7 Vài ngày sau đó, Phó Yến Thần bận công việc, mấy ngày liền không thấy bóng dáng anh ở nhà. Anh nói sẽ đi công tác hai ngày. Tôi rảnh rỗi, định đến thành phố bên cạnh chơi một chuyến. Tới khách sạn đã là chập tối, tôi để hành lý lại rồi ra ngoài ăn. Khi quay lại, vừa đến cửa khách sạn đã thấy một bóng người quen quen. Nhìn kỹ lại – là Phó Yến Thần. Anh vừa đi vừa xoa trán, trông mệt mỏi vô cùng. Chưa bao lâu sau khi anh bước vào khách sạn, tôi lại thấy một cô gái cũng đi vào. Hình như là Giang tiểu thư. Cô ấy đội mũ, đeo kính râm, trùm kín mít, nhưng tôi nhận ra mái tóc đó. Thì ra chuyến công tác này, anh còn hẹn gặp Giang tiểu thư. Hai người còn cẩn thận vào cách nhau một đoạn. Người đàn ông từng được đồn đoán là không gần nữ sắc, giờ phút này hình tượng hoàn toàn sụp đổ. Tiểu thư Giang đúng là rất xuất sắc: Nhan sắc, gia thế, học vấn – thứ nào cũng xứng đôi với Phó Yến Thần. So với tôi, cô ấy rõ ràng quyến rũ hơn hẳn. Phụ nữ như vậy, đàn ông khó ai có thể kháng cự được. Phó Yến Thần cũng không ngoại lệ. Chuyện của chúng tôi khi đó chỉ là “tai nạn” do tôi cố ý sắp đặt. Những dịu dàng thường ngày anh dành cho tôi, chỉ là trên cương vị của "anh trai" mà thôi. Tất cả vốn dĩ chỉ là tôi đơn phương, là tôi ôm lòng không trong sáng. Tôi không thể chịu nổi cảnh hai người họ đứng cạnh nhau. Vội thu dọn hành lý, định đổi khách sạn khác. Trời đã tối hẳn khi tôi bước ra khỏi khách sạn. Bỗng có tiếng ai gọi tôi. "An An!" Không cần nhìn cũng biết – là Giang Tiểu Bắc. Chẳng biết anh ta dùng cách gì lại lần ra được hành tung của tôi. "An An, em như vậy là không tử tế rồi đấy nhé, đi chơi mà không rủ anh." Tôi đang bực bội, nhưng không tiện trút lên đầu Giang Tiểu Bắc, chỉ đành cố gắng giữ bình tĩnh. "Anh quen khu này lắm, để anh dẫn em đi chơi." – anh ta nói. Tôi định từ chối, nhưng liếc mắt lại thấy Phó Yến Thần bước ra từ khách sạn, phía sau còn có tiểu thư Giang đang nhanh chân đuổi theo. Có vẻ anh cũng đã thấy tôi, bước về phía tôi. Tôi bất chợt quay sang Giang Tiểu Bắc, mỉm cười. Giang Tiểu Bắc hơi ngơ ngác: "An An, em cười lên đẹp thật đấy." Tôi làm bộ thẹn thùng: "Thật à?" Anh ta gật đầu lia lịa, như gà mổ thóc. Tôi tiến gần một bước, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, từ từ sát lại gần. "Tôi đột nhiên phát hiện… mắt anh cũng đẹp lắm." Có lẽ là do không khí, cũng có thể là do khoảng cách quá gần. Giang Tiểu Bắc khẽ cúi đầu, định hôn tôi. Tôi không né tránh, nhưng ngay khi mũi cậu ta sắp chạm vào tôi, một lực mạnh bất ngờ kéo tôi ra sau. Giang Tiểu Bắc hụt hẫng, suýt ngã. Định nổi giận, nhưng vừa chạm vào ánh mắt của Phó Yến Thần liền cụp ngay. "Hai người đang làm gì đấy?" Giang Tiểu Bắc định mở miệng giải thích, tôi đã cướp lời trước: "Anh, đừng hỏi nữa." Giọng tôi nhỏ, có chút ngượng ngùng. Phó Yến Thần quay lại, trừng mắt với tôi. Đúng lúc đó, Giang tiểu thư chạy tới, khi thấy Giang Tiểu Bắc thì có vẻ ngạc nhiên: "Tiểu Bắc, sao em lại đến đây?" Giang Tiểu Bắc nhìn tôi một cái, lí nhí: "Em đến tìm An An." Phó Yến Thần bật cười lạnh, giọng không vui: "Giang tiểu thư, người nhà họ Giang ai cũng có kỹ năng định vị người khác sao?" Chuyện Giang Tiểu Bắc theo đuổi tôi ai cũng biết, anh ta luôn có thể tìm ra tôi chính xác như vậy. Tôi cũng từng nghi ngờ anh ta gắn thiết bị định vị lên người tôi. Nhưng lời Phó Yến Thần nói… sao lại kéo cả Giang tiểu thư vào? Quả nhiên, sắc mặt cô ta hơi cứng lại, nhưng vẫn giữ phong thái đoan trang: "Tôi sẽ đưa em ấy về ngay." Nói xong, cô kéo Giang Tiểu Bắc đi. Cậu ta không cam lòng, cứ ngoái đầu nhìn tôi mãi. Tôi lặng im, nhìn họ xa dần. "Nhìn đủ chưa?" Phó Yến Thần lên tiếng. "Đủ rồi." "Đủ rồi thì về khách sạn." Tôi thản nhiên: "Không về đâu." Anh hỏi: "Tại sao?" "Không muốn ở nữa." Anh cười lạnh: "Sao? Muốn ở cùng Giang Tiểu Bắc à?" Tôi thuận miệng trả lời: "Ừ đấy." Thật ra, khi nói câu đó, tôi vẫn hơi chột dạ. Từ trước tới nay, Phó Yến Thần chưa bao giờ vừa mắt với Giang Tiểu Bắc. Giang Tiểu Bắc cũng rất e ngại anh. Câu nói đó, chẳng khác gì tôi đang khiêu khích anh. Nhưng tôi cũng thực sự muốn làm vậy. 8 Đêm tối đen như mực, ánh đèn neon lập lòe. Ánh mắt của Phó Yến Thần lại tối sầm, không chút tia sáng. Anh vừa kéo vừa lôi, ép tôi vào khách sạn. Chỉ cần nhìn tấm lưng cao lớn rắn rỏi của anh, tôi đã cảm nhận được cơn giận đang bị anh kìm nén. Vừa mở cửa phòng ra, một cơn choáng váng ập đến. Cánh cửa bị đóng sầm lại, vang lên tiếng "rầm" lớn. Ngay sau đó, lưng tôi bị ép lên cánh cửa. Phó Yến Thần đứng rất gần tôi. "Thẩm An An, ai dạy em ở chung khách sạn với con trai vậy hả?" Giọng anh không còn trầm ổn như thường ngày. "Anh với cô Giang thì được, sao em lại không?" "Vì chúng tôi là người lớn." Tôi không hài lòng với câu trả lời đó. Phó Yến Thần cũng không phủ nhận. Khiến tia hy vọng cuối cùng trong lòng tôi cũng hoàn toàn tan biến. Mắt tôi cay xè, giọng bướng bỉnh: "Em cũng là người lớn." Anh khẽ cười bên chóp mũi: "Chuyện người lớn làm, em làm được không?" "Tất nhiên!" — tôi không chút do dự. Đường viền hàm của Phó Yến Thần căng chặt, ánh mắt đen láy cuồn cuộn cảm xúc cuồng nhiệt. Anh mím chặt môi. Ánh mắt anh mù mịt khó dò. Giống như đêm đó. Chỉ là lần này, cảm xúc dường như còn mãnh liệt hơn. 9 Sáng hôm sau, khi mở mắt ra, Phó Yến Thần liếc nhìn tôi một cái. "Tỉnh rồi à?" Tôi nhìn anh, nhỏ giọng mắng: "Đồ cầm thú." Anh không giận mà còn bật cười. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. "Anh... anh không phải là thích em đấy chứ?" Tôi dán mắt vào anh, muốn nhìn ra chút biểu cảm nào đó. Nhưng không có gì cả. Phó Yến Thần vẻ mặt điềm nhiên, chẳng có chút cảm xúc. Ngược lại còn khiến tôi cảm thấy xa cách hơn. "Anh đưa em về." Tôi chẳng buồn nghe anh nói, vùi đầu vào chăn tiếp tục ngủ. … Mấy ngày liền tôi không để ý đến anh. Anh bắt chuyện thì tôi cũng đáp cho có. Ngay cả khi ăn cơm, tôi cũng cúi gằm mặt, không nhìn anh lấy một cái. Ăn xong là lập tức về phòng. Trên bàn ăn, chú Phó đột nhiên hỏi: "Dạo này con với Tiểu Giang nói chuyện thế nào rồi?" Tôi lập tức dựng tai lên nghe ngóng. Phó Yến Thần thản nhiên: "Không nói gì cả." "Sao thế, hôm sinh nhật không phải hai đứa vẫn còn vui vẻ sao?" Quả thật là như vậy. Đêm đó, sau tiệc sinh nhật, tôi còn vô tình thấy Phó Yến Thần đưa cô Giang về nhà. "Con cũng muốn rời đi ngay đấy chứ, chỉ là cô ấy là con gái bạn thân của ba, con không thể làm mất mặt chú ấy được." Chú Phó không nói gì, chỉ thở dài. Chú đã giới thiệu cho Phó Yến Thần mấy cô gái, ai cũng rất xuất sắc. Nhưng chẳng hiểu sao, anh chẳng ưng cô nào. "Thật sự không thích à?" — chú hỏi. "Ừm." Mẹ tôi ngồi bên cười nói: "Thế Yến Thần thích kiểu con gái như thế nào? Nói cho dì nghe nào." Tôi giả vờ chăm chú ăn cơm, nhưng thật ra tai sắp dính luôn vào miệng anh. Chờ mãi không thấy anh trả lời, tôi ngẩng đầu lên. Bất chợt bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn tôi. Rồi nghe anh bình thản nói: "Con thích con gái tóc dài, mặt tròn, mắt to." Phó Yến Thần nói rất chung chung, nhưng tôi lại có cảm giác như anh đang tả tôi. Anh nói thêm: "Giống An An vậy." Tôi đang uống nước, suýt nữa bị sặc. Phó Yến Thần đúng là rất biết cách trêu người. Mẹ tôi liếc nhìn tôi và anh một vòng, rồi cười khẽ. "Thì ra Yến Thần thích mấy cô gái trong sáng dễ thương như An An, sau này dì sẽ để ý giúp con." Phó Yến Thần nhếch môi cười: "Cảm ơn dì." 10 Mẹ và chú Phó tiếp tục chuyến du lịch. Tối họ đi, Phó Yến Thần vào phòng tôi. Tôi ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh. "Anh uống rượu... Ưm..." Còn chưa nói xong, anh đã kéo tôi vào lòng, hôn xuống. Lúc tôi hoàn hồn lại, liền túm lấy tay anh rồi ngồi bật dậy. Phó Yến Thần ngẩn người. Tôi từ trên cao nhìn xuống anh, cúi đầu lại gần tai anh, khẽ hỏi: "Anh, câu hỏi hôm trước em hỏi, anh vẫn chưa trả lời." "Anh có thích em không?" Phó Yến Thần không trả lời mà hỏi ngược lại: "Thế còn em, em thích anh không?" Tôi tất nhiên là thích, thích từ lâu rồi. Thích đến mức sắp không giấu nổi nữa. Nhưng tôi không thể đoán được tâm tư anh. Anh quá mơ hồ, giống như một cơn gió. Tôi tưởng như sắp nắm được rồi, Nhưng lại vụt qua kẽ tay không dấu vết. Tôi không thể đoán cũng không thể khống chế. Trước khi chưa nghe được câu trả lời mình muốn, tôi sẽ không thổ lộ trước. Tôi muốn Phó Yến Thần là người mở lời, là người bị tôi thu phục. "Thẩm An An, em lại đang đùa anh." Tôi sững người: "Gì cơ?" "Lần đầu, em giả vờ say rồi vào nhầm phòng anh." "Lần hai, em bỏ tiền thuê phục vụ diễn kịch." "Lần ba, là mới nãy." Tôi chấn động, hít thở không nổi. Thì ra, Phó Yến Thần luôn biết. Tôi cứ tưởng mình làm kín kẽ, hóa ra chỉ là vở diễn trong mắt anh. Mà anh vừa là người xem, vừa là người tham gia. Tự nhiên tôi thấy mình chẳng khác nào tên hề lố bịch. Cũng là do tôi ngu, dám chơi chiêu với Phó Yến Thần. Sớm muộn cũng bị anh chơi chết. Tôi không nói gì. Chỉ nhìn thẳng vào mắt anh. Trong mắt anh là ý cười, mà tôi nhìn vào lại lạnh cả người. "Thẩm An An, em là tiểu lừa đảo." Đó là câu nói cuối cùng anh nói đêm ấy.