TỈNH GIẤC MỘNG UYÊN ƯƠNG
Chương 15
36
Ngày Tạ Lương đến đón ta, trời vừa tạnh mưa, mây tan thấy nắng.
Hắn ôm ta rất chặt, như thể muốn hòa ta vào máu thịt.
“A Hồ, ta nhớ nàng lắm.”
“Đến trễ thế này, thêm hai ngày nữa ta thật sự sẽ tìm ai đó để gả mất thôi.”
Ta tựa vào ngực hắn, cảm nhận từng nhịp tim mạnh mẽ nơi lồng ngực.
Mọi thứ đều quá mức không chân thực, những ngày chờ đợi hắn, ta luôn lo sợ những tiếng thì thầm trong đầu sẽ trở thành hiện thực.
“A Hồ, nàng đừng giận ta nữa. Không thấy nàng mấy hôm nay đã đủ khó chịu lắm rồi.”
Tai bị hắn hôn đến nóng bừng, người bị hắn ôm trong lòng, chẳng còn đường lui.
Ngẩng đầu lên thì thấy hắn lại đang giả vờ đáng thương, tim ta cuối cùng cũng mềm nhũn.
“Vậy thì sau này không được bỏ lại ta nữa, cũng đừng nói gì kiểu để ta chờ chàng.”
Ban đầu Tạ Lương không muốn ta dính vào chuyện này, thấy ta kiên quyết, cuối cùng đành miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng đó cũng chỉ là kế hoãn binh để trấn an ta. Ngay trong đêm vụ cháy, khi vừa rời cung bằng mật đạo, hắn lập tức phái người đưa ta ra ngoài kinh thành.
Hắn bảo ta chờ hắn.
Ta mắng hắn không giữ lời, rõ ràng đã nói phu thê phải cùng hoạn nạn.
Trước kia, cha nương cũng bảo ta chờ họ… kết quả là chẳng ai trở về.
“Được, ta sẽ không để nàng phải chờ nữa.”
“A Hồ tốt như vậy, đời này ta sẽ chỉ bên nàng, nàng đừng chê ta phiền là được.”
Tiếng con gái khóc vang lên, không khí mặn nồng khi nãy lập tức trở nên hỗn loạn.
Tạ Lương cẩn thận bế con lên.
“A Ninh cũng nhớ cha phải không?”
“A Hồ, con bé giống ta đấy.”
Tạ Lương đùa với con, mặt mày đầy vẻ tự hào.
Ta liếc hắn một cái, ném cho hắn miếng vải sạch.
“Giống chàng thì việc thay vải cứ giao cho chàng.”
“Tuân lệnh!”
…
Những tiếng thì thầm trong đầu ta không còn vang lên nữa.
Ta nghĩ, có lẽ cái gọi là “kết cục” trong miệng bọn họ, chính là ngày Tạ Hành và Chu Đường Thanh rời đi.
Trong những ngày tháng không còn bị nhìn trộm, không bị định nghĩa, câu chuyện của ta và Tạ Lương vẫn đang tiếp tục.
Mưa rơi trên hoa lê, cùng chàng chờ xuân thêm một năm.
Phiên ngoại Tạ Lương
Trước khi mẫu phi và phụ hoàng trở mặt, Tạ Lương từng có những ngày được sủng ái, cha nương hòa thuận.
Sau này Tạ Lương mới biết, phụ hoàng nạp mẫu phi chỉ vì binh quyền nhà mẹ đẻ của bà.
Mẫu phi trong lòng vốn đã có người, mối quan hệ với phụ hoàng chỉ là đôi bên lợi dụng.
Tất cả vỡ vụn trong trận chiến với quân đội của Phó Diên.
Người mẫu phi yêu, chết trong chiến sự ấy.
Phụ hoàng biết họ Diêm kia cấu kết với tiền triều, nhưng vì đại cục, vẫn phải chọn cách im lặng.
Thế là mẫu phi vào chùa tu hành, Tạ Lương cũng trở thành hoàng tử không được sủng ái.
Không ai quan tâm thì cũng chẳng cần cố kỵ.
Vì vậy Tạ Lương sống không ràng buộc, muốn gì thì giành lấy, cướp lấy.
Chỉ có Chu Đường Thanh là sẵn lòng nói vài câu với hắn.
Thuở niên thiếu ngây ngô, Tạ Lương cũng từng rung động.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn hiểu ra: khi ấy hắn đã có quân công, còn Chu Đường Thanh tiếp cận hắn chẳng qua là có mục đích riêng.
Hắn không muốn lặp lại bi kịch giữa phụ hoàng và mẫu phi.
Nhưng Chu Đường Thanh chưa từ bỏ, còn cho hắn uống thuốc.
Lúc tỉnh dậy, bên cạnh không còn ai, chỉ còn lại một chiếc khăn tay.
Vết cào trên cổ rành rành, hắn chỉ đành nói là mèo hoang cào.
Vừa nói xong, đầu bên kia đã có một nữ tử nói mình bị chó cắn.
Quay đầu nhìn, là Khương Lê.
Quận chúa Lâm An luôn đi theo Thái tử kia, một nữ tử tham quyền cầu lợi.
Đó là nhận định sai lầm nhất đời hắn.
Dù bản thân làm sai, Tạ Lương cũng không định trốn tránh trách nhiệm.
Nhưng nàng không đồng ý.
Nàng bảo cứ xem như bị chó cắn là được.
Tạ Lương bắt đầu nhìn nàng bằng con mắt khác.
Nàng rất đẹp, cảnh xuân đêm đó vẫn còn rõ ràng trong ký ức.
Nhưng nàng không thích hắn.
Nàng nói nếu hắn thấy áy náy thì đưa cho nàng một bát canh tránh thai là được.
Cứ như hắn là cái họa lớn gì không bằng.
Tạ Lương bắt đầu tìm hiểu nàng, mới biết mấy ngày nàng không vào cung thì đi khắp kinh thành.
Lúc thì đến thăm thân nhân của các tướng sĩ đã hy sinh, khi lại đi phát cháo cho dân nghèo.
Bảo sao chẳng có tiền để chỉnh đốn đám thị vệ trong phủ...
Lần sau gặp lại Khương Lê là ở võ trường, nàng gọi thẳng tên hắn giữa đám đông.
Đến bản thân Tạ Lương cũng không nhận ra lúc ấy mình vui đến mức nào.
Nhưng nàng vẫn không có ý định gả cho hắn.
Khương Lê thà trò chuyện với học trò của Thái tử cũng không muốn để ý đến hắn.
Đưa cả dạ minh châu rồi mà nàng cũng chẳng vui.
Tâm phiền ý loạn, Tạ Lương đến tìm mẫu phi.
Kết quả bắt gặp nàng và Tiêu Sơ đi cầu bùa tình duyên.
Đến mức ấy rồi sao? Thật sự không muốn gả cho hắn à?
Tạ Lương đội mưa chặn xe ngựa, muốn hỏi cho rõ.
Nhưng hắn biết rõ, chuyện tình cảm làm sao nói rõ được?
Suy cho cùng, chỉ là yêu mà không được, cố tìm chút an ủi.
Vậy mà Khương Lê lại nói thích hắn, còn vì hắn cầu bình an phù.
Ngày hôm sau, Tạ Lương vào cung xin phụ hoàng ban hôn.
Nhưng thánh chỉ để đến lúc khải hoàn mới ban xuống.
Đao kiếm nơi chiến trường không có mắt, nếu thật sự xảy ra điều gì, hắn không muốn nàng phải thủ tiết cả đời.
Hắn không chịu được khi nàng chịu thiệt.
…
Ta vội quay đầu lại, làm ngơ trước ánh mắt lạnh lùng đáng sợ phía sau.
“(Nguyện)”
Chuyện giữa Thái tử và Chu Đường Thanh cuối cùng vẫn liên lụy đến họ, trốn cũng chẳng được.
Hôm đó, Tạ Lương ôm nàng rời khỏi hoàng cung, đường rất dài, nàng cứ sợ hắn mệt, cứ đòi hắn đặt nàng xuống.
Tạ Lương không phải chưa từng nghĩ đến cái ngôi vị kia, nhưng nếu phải hy sinh nàng, phải trở nên vô tình như phụ hoàng và hoàng huynh thì hắn thà không cần.
Mẫu thân Khương Lê từng là cung nữ của Hoàng hậu tiền triều nên rất hiểu rõ chuyện cũ.
Thái tử mời cung nữ chưởng sự của Hoàng hậu tiền triều – Thôi Như, định dựng một màn kịch công chúa thật giả.
Nhưng năm xưa Thôi Như bị Hoàng hậu tiền triều uy hiếp mang Phượng ấn bỏ trốn, dụ phản quân, sớm đã hận tiền triều đến tận xương.
Thôi Như sống sót là nhờ cha nương Khương Lê bảo vệ.
Nên Khương Lê mới đề nghị, đưa dao tận tay Thái tử, mượn tay hắn ta trừ hậu họa của tiền triều.
Tạ Lương thấy quá mạo hiểm, nhưng Khương Lê vẫn kiên quyết.
Sợ sự việc vượt khỏi tầm kiểm soát, không bảo vệ được nàng và con, hắn đành trấn an nàng, âm thầm sắp xếp người đưa nàng rời kinh.
Nghe ám vệ hộ tống nói, hôm đó nàng khóc rất dữ, còn nói nếu hắn không về thì nàng sẽ tái giá.
Tạ Lương biết Khương Lê cố ý chọc giận hắn, nhưng lại nghĩ, nếu thật sự không thể sống sót trở về, thì như vậy cũng tốt.
Nếu có thể sống sót tìm lại nàng, thì đời này, hắn sẽ không bao giờ rời xa nữa.
Nguyện dùng nửa đời còn lại dâng cho mùa xuân, chỉ mong năm nào mưa xuân cũng nhuộm trắng hoa lê.
[Toàn Văn Hoàn]