【Trời má, đúng là nam chính hưởng lợi, tác giả cố tình viết cho couple phụ chết chắc luôn…】 【Ngược đến nhức đầu luôn, nghỉ xem đây…】 【Cảm giác vụ lật tẩy thân phận nữ chính – nữ phụ là do Thái tử sắp đặt, vừa diệt xong tàn dư tiền triều và nam phụ, lại kéo được nữ chính về phe mình.】 … Câu nói cuối cùng khiến ta bừng tỉnh, người được lợi nhiều nhất trong chuyện này, quả thật là Thái tử. “Thật ra Chu Đường Thanh vốn vẫn là người của tiền triều, còn phụ nhân kia cũng là người của ngươi, đúng không?” Ta ngồi trong xe ngựa, nhìn hắn ta hỏi. Thái tử vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này khẽ mở mắt ra, khoé môi cong nhẹ. “Lâm An, chuyện đã đến nước này, là hay không còn quan trọng sao?” “Tại sao? Tại sao ngươi lại hại chúng ta?” “Yến tiệc hôm đó, ngươi đổi rượu của ta. Ta đã không cưới ngươi, vậy mà ngươi còn muốn tính kế ta sao?” Ta lao lên, nắm lấy cổ áo hắn chất vấn. Thái tử từ tốn gỡ tay ta ra, rồi vuốt lại từng nếp nhăn trên áo. “Quân cờ, dùng được thì dùng thôi, cần gì lý do?” Hắn nở một nụ cười dịu dàng, hệt như lúc xưa đối xử với ta… toàn là toan tính. “Vậy còn Chu Đường Thanh? Ngươi xem nàng ta là gì?” Nhắc đến Chu Đường Thanh, nụ cười trên mặt Thái tử vụt tắt. “Không liên quan đến nàng.” 34 Thị vệ trong hoàng cung đều đã bị thay bằng người của Thái tử, chẳng khác nào giam lỏng ta trong này. Bị nhốt cùng còn có cả Hoàng đế. Nhưng dường như người đã sớm liệu trước mọi chuyện, thậm chí còn truyền ta đến gặp. “Đứa bé trong bụng con, chắc cũng sắp đủ tháng rồi nhỉ?” “Thái y trong cung y thuật cao minh, con không cần quá lo.” Hoàng đế lên tiếng trấn an. “Phụ hoàng đã biết Thái tử cố tình vu hãm, sao còn để mặc mọi chuyện? Chẳng lẽ mạng sống của Thất lang không phải mạng sao?” Đứa bé trong bụng dường như cũng cảm nhận được cơn giận của ta, liền đá hai cái. Hoàng đế lại chỉ cười: “Con có biết vì sao Thất lang lại thua không?” “Trẫm từng nghĩ đến chuyện lập Thất lang làm Thái tử, chỉ là nó quá cảm tính.” “Chỉ riêng mình con thôi, đã khiến nó dao động, thua thảm không chịu nổi.” “Thái tử tuy yêu Chu Đường Thanh, nhưng vẫn có thể ra tay diệt sạch tàn dư tiền triều, không hề mềm lòng.” “Ngồi lên ngai vàng thì không thể quá nặng tình cảm.” Nói rồi, người ho dữ dội. Cung nhân muốn bước lên đỡ, nhưng Hoàng đế xua tay cản lại. “Nếu thật sự muốn cứu Thất lang một mạng, chi bằng nghĩ cách khuyên nó đi.” Đó là câu cuối cùng Hoàng đế nói với ta. Người muốn ta khuyên Tạ Lương giao ra binh phù. Chỉ khi Tạ Lương không còn tư cách tranh đấu với Thái tử nữa, chúng ta mới có cơ hội sống sót. Với Hoàng đế, thiên hạ giao cho Thái tử hay Tạ Lương thì cũng đều là họ Tạ. Nhưng tàn dư tiền triều bắt buộc phải trừ khử, nếu không triều cục sẽ rối loạn, chẳng thể lâu dài. Thái tử ra tay trước, nên lòng người đã nghiêng về phía hắn ta. Tạ Lương trọng tình, nên người cho rằng hắn thua là lẽ đương nhiên. “Thần thiếp sẽ không khuyên chàng. Thần thiếp chỉ muốn để chàng không còn vướng bận.” Ta gọi với theo bóng lưng Hoàng đế. Chỉ thấy người người khựng lại, nhưng vẫn không quay đầu. 35 Ta là điểm yếu của Tạ Lương, nên ta chọn mang theo đứa bé rời đi. Ta bị giam trong cung điện từng là nơi ở của Hoàng hậu tiền triều — một nơi từng cực kỳ xa hoa rực rỡ, nhưng sau khi tiền triều diệt vong, dần bị lãng quên, đến nay đã hoang tàn tiêu điều. Ta châm một ngọn lửa, khôi phục lại vẻ huy hoàng xưa kia. Nghe nói đêm hôm đó, ngọn lửa trong hoàng cung đã thắp sáng cả màn đêm kinh thành. Ngoài kia chỉ đồn rằng, Lương vương phi cùng thai nhi chưa kịp ra đời đã bỏ mạng trong biển lửa… một xác hai mạng. Cũng ngay đêm đó, quân đội của Lương Vương áp sát hoàng thành, tiến thẳng vào cung. Quân đội Yến gia dưới trướng Thái tử đã rời xa chiến trường nhiều năm, binh lính lười biếng, luyện tập sơ sài, không thể chống đỡ nổi. Thêm vào đó, có Tiêu Sơ phối hợp trong ngoài cùng Tạ Lương, phe Thái tử liên tục thất thế. Nhưng Tạ Lương lại không có cơ hội đối mặt Thái tử, hắn chỉ nhìn thấy thi thể của đối phương. Người trong lòng nằm trong ngực, dao găm cắm nơi tim. Trong giây phút cận kề cái chết, Thái tử chọn ôm lấy Chu Đường Thanh. Có lẽ là vì biết bản thân đã hoàn toàn thất bại, nên hắn ta nguyện cùng người mình yêu xuống hoàng tuyền. Tàn dư tiền triều bị tiêu diệt triệt để, Lương vương bị cấm túc, Hoàng đế bị giam giữ. Ta có thể đoán được tất cả đều là cục diện do Thái tử bày ra thì Chu Đường Thanh dĩ nhiên cũng đoán ra. Cái gọi là công chúa thật hay giả, chẳng qua chỉ là chiêu trò của Thái tử để trì hoãn Tạ Lương, cắt đứt mối liên hệ giữa Yến gia và tiền triều mà thôi. Nhiều năm trước, khi chiến với Phó Duyên, tiền triều do dự không quyết, còn ngầm cấu kết với Phó Duyên. Mà Yến gia vốn là thế gia của tiền triều, sau lại quy phục dưới trướng Hoàng đế. Để lập công, Yến gia sau khi biết tin đã chọn hy sinh năm vạn binh sĩ Khương gia. Chu Đường Thanh muốn phục hưng tiền triều, sao có thể bỏ qua Yến gia? Nhưng chỉ cần Thái tử chưa tiêu diệt hết tàn dư tiền triều, hắn ta sẽ không thể ngồi lên ngôi vị kia. Họ đều hiểu rõ điều đó, nhưng vẫn không thể ngăn trái tim rung động vì nhau. Thái tử và Chu Đường Thanh giống như hai người soi mình trong gương… quá mức giống nhau. Hắn ta không thể buông quyền thế, nàng ta không thể từ bỏ giang sơn. Vậy nên cuối cùng, Chu Đường Thanh chọn uống rượu độc rồi đâm chết Thái tử. Có lẽ chỉ khi chết đi, họ mới thật sự có thể ở bên nhau. 【Cả hai cùng chết mới là HE, hu hu hu…】 【Vậy ra người BE chỉ có mỗi Tạ Lương thôi, đau lòng thật sự…】 【Đầu truyện ngọt ngào bao nhiêu, cuối truyện ngược tâm bấy nhiêu, gì kỳ vậy trời?】 …