đã tưởng tượng ra tám trăm cách để giày vò Phó Diễn Minh, vậy mà khi gặp cơ hội thực sự lại chẳng dám tiến lên.
[Chuyện gì đây? Anh ấy đang thử xem mình có suy nghĩ bậy bạ với anh ấy không à?]
Tôi thật sự không hiểu nổi.
[Chẳng lẽ có ngày nào đó mình mơ ngủ nói mớ, bị anh ấy nghe thấy rồi?]
[Trời ơi, con xin thề là con chỉ lỡ nhìn cơ bụng của anh ấy vài lần thôi, lòng dạ con trong sáng, trời đất chứng giám!]
Trong phòng im ắng đến kỳ lạ.
Xuất phát từ tinh thần bạn cùng nhà thân thiện, tôi quyết định đẩy cửa bước vào.
Bên trong, Phó Diễn Minh chỉ bật một chiếc đèn ngủ nhỏ. Anh mặc một chiếc áo ngủ, lười biếng tựa vào đầu giường, để lộ một phần eo thon săn chắc.
Làn da trắng nõn, đôi mắt nhắm nghiền.
Trông cứ như Bạch Tuyết đang chờ hoàng tử đến đánh thức vậy.
Lúc nãy còn thò tay ra mở cửa, thế mà giờ lại ngủ rồi?
Tôi đứng bên giường, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Nếu anh ấy thực sự đang ngủ, tôi đột ngột xông vào chẳng phải rất kỳ quặc sao?
Giữa lúc tôi còn đang do dự, Phó Diễn Minh đột nhiên kéo áo ngủ lên một chút, để lộ thêm một phần da thịt.
Vốn dĩ giỏi ăn nói, nhưng lúc này tôi lại nghẹn lời.
"... Ờm… anh nóng quá à?"
Nóng quá nên mới kéo áo lên?
Nóng quá nên mới mở cửa phòng?
Không thể nào là cố tình được đâu nhỉ?
Từ trước đến nay, hình tượng phổ biến nhất trên mạng về Phó Diễn Minh là một người thuần khiết và ngay thẳng.
Anh không biết nói lời hoa mỹ, nhưng luôn chân thành với mọi người.
Từ lúc kết hôn đến nay, dù không thân thiết lắm, nhưng qua những chuyện nhỏ trong đời sống hằng ngày, tôi cũng nhận ra anh là một người đàn ông chính trực hiếm có.
Vậy nên, tôi chẳng bao giờ nghĩ rằng Phó Diễn Minh lại cố ý mở cửa phòng, kéo áo lên chờ tôi vào.
Chắc chắn là anh ấy cảm thấy nóng quá thôi!
Tôi vội nói:
"Để em mở cửa sổ giúp anh nhé? Buổi tối cũng khá mát, không cần mở điều hòa đâu."
Anh khẽ ậm ừ một tiếng.
Tôi đi đến mở cửa sổ, gió đêm từ bên ngoài thổi vào, dịu nhẹ mát lành.
Đến khi quay lại nhìn, Phó Diễn Minh đã rúc cả người vào trong chăn, chỉ còn lại nửa cái tai đỏ rực lộ ra ngoài.
"Sao nóng đến mức này luôn à?"
Tôi lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa, bưng cốc nước rời khỏi phòng.
5.
Suốt mấy ngày tiếp theo, tôi không thấy bóng dáng Phó Diễn Minh đâu.
Nghe nói anh ấy đi quay quảng cáo ở nơi khác.
Đến khi anh ấy trở về, tôi lại phải tham gia một chương trình livestream thực tế với tư cách khách mời đặc biệt.
Trước khi ra khỏi nhà, tôi nhắn tin cho anh:
"Chìa khóa dự phòng giấu dưới kệ giày, nếu anh quên mang theo thì có thể dùng."
Có lẽ anh ấy đang bận quay phim nên không trả lời ngay.
Chương trình lần này quy tụ toàn những gương mặt nổi tiếng.
Còn tôi – một diễn viên hạng ba chẳng mấy ai quan tâm, chỉ cần ăn uống vui chơi theo kịch bản là được.
Không cần lo lắng chuyện thể hiện trước ống kính, bởi lẽ chưa chắc máy quay đã lia đến tôi được mấy lần.
Hơn nữa, ekip cố tình dựng drama giữa các diễn viên nổi bật để tạo độ hot.
Chuyện này chẳng liên quan đến tôi, tôi cứ ngồi hóng kịch là được.
Buổi livestream vừa bắt đầu, hai nam thần hot nhất chương trình – Chu Tùy và Nghiêm Văn Tiềm đã lời qua tiếng lại.
Hai người đứng trước kệ hàng, tranh cãi gay gắt chỉ vì ai sẽ giúp Giang Dao Nguyệt xách đồ.
"Dao Nguyệt là thành viên nhóm tôi, tôi giúp cô ấy cầm đồ là điều đương nhiên, không cần anh phải lo."
Chu Tùy siết chặt chiếc túi, hừ lạnh:
"Trước đây tôi từng hợp tác với Dao Nguyệt, quan hệ khá tốt. Có vài người đừng nên cố tỏ ra ga-lăng quá mức."
"Chỉ giúp một chút thôi, sao lại thành nịnh nọt?"
"Chẳng cần anh ra tay vào lúc này."
Tôi vừa ăn hạt dưa, vừa gác chân lên ghế hóng hớt, trong lòng thầm nghĩ:
[Một người độn đế cao thêm ít nhất 10cm, một người tay chân gầy gò chẳng bằng con chim cút tôi vừa ăn tối qua. Hai ông cũng chẳng khác gì nhau, tranh cãi làm gì?]
Bỗng nhiên, cả hai đồng loạt quay sang nhìn tôi.
Tôi tưởng họ đang nhìn Giang Dao Nguyệt ngồi phía trước, nên vô tư tiếp tục ăn hạt dưa.
[Cái anh Chu Tùy này bảo mình cao 1m82, ai tin chứ? Tôi đi giày bệt mà đứng cạnh anh ta chỉ thấp hơn có 2cm!]
[Người thì không cao, bụng dạ cũng chẳng rộng rãi, ai bảo anh ta hay ghen tị với nam thứ rồi cắt bớt cảnh quay nhỉ?]
[Còn cái anh Nghiêm Văn Tiềm này nữa, ai đời đi tập gym mà tập đến mức mất hết cơ bắp, chỉ còn lại mỡ vậy?]
[Quầng thâm dưới mắt dày như tường nhà, kem che khuyết điểm cũng chẳng cứu nổi, trông như bị thiếu ngủ trầm trọng.]
Không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng đến kỳ quái.
Người quay phim có tâm lập tức lia camera về phía tôi.
Trong phòng livestream, fan của Chu Tùy và Nghiêm Văn Tiềm vốn đang cãi nhau dữ dội.
Nhưng ngay sau khi nghe thấy, tất cả đều câm nín.
[Khoan đã, vừa nãy ai nói vậy? Kiều Uyển Linh?]
[Chính cô ấy! Cô ấy dám nói thẳng thế luôn à?]
[Không thèm giả bộ nữa à? Định chơi lớn thật rồi?]
Giang Dao Nguyệt lo lắng kéo tay tôi, nhẹ nhàng lắc đầu, sợ tôi bị công kích.
Tôi chẳng hiểu gì, ghé sát cô ấy hỏi nhỏ:
"Ý cô là muốn tôi giúp cô xách túi à?"
Từng hợp tác với cô ấy hai lần, tôi có ấn tượng tốt, nên cũng chẳng lý do gì để từ chối.
Thế là tôi vui vẻ đứng dậy, chen qua hai ông đang mặt nặng mày nhẹ, lấy túi đưa cho cô ấy:
"Này, của cô đây."
"Hai ông con trai mà cứ lằng nhằng mãi chuyện cầm một cái túi nhỏ, đúng là miệng có mà tay thì không."
Giang Dao Nguyệt phì cười.
Ngay cả bình luận trong livestream cũng tràn ngập tiếng cười:
[Trời ơi, miệng lưỡi sắc bén ghê!]
[Cô ấy không kiêng nể ai luôn à?]
[Dám nói thẳng mặt thế này, chắc có chống lưng vững lắm?]
[Chống lưng gì chứ, chồng cô ấy là ảnh đế đấy. Cưới nhau cả năm rồi mà vẫn không kiếm nổi chút tài nguyên nào.]
Ekip nhanh chóng nhận ra giá trị của tôi. Nửa sau chương trình, ba góc quay chính đều hướng về tôi.
Khi máy quay lia tới, tôi liền đổi tư thế đoan trang, ngồi ngay ngắn.
Nhưng khi nghỉ giải lao, tôi lập tức ngồi phịch xuống, thả lỏng hoàn toàn.
"Chị Kiều."
Giang Dao Nguyệt tiến lại gần, thân thiết khoác tay tôi, ghé sát thì thầm:
"Chương trình livestream đấy, chị nên nói ít đi. Chu Tùy và Nghiêm Văn Tiềm đều không dễ chọc, cẩn thận bị họ gây khó dễ."
Tôi làm gì sai sao?
Từ đầu chương trình đến giờ, tôi còn chưa nói được mấy câu với MC.
Tôi chẳng hiểu gì, nhưng vẫn mỉm cười cảm ơn cô ấy.
Từ hàng ghế phía trước, Chu Tùy quay lại, mặt mày đen kịt, lườm tôi một cái rõ sâu. Tôi bĩu môi, bắt đầu hiểu ra ý tứ của Giang Dao Nguyệt.
Lời nói không cần nhiều, chỉ cần đúng trọng tâm là đủ đắc tội người ta rồi.
Tôi suy nghĩ một chút, rồi quyết định hóa thân thành bà hoàng nịnh hót.
6.
Chu Tùy kiễng chân lấy bóng nước. Tôi lập tức bày ra vẻ mặt sùng bái:
"Trời ơi! Chu Tùy đẹp trai quá! Cao phải đến 1m90 rồi ấy nhỉ?"
Nghiêm Văn Tiềm biểu diễn kiếm thuật học từ đoàn phim. Tôi liên tục vỗ tay:
"Wow! Ngầu quá! Anh Nghiêm, cơ bắp anh khỏe thế này, chắc nhấc bổng được hai người như tôi luôn ấy chứ!"
Nhưng khi máy quay vừa chuyển đi, Nghiêm Văn Tiềm liền giơ tay lên cổ, làm động tác 'cắt cổ', trừng mắt đầy đe dọa.
... Ủa, mà anh ta cũng chưa nói là tôi phải đứng hay ngồi để đợi bị xử lý nhỉ?
Là diễn viên hạng ba, đúng là tôi chẳng có chút quyền lợi nào.
Người ta bảo tôi "chờ đó", thế là tôi tìm một góc khuất, ngồi xuống chờ thật.
Đạo diễn bỗng nháy mắt với tôi, ra hiệu nhìn về phía cửa.
Tôi quay đầu lại—Chạm mắt ngay với Phó Diễn Minh vừa bước vào, khoác áo gió dài.
Chương trình mời được anh ấy sao?
Bình luận livestream lập tức nổ tung.