11
Phó Yến Thần ra nước ngoài công tác, chắc mất một thời gian.
Trước khi đi, anh bảo tôi ở nhà chờ, nói có chuyện muốn nói.
Tôi cũng nhân thời gian này để bình tĩnh lại.
Xem xét lại tình cảm của mình dành cho anh.
Tôi không phải người dễ dàng từ bỏ.
Đặc biệt là chuyện thích Phó Yến Thần.
Nhưng bây giờ, tôi bắt đầu dao động rồi.
Tôi muốn làm người nắm quyền chủ động, nhưng từ đầu đến giờ vẫn bị anh dẫn dắt.
Anh chắc hẳn cũng đoán ra phần nào tâm ý của tôi.
Nghĩ lại, mấy lần trước anh không phải vì có tình cảm với tôi,
Cũng không phải vì mới lạ.
Mà là để trả thù.
Nhìn tôi từng bước rơi vào bẫy anh giăng sẵn.
Với tính cách của Phó Yến Thần, ai biết sau này anh còn làm ra chuyện gì nữa.
Chỉ một chút nữa thôi là tôi sẽ lún quá sâu, không thể thoát.
…
Trong thời gian anh đi công tác, tôi liên hệ với trường học ở nước ngoài.
Mọi thủ tục gần như đã hoàn tất, tôi nói với mẹ trước ngày khởi hành.
Cũng coi như nhân cơ hội này tránh xa Phó Yến Thần.
Cũng là để điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân.
Tối hôm đó, lúc đang ngủ, tôi cảm giác có người mở cửa phòng.
Ai đó đang đến gần tôi.
Tôi hoảng hốt mở to mắt, thấy một bóng người cao lớn thì trấn tĩnh lại.
"Phó Yến Thần." — tôi gọi.
Trong bóng tối vang lên tiếng cười nhẹ.
Anh bật đèn phòng.
Đúng là Phó Yến Thần.
Anh mặc áo choàng tắm, đứng trước mặt tôi.
Tôi hơi bất ngờ.
Hình như anh về sớm hơn vài ngày.
Mặt tôi đỏ ửng.
Phó Yến Thần tập gym lâu năm, vóc dáng không phải dạng bình thường.
Ngay sau đó, khi thấy ánh mắt anh rơi xuống bàn học, mặt tôi lập tức biến sắc.
Tôi vội xuống giường định che lại, nhưng đã quá muộn.
"Đây là gì?"
Phó Yến Thần cầm những tờ giấy rơi vãi lên xem.
"Em định ra nước ngoài?"
Giọng anh trầm thấp, không hiểu sao khiến tôi thấy hơi bối rối.
Nhưng tôi vẫn gật đầu: "Ừ."
Anh hơi mở miệng, kéo dài giọng "ồ".
"Dì đồng ý rồi?"
Mẹ tôi luôn ủng hộ quyết định của tôi, kể cả lần này.
"Ừ."
"Ba anh cũng đồng ý?"
"Ừ."
"Thế còn anh, em xin phép chưa?"
Tôi khựng lại, thản nhiên nói: "Không cần anh đồng ý."
Phó Yến Thần thở dài: "An An lớn thật rồi."
Tôi lập tức ngồi dậy.
"Phó Yến Thần."
"Nói đi."
Anh vẫn không dừng tay, còn tiến lại gần tôi.
"Anh làm gì vậy?"
"Làm gì hả?"
Anh kéo chăn, chui vào, ôm tôi vào lòng.
“Không được chạm vào em!”
Tôi không biết mình đang giận dỗi cái gì.
Anh thì thầm, giọng mê hoặc: “Sao, ăn sạch anh rồi mà không chịu trách nhiệm?”
Rồi ôm chặt hơn: “Ngoan, không chạm, chỉ ôm em ngủ thôi.”
Phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở đều đều của anh.
Anh giữ lời, chỉ ôm tôi ngủ.
Nghe nhịp thở của anh, tôi cũng ngủ thiếp đi.
12
Sáng hôm sau, tôi định dậy sớm để bắt kịp chuyến bay.
Nhưng lại bị Phó Yến Thần giữ chặt, không cho rời giường.
Anh vừa thức dậy đã mang theo cơn giận vô cớ.
Nghiến răng nghiến lợi nói:
"Trước khi em đồng ý, anh sẽ không chạm vào em nữa.
Nhưng nếu em dám lén bỏ đi, anh sẽ khiến em không còn sức mà bước ra khỏi cửa."
Tôi bị giọng điệu ấy của anh chọc cười.
Bèn hỏi: “Phó Yến Thần, anh lấy tư cách gì để nói những lời này với em?”
“Bạn trai.”
Tôi hơi sững người: “Gì cơ?”
“Anh thích em. Anh muốn làm bạn trai em.”
Không khí như đông cứng lại, chúng tôi nhìn nhau không chớp mắt.
Những lời tỏ tình từng mơ thấy hàng nghìn lần trong giấc mộng, nay nghe từ miệng Phó Yến Thần nói ra…
Lại càng khiến tôi xúc động hơn tưởng tượng.
Thậm chí còn cảm thấy không thật.
Trong đầu tôi còn thoáng qua ý nghĩ — có phải anh đang trả thù tôi?
Sau khi ăn xong, Phó Yến Thần vào bếp rửa bát.
Tôi đứng ở cửa nhìn anh chằm chằm.
“Có gì thì nói đi.”
Tôi mở miệng hỏi: “Lời anh nói sáng nay, là thật à?”
“Em thấy anh giống đang đùa à?”
Cũng đúng. Phó Yến Thần vốn chưa bao giờ nói yêu với ai, càng không dễ mở lời.
Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, cố kiềm nén niềm vui trong lòng.
“Từ khi nào vậy?” Tôi hỏi.
Phó Yến Thần lau khô tay, đứng trước mặt tôi.
“Không biết bắt đầu từ bao giờ, chỉ biết là từ rất lâu rồi.”
“Vậy sao anh không nói sớm?”
Anh khựng lại: “Sợ em bị dọa, rồi sẽ tránh xa anh.”
Tôi nhất thời nghẹn lời.
Hóa ra, những thái độ trước đây của Phó Yến Thần, giờ đều có lời giải.
Không phải vì không thích tôi, mà là không dám thổ lộ.
Vừa muốn lại gần, vừa sợ bị đẩy xa ra.
Cũng như tôi, anh cũng đang đợi.
Đợi một bằng chứng cho thấy đối phương cũng thích mình.
Mới dám bộc lộ tấm lòng.
“May mà anh làm thêm tăng ca để về sớm, không thì em đã chạy mất rồi.”
Phó Yến Thần đưa tay véo nhẹ má tôi.
Giọng anh mang theo chút hoảng sợ.
“Cho dù em có chạy anh cũng sẽ đi tìm em.”
Phó Yến Thần cười: “Đúng thế.”
Tôi biết, anh chắc chắn sẽ làm được.
Tôi bước lên, ôm chặt lấy Phó Yến Thần.
Ôm thật chặt, như thể sợ tất cả chỉ là giấc mơ.
Chỉ cần không cẩn thận, là tỉnh mộng mất.
“Phó Yến Thần, em chờ ngày này, chờ lâu lắm rồi.”
13
Từ hôm đó, tôi và Phó Yến Thần chính thức bước vào giai đoạn yêu đương.
Trong lúc ấy, Tống Diễn có đến vài lần.
Nhìn thấy cách tôi và Phó Yến Thần đối xử với nhau, anh ấy bình tĩnh như đã đoán được từ trước.
“Phó Yến Thần ơi là Phó Yến Thần, cậu đúng là đồ không ra gì.” Tống Diễn trêu.
Phó Yến Thần phản pháo: “Nói như thể cậu là đồ ra gì ấy.”
Tống Diễn quay sang nói với tôi:
“Trước đây anh cố tình giới thiệu cho cậu ta một cô gái có ngoại hình và tính cách giống hệt em. Kết quả là cậu ta chê lên chê xuống. Anh biết ngay, kiếp này cậu ta chỉ chết vì em thôi.”
Phó Yến Thần giơ chân đá cậu ấy: “Nhiều chuyện.”
Thì ra, lần đó ở ngoài thư phòng nghe thấy Phó Yến Thần nói "không hứng thú"...
Không phải là không hứng thú với tôi.
Mà là không có hứng thú với bất kỳ ai ngoài tôi.
…
Không lâu sau, mẹ tôi và chú Phó kết thúc chuyến du lịch, chuẩn bị về nhà.
Phó Yến Thần định nhân cơ hội lần này để nói rõ chuyện của hai chúng tôi với gia đình.
Tôi hơi lo.
Vì tôi không biết con đường này có suôn sẻ không.
Phó Yến Thần trấn an tôi: “Không sao đâu, có anh ở đây.”
Sau bữa cơm đoàn viên, chúng tôi ngồi trò chuyện trong phòng khách.
Chú Phó đột nhiên nói: “Tiểu Thần, dì Hứa dạo này tìm cho con một đối tượng, con đi gặp thử xem.”
Mẹ tôi cũng phụ họa: “Đúng rồi, chắc là gu của con đấy.”
Tôi bỗng căng thẳng, Phó Yến Thần nhìn tôi bằng ánh mắt an ủi.
“Bố, dì Hứa, hôm nay con cũng tiện nói chuyện này với mọi người.”
Phó Yến Thần nắm tay tôi, chúng tôi cùng đứng lên.
Chú Phó nhìn tay chúng tôi đang nắm chặt, không thể tin nổi: “Hai đứa…”
Phó Yến Thần nói:
“Không cần nhọc lòng chọn đối tượng cho con nữa. Con thích An An, từ rất lâu rồi.”
Mẹ tôi trợn tròn mắt, run rẩy đứng dậy.
“An An, con thì sao?”
Nhìn ánh mắt của mẹ, tôi biết bà có lẽ nhất thời chưa thể chấp nhận.
Tôi cắn môi rồi vẫn cất lời: “Mẹ, con cũng thích anh ấy.”
Mẹ tôi bất ngờ ôm đầu, nhắm mắt ngã xuống ghế sô pha.
“Mẹ…”
Tôi vội vàng chạy lại đỡ bà.
Chú Phó nhìn Phó Yến Thần, dáng vẻ như "con hư tại cha": “Hai đứa là anh em đấy!”
Phó Yến Thần phản bác:
“Pháp luật quy định, không có quan hệ huyết thống thì có thể kết hôn.”
Mẹ tôi chỉ tay lên lầu: “An An, lên phòng ngay.”
Tôi đứng im chưa kịp phản ứng.
“Mau lên đi.” Bà lặp lại.
Chú Phó cũng dỗ dành: “An An, con lên nghỉ trước đi.”
Tôi nhìn sang Phó Yến Thần, anh nhẹ gật đầu với tôi.
Vừa bước lên tầng hai, tôi liền nghe chú Phó hét lớn:
“Phó Yến Thần, con đúng là điên rồi!”
Mắt tôi nóng bừng, cố nén cảm xúc, bước vào phòng.
Thực ra, tôi cũng đã điên rồi.
Mà còn là điên đến mức không thể quay đầu lại được nữa.
14
Một lúc sau, mẹ tôi vào phòng tìm tôi nói chuyện.
Thái độ của bà dịu lại nhiều.
“Từ lần Tiểu Thần nói thích kiểu con gái nào, mẹ đã lờ mờ đoán được rồi.”
Mẹ tôi nói, hồi tôi đòi đi du học, bà cũng muốn tôi ra nước ngoài để ít tiếp xúc với Phó Yến Thần hơn.
Bà không biết Phó Yến Thần có thật sự thích tôi, có đối xử tốt với tôi không.
Bà sợ tôi bị tổn thương, sợ tôi buồn.
Nhưng giờ mọi chuyện đã thành thế này, bà cũng không cực đoan đến mức bắt ép chúng tôi chia tay.
“Con làm gì mẹ cũng sẽ ủng hộ, mẹ chỉ mong con hạnh phúc thôi.”
“Mẹ…”
Vừa mở miệng, giọng tôi đã khàn đi, nước mắt không ngừng tuôn.
Không biết đã khóc bao lâu, tôi dần dần thiếp đi vì kiệt sức.
Mơ hồ cảm thấy có đôi tay vòng qua eo tôi, kéo tôi vào lòng.
“Phó Yến Thần.” Tôi bị lay tỉnh, khẽ gọi anh.
“Là anh.”
“Sao anh cứ thích lẻn vào phòng em thế?”
Phó Yến Thần hôn lên trán tôi: “Nhớ em.”
Tôi cười khẽ, rúc vào lòng anh.
“Chú có đánh anh không?”
Bình thường trông chú Phó hiền lành, nhưng lúc tức giận thì thật sự rất đáng sợ.
Phó Yến Thần không nói tiếp, tôi bắt đầu lo: “Thật sự bị đánh rồi à?”
“Không có.”
Tôi mới nhẹ nhõm thở ra.
Phó Yến Thần vùi mặt vào cổ tôi, hơi thở khẽ khàng khiến tôi bủn rủn tay chân.
Anh hỏi tôi: “Em có thích anh không?”
Giọng anh nhẹ như gió thoảng.
Bỗng dưng khiến tôi mềm lòng.
Tôi vuốt má anh.
“Thích, rất thích.”
Phó Yến Thần siết chặt tay tôi.
“Anh cũng vậy, cực kỳ thích.”
Tôi không kìm được bật cười.
Anh thì thầm bên tai tôi: “Nói cho em nghe một bí mật.”
“Gì vậy?”
“Hôm đó, anh không hề say.”
Tôi khựng lại một giây, sau đó mới hiểu ra.
“Phó Yến Thần, anh là đại lừa đảo.”
Chúng tôi đều rất tỉnh táo, vậy mà lại giả vờ say sưa.
Để làm những chuyện điên rồ.
Sau này, dù có đối mặt với điều gì, tôi cũng không còn sợ nữa.
Vì bên cạnh tôi, có Phó Yến Thần.
Dù tương lai có ra sao…
Nhưng tình yêu có thể vượt qua tất cả, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
[HOÀN]