TÌNH TRONG NHƯ ĐÃ, MẶT NGOÀI CÒN E
Chương 1
Là một nữ diễn viên hạng ba trong giới giải trí, không quá nổi bật cũng chẳng chìm nghỉm, gần đây tôi thật đau đầu.
Dường như tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi.
Khi đối mặt với vị đạo diễn trông đầy dầu mỡ đang nâng ly mời rượu, tôi giả vờ mỉm cười nhưng trong lòng lại nghĩ:
[Lão già chết tiệt, nửa chân đã bước vào quan tài còn không biết giữ mình, sớm muộn gì bà đây cũng chặt tay lão cho xem!]
Chiếc ly trong tay đạo diễn khựng lại, ông ta lúng túng rụt tay về.
Khi đứng trước người chồng là ảnh đế của mình trong cuộc hôn nhân plastic, tôi giả bộ lạnh lùng nhưng thật ra trong lòng đang gào thét:
[Đẹp trai thế này mà không cho người ta sờ cơ bụng, đúng là không giữ nam đức!]
Ảnh đế liếc nhìn tôi một cái, rồi lặng lẽ khóa cửa phòng lại.
1.
Tôi là một nữ diễn viên hạng ba trong giới giải trí, nổi tiếng nhất cũng chỉ là lần kết hôn chớp nhoáng với ảnh đế Phó Diễn Minh.
Sau ba ngày huy hoàng trên hot search, tôi lại nguội lạnh như một món ăn thừa không ai thèm ngó tới sau bữa ăn.
Dù có chồng là ảnh đế cũng chẳng giúp tôi bật lên nổi.
Chính xác hơn, Phó Diễn Minh chưa từng có ý định nâng đỡ tôi.
Kết hôn đã một năm, mối quan hệ giữa tôi và anh ta có thể gói gọn trong một từ: xa lạ.
Sự nghiệp, hôn nhân, tất cả đều như một vũng nước tù đọng.
Tôi vốn nghĩ rằng cuộc sống cứ thế mà trôi qua, nhưng gần đây dường như có chút thay đổi.
Mọi chuyện bắt đầu từ bữa tiệc mừng công một tuần trước.
Chương trình tạp kỹ mà tôi tham gia bất ngờ bùng nổ nhờ hai diễn viên cực kỳ ăn ý, thế nên đạo diễn đặc biệt tổ chức một buổi tiệc mừng.
Là một nhân vật không mấy nổi bật trong chương trình, tôi thức thời chọn ngồi ở góc khuất nhất.
Trong bữa tiệc, mọi người cụng ly rôm rả, bàn chuyện dự án, thảo luận tài nguyên.
Còn tôi thì chỉ cắm đầu vào ăn, trong lòng thầm nghĩ:
[Món sườn xào chua ngọt này ngon thật, đậm đà vừa miệng, tranh thủ lúc không ai để ý ăn thêm miếng nữa!]
Ngay sau đó, tôi phát hiện những người xung quanh có chút sững sờ.
Gần như cùng lúc, ba đôi đũa đồng loạt vươn ra, chĩa thẳng vào đĩa sườn xào.
"Đúng là ngon thật."
Cô nhân viên hậu trường ngồi bên trái mỉm cười ngại ngùng, còn gật đầu với tôi.
Tại sao cô ấy lại nói với tôi?
Tôi hơi hoang mang nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười đáp lại.
Ở phía đối diện, vị đạo diễn đã ngà ngà say, mặt đỏ gay, đang túm chặt tay một nữ diễn viên trẻ không chịu buông.
Những người xung quanh cố gắng khuyên can mãi mới khiến ông ta thả ra.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, ông ta lại đảo mắt nhìn sang tôi.
Hất tay người đang đỡ mình ra, ông ta cầm ly rượu lảo đảo tiến đến, giọng lè nhè:
"Lần này thành công cũng có phần công lao của Uyển Linh của chúng ta! Nào nào, để tôi kính cô một ly!"
Bước chân xiêu vẹo, khóe môi ông ta nhếch lên một nụ cười đầy khó hiểu.
Dưới ánh mắt của bao người, tôi không thể từ chối, đành cầm ly đứng dậy, mỉm cười nói:
"Cảm ơn đạo diễn."
"Không có gì!"
Nói rồi, bàn tay còn lại của ông ta bất ngờ áp lên mu bàn tay tôi nắm chặt.
"Cũng nhờ cô cố gắng, khán giả mới yêu thích. Đôi bên cùng có lợi mà."
Khóe môi tôi giật giật. Trong một thoáng, tôi vung tay rút mạnh ra, làm rượu bắn tung tóe xuống đất.
Bề ngoài vẫn giữ nụ cười niềm nở với con cáo già đầy dầu mỡ này, nhưng trong lòng thì rủa thầm:
[Lão già chết tiệt này nữa, nửa chân đã bước vào quan tài mà còn không biết giữ mình, sớm muộn gì cũng chặt tay lão cho mà xem!]
Không khí trong bữa tiệc bỗng chốc trầm xuống vài giây.
Nụ cười của đạo diễn cứng đờ, tay cầm ly rượu cũng lúng túng thu về.
"Uống nhiều quá nên hơi chóng mặt, ly này tôi không uống nữa vậy."
2.
Trợ lý của tôi đã đợi sẵn bên ngoài khách sạn. Tôi chỉ gật đầu chào hỏi mọi người lấy lệ rồi rời đi.
Không hiểu vì sao, sau buổi tiệc mừng công này, tôi lại thu hút được không ít sự chú ý.
Một vài diễn viên tuyến một, tuyến hai đều chủ động kết bạn với tôi.
Nữ diễn viên trẻ Giang Dao Nguyệt nổi tiếng với tính cách thẳng thắn, thậm chí trước khi rời đi còn kích động nắm chặt tay tôi như thể gặp được tri kỷ:
"Chị Kiều, sau này mình thường xuyên liên lạc nhé!"
Lúc đó, tôi vừa ăn no đến mức khó chịu, vội vàng gật đầu rồi nhanh chóng về nhà tìm thuốc tiêu hóa.
"Tách."
Tôi bật đèn lên.
Phó Diễn Minh từ trong phòng tắm bước ra, trên thân chỉ quấn một chiếc áo choàng tắm, hơi nước vẫn còn vương trên người.
Chiếc áo tắm buộc lỏng lẻo, dường như anh cũng không ngờ tôi sẽ về đột ngột nên nhất thời khựng lại tại chỗ.
Áo tắm không khép kín hoàn toàn, để lộ một khoảng cơ bụng rắn chắc ẩn hiện đầy mê hoặc.
Ánh mắt tôi dừng lại ngay tại khe hở đó, trong đầu lập tức vang lên một suy nghĩ:
[Chậc chậc, cố tình đúng không? Cố tình để lộ ra để dụ mình nhìn!]
Phó Diễn Minh thoáng đờ người, sau đó vội vàng siết chặt áo tắm lại, che kín đến mức không còn kẽ hở.
"Em về rồi à?"
Một câu chào hỏi khách sáo như thể giữa chúng tôi là hai người xa lạ.
Tôi tiếc nuối thu lại ánh mắt, thầm nghĩ:
[Cũng đã là vợ chồng lâu năm rồi, còn giấu giấu giếm giếm làm gì chứ, chán thật!]
Nhưng ngoài mặt tôi vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên, nhàn nhạt đáp lại:
"Ừm."
Cái bụng đang căng tức vì ăn quá nhiều lại bắt đầu quặn đau. Tôi cau mày, vội vàng lách qua người anh để đi tìm thuốc.
[Đau chết mất! Kiếp trước là heo đầu thai hay gì mà kiếp này ăn lắm thế này!]
Vừa đóng cửa phòng, tôi không nhịn được mà gập người lại vì cơn đau.
Đôi môi bị tôi cắn đến trắng bệch, nhưng đúng lúc này, thuốc lại biến mất không thấy đâu.
Tay run rẩy cầm lấy điện thoại, tôi định nhắn trợ lý mua giúp một hộp thuốc.
"Cốc cốc."
Tiếng gõ cửa vang lên.
Phó Diễn Minh đứng bên ngoài:
"Vừa rồi thấy em có vẻ không ổn, bị đau dạ dày à? Anh có thuốc đây."
Tôi chẳng còn chút tự trọng nào, ngoan ngoãn mở cửa cho anh.
3.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong suốt một năm kết hôn, Phó Diễn Minh bước vào phòng tôi.
Anh dường như đã vội vã tìm thuốc đến đây, còn chưa kịp thay áo choàng tắm.
Tôi nhận hộp thuốc quen thuộc từ tay anh, uống cùng cốc nước ấm mà anh đưa.
"Thấy sao rồi? Nếu nghiêm trọng quá thì anh đưa em đến bệnh viện nhé?"
Thuốc chưa phát huy tác dụng ngay. Tôi tựa vào thành giường, nhìn người đàn ông trước mặt.
Hàng chân mày khẽ cau lại, trong ánh mắt thấp thoáng chút lo lắng.
Dù là diễn xuất, ngoại hình hay vóc dáng, Phó Diễn Minh đều đạt đến trình độ hoàn hảo.
Khuôn mặt anh mang nét kiêu hãnh đến mức khiến người khác không dám đường đột tiếp cận.
Càng nhìn anh như vậy, tôi càng có ý đồ xấu xa:
[Muốn trượt trên cơ bụng của anh ấy quá! Anh ấy chính là liều thuốc tốt nhất, vừa nhìn đã khỏi bệnh ngay lập tức!]
Nhưng tôi chỉ dám nghĩ trong đầu, ngoài mặt vẫn giữ vẻ lãnh đạm:
"Ừm, đỡ hơn nhiều rồi. Không cần đến bệnh viện đâu."
Dưới ánh đèn, khuôn mặt của Phó Diễn Minh dần đỏ lên.
Khi ánh mắt anh chạm phải tôi, anh lại hoảng hốt né tránh, tay kéo chặt áo choàng hơn.
Nhìn anh giống như bị bắt nạt đến mức đáng thương.
Thế nhưng, tôi hoàn toàn không nhận ra điều đó, mà vẫn còn đang mải nghĩ về cảm giác khi chạm vào cơ bụng anh:
[Da của Phó Diễn Minh đẹp thế này, sờ vào chắc chắn sẽ rất mịn!]
[Cơ bụng của đàn ông sinh ra là để phụ nữ chạm vào! Đẹp trai thế này mà không cho sờ cơ bụng, đúng là không giữ nam đức!]
[Gần ngay trước mắt mà chẳng làm gì được, hay là nửa đêm mình cạy cửa phòng anh ấy rồi lẻn vào sờ một chút nhỉ?]
Phó Diễn Minh đột nhiên rùng mình, đứng im như tượng.
Đến khi tôi suy nghĩ một hồi rồi quay về thực tại, khuôn mặt anh đã đỏ đến mức không thể tưởng tượng nổi.
"Anh nóng lắm à?"
"Không... không có."
Anh nhanh chóng thu dọn hộp thuốc, như thể vừa nhận ra gì đó:
"Em không sao thì anh đi trước đây."
[Đừng đi mà anh ơi~ anh đi rồi em biết phải làm sao đây?]
Phó Diễn Minh bước vội đến mức suýt vấp vào chân mình ngay trước cửa.
Anh lúng túng như vậy, nhưng trong mắt tôi, tất cả chỉ là biểu hiện của sự xa cách và lạnh nhạt.
Để phân tán sự chú ý, tôi mở game, rủ mấy người bạn chơi đến tận khuya.
Nhưng kết quả là... thua liền năm ván.
Tức đến mức muốn bốc hỏa, tôi đứng dậy định ra ngoài uống nước.
Vừa mở cửa, tôi thấy phòng của Phó Diễn Minh bên cạnh đang khép hờ, một luồng ánh sáng mờ ảo lọt ra ngoài.
[Hiểu rồi, đây chính là một lời mời ngầm, ý là mình có thể quang minh chính đại bước vào phòng Phó Diễn Minh để giày vò anh ấy!]
Tôi vừa rót nước, vừa lẩm bẩm trong lòng. Hoàn toàn không hay biết, suy nghĩ của mình lại rõ ràng đến mức vang vọng trong không gian tĩnh lặng của đêm khuya.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua rèm cửa, tôi uống xong nước, định quay lại phòng.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, khóe mắt tôi bắt gặp một cảnh tượng—
Bàn tay của Phó Diễn Minh, từ trong phòng, lặng lẽ đẩy cánh cửa mở rộng hơn.