Vừa dứt lời, bà đã xoay người rời đi, bước đi nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán. Ta vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt dõi theo lều trại phía xa. Trong ánh nến lay động, hai bóng người tựa hồ đang dây dưa. Đột nhiên, một bóng dáng giơ cao tay phải, trong tay lấp lánh ánh sáng của thứ giống như một lưỡi chủy thủ. Ngay sau đó, mũi chủy thủ ấy hung hăng đâm vào ngực người đối diện. Xa xa, ta vừa vặn nhìn thấy mẫu thân đang cùng vài vị phu nhân khác tản bộ. Ta nhanh chóng ngoan ngoãn hành lễ, rồi đi theo bên cạnh mẫu thân, chỉ tay về phía sườn núi không xa, nói nhỏ: "Mẫu thân, phía kia hình như có hoa tươi vừa nở rộ." Mẫu thân khẽ gật đầu, các vị phu nhân cũng tỏ vẻ hào hứng, cả đoàn người liền hướng về nơi đó mà đi. "A ——" Một tiếng thét chói tai vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng. Ngay khi chúng ta gần đến nơi, một tiểu cung nữ mặt lạ lẫm chạy tới, hai tay che miệng, ánh mắt hoảng sợ, quỳ sụp xuống trước mặt chúng ta. Toàn thân nàng run rẩy, giọng nói lắp bắp không thành câu, vừa chỉ tay về phía lều trại vừa hổn hển thốt lên: "Thừa tướng... Thừa tướng... cùng, cùng Tần tiểu thư... bọn họ ôm nhau... Còn... còn trên mặt đất... Thẩm đại nhân... nằm... nằm trên mặt đất!" Tiểu cung nữ rõ ràng đã bị kinh hãi tột độ, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Nghe những lời này, ta và mẫu thân khẽ liếc nhau, một ánh nhìn đầy toan tính lướt qua. Không chậm trễ, chúng ta nhanh chóng cùng các vị phu nhân chạy về phía lều trại. Trong lều trại Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả đều sững sờ. Chiếc chủy thủ dính máu đang cắm sâu vào ngực Thẩm Nghiên, máu tươi thấm ướt mặt đất xung quanh. Tần Uyển Khanh, đôi tay vẫn còn vương máu, đứng đó với dáng vẻ run rẩy, dường như sắp ngã quỵ. Phụ thân ta, vừa hay đỡ lấy nàng, ánh mắt phức tạp, không rõ là thương xót hay kinh hãi. Nhưng trong mắt người ngoài, sự tình này đã không cần nhiều lời giải thích. Cảnh tượng ấy, kết hợp với những lời lắp bắp của tiểu cung nữ, khó tránh khỏi khiến người khác nghĩ nhiều. Mẫu thân khẽ hít sâu, đôi mắt lập tức đỏ hoe. Nhưng là thế gia quý nữ, bà không khóc lóc náo loạn mà giữ vững phong thái, cố gắng kìm nén cảm xúc, bình tĩnh phân phó: "Mau truyền thái y!" Dẫu sao, người nằm trên mặt đất kia, tốt xấu gì cũng là phu quân của ta. Mẫu thân hướng về phía phụ thân, giọng nói nghẹn ngào, nước mắt rơi từng giọt lớn: "Chúng ta là phu thê bao nhiêu năm nay, nếu ngươi muốn nạp tiểu thiếp, sao ta có thể ngăn cản? Chỉ là... chỉ là Uyển Nương, là nữ nhi chúng ta nhận về để dưỡng… Ngươi... sao có thể..." Lời nói của bà dần nghẹn lại, chỉ còn lại tiếng nức nở đầy đau lòng. Vẻ mặt mẫu thân tràn ngập bi thương, nhưng trong đôi mắt ẩn sâu kia, chỉ có một sự bình tĩnh đáng sợ. Phụ thân hoảng loạn, ánh mắt tràn đầy bất an, muốn mở miệng giải thích điều gì đó. Nhưng lời còn chưa kịp nói ra, ông đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi. Một đêm hỗn loạn. Thái y trong phủ bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, không kịp ngơi tay. Thẩm Nghiên tuy không chết, nhưng nằm trên giường hôn mê, trong lúc mơ màng, miệng không ngừng gọi tên "Tần Uyển Khanh." Chuyện này liên quan đến phụ thân – một vị thừa tướng đương triều, khiến sự tình trở nên nghiêm trọng. Mẫu thân lập tức cho người từ mẫu gia ra lệnh truy tra. Mọi thông tin về "Tần Uyển Khanh" đều bị đào xới không sót một mảnh. Khi mở ra bức họa, chỉ cần liếc qua, mọi người đều đã rõ nữ tử này rốt cuộc là ai. Ta, học theo dáng vẻ mẫu thân, khóc rơi nước mắt. Ánh mắt dừng trên "Uyển Nương" – giờ đang bị thị vệ đè chặt quỳ trên mặt đất. Giọng ta nghẹn ngào, mang theo tiếng nức nở: "Ngươi… Ngươi hóa ra là thê tử của phu quân ta? Vì cái gì? Vì sao ngươi lại làm như vậy?" Ta khóc đến mức trông như thể đau lòng cực độ, khiến người ngoài không khỏi động lòng. Lúc này, Tần Uyển Khanh dường như cũng đã lấy lại bình tĩnh từ cơn kinh hoảng vì suýt chút nữa giết người. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt nhưng đầy căm hận: "Trình Lệnh Nghi, ngươi rốt cuộc đang diễn cái gì? Nếu không phải vì ngươi coi trọng Thẩm Nghiên, hắn sẽ không ruồng bỏ ta. Vì muốn trèo cao, hắn mới ở bên ngươi, mới tìm cách giết ta! Hết thảy mọi chuyện đều do ngươi mà ra!" Những lời nói này như đổ dầu vào lửa, khiến những người đứng bên ngoài càng thêm xôn xao. Nhưng lúc này, việc tiếp tục chối cãi hay bịa chuyện dối trá đã không còn ý nghĩa. Ta vẫn tiếp tục khóc, nước mắt rơi từng giọt lớn, rồi bất ngờ tiến lên, mạnh mẽ tát nàng một cái. "Bất kể ngươi hận ta thế nào, phụ mẫu ta đối với ngươi không tệ! Vậy vì sao… Vì sao ngươi lại hạ độc phụ thân ta?" Tần Uyển Khanh lắc đầu, ánh mắt điên cuồng, giọng nói gần như gào rống: "Ta không có! Ta không hạ độc phụ thân ngươi, ta không có!" Những điểm không hợp lý trong câu chuyện, nếu nàng tinh tế cân nhắc, có lẽ sẽ nhận ra điều bất thường. Nhưng đến giờ phút này, nhận ra thì có ích lợi gì? Hoàng gia săn thú, lại xuất hiện gièm pha kinh động cả kinh thành. Tân khoa Trạng Nguyên Thẩm Nghiên – kẻ vốn được ca tụng là nhân tài, vì muốn làm rể của thừa tướng mà giấu nhẹm việc mình đã có thê tử. Hắn, vì tham vọng, không ngần ngại ruồng bỏ đạo nghĩa, sát hại chính người vợ kết tóc se tơ, chỉ để cưới thừa tướng đích nữ Trình Lệnh Nghi, mong hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng trò đời éo le, người vợ tưởng đã chết ấy, lại không chết. Nàng tìm đến kinh thành, mang trong lòng thù hận muốn báo thù, nhưng chẳng biết vì sao lại trở thành ân nhân cứu mạng của thừa tướng, được đưa vào phủ hưởng hết vinh hoa. Đến cuối cùng, nàng vì muốn báo thù mà ra tay sát hại Thẩm Nghiên. Điều đáng nói là, khi các chứng cứ được phơi bày trước mặt, càng khiến người ta kinh ngạc. Lang trung trong kinh thành đứng ra làm chứng, rằng thừa tướng trúng độc lâu ngày, mà người duy nhất có hành tung khả nghi là Tần Uyển Khanh, mỗi tháng đều để lại dấu vết mua độc dược. Những việc nối tiếp nhau, nếu ghé lại thành một câu chuyện, vốn nên là hình ảnh một nữ tử đáng thương, vì lấy lại công đạo mà đứng lên chống lại cường quyền. Nhưng khi chắp nối tất cả, cộng thêm sự kiện ngày hôm đó, mọi thứ bỗng xoay chuyển hoàn toàn. Các gia phu nhân đều tận mắt chứng kiến, nàng và thừa tướng ôm nhau trong lều trại. Cái gọi là ân tình, càng giống như lớp vỏ che đậy cho một sự thật không thể nói rõ. Rốt cuộc, năm đó, khi thừa tướng cưới mẫu thân ta, ông từng quỳ gối suốt một ngày một đêm trước cửa Trấn Quốc Công phủ, chỉ để thề nguyện một đời một kiếp một đôi nhân. 11 Trận khôi hài này, cuối cùng cũng đến hồi kết. Thẩm Nghiên, tuy không chết, nhưng thương tích nặng đến tổn hại phế phủ, chẳng khác gì một người đã chết. Hắn phạm vào tội sát thê, một tội danh không thể dung thứ. Đế vương ra lệnh biếm hắn thành thứ dân, tước đoạt toàn bộ vinh quang đã có. Kẻ từng đứng trên đỉnh cao danh vọng, giờ đây chỉ có thể nằm liệt giường, nhìn ánh sáng vàng son từng bước rời xa. Có người cầu xin thay hắn, mong ta có thể bố thí cho hắn một ít dược liệu. Người nói rằng, dù sao cũng từng là phu thê, nên nể tình mà thương xót. Ta đáp ứng. Nhưng chỉ để cắt đứt gân tay, gân chân hắn, biến hắn thành một thái giám. Từ đó, đối với bên ngoài, Thẩm Nghiên đã chết. Về phần phụ thân ta, mẫu thân rót toàn bộ ấm trà lạnh ấy cho ông uống. Hiện giờ, ông nằm liệt trên giường, không thể nhấc nổi tay. Mẫu thân, người phụ nữ trọng tình trọng nghĩa, dù bị cô phụ, vẫn không lựa chọn hòa ly. Bà quyết định ở lại phủ Thừa tướng, ngày đêm tận tâm chăm sóc chồng mình. Có người nói: "Được một thê tử như thế, là hạnh phúc cả đời." Ngay cả đế vương cũng phải cảm khái mẫu thân ta là người nhân hậu và thiện lương đến nhường nào. Về phần Tần Uyển Khanh. Tuy rằng chuyện hạ độc đã được tinh tế sắp đặt thành một cục diện rõ ràng, nhưng dù có kể lại cho ai, chẳng ai sẽ tin vào sự trong sạch của nàng. Thêm nữa, khế bán thân của nàng vẫn nằm trong tay ta. Sinh tử của nàng, hoàn toàn do ta quyết định. Ta dọn trở về phủ Thừa tướng, thậm chí còn cho xây một địa lao dưới hậu viện. Nơi ấy, không một tia sáng lọt vào, chỉ có bóng tối vĩnh viễn và sự tĩnh lặng đến mức khiến người ta phát điên. Có hai người bị ta ném vào đó: Thẩm Nghiên, và Tần Uyển Khanh. Ta mỗi ngày đều đến, dùng dao cắt một nhát trên người bọn họ. m thanh duy nhất vang lên trong không gian ấy, chính là tiếng máu nhỏ xuống nền đất, hòa quyện cùng sự im lặng, tạo nên một nỗi sợ vô tận. 12 Có người nói, phu quân đã chết thật đáng thương. Nhưng ta lại không nghĩ vậy. Thành thân cùng Thẩm Nghiên nhiều năm, hắn không ít lần tích lũy tài sản. Hiện giờ, tất cả đều thuộc về ta. Còn có phủ Trình gia, dù phụ thân nằm liệt trên giường, đã không còn là thừa tướng, nhưng danh tiếng của tổ phụ ta vẫn còn đó. Đế vương cũng luôn nhớ đến "bé gái mồ côi cha" là ta, hàng năm ban thưởng không ít vàng bạc. Không phu thê, không cần gánh vác trách nhiệm kế thừa hương hỏa. Ta chỉ cần mỗi ngày hưởng thụ, tận hưởng cuộc sống tự tại. Ta nằm trong tiểu viện, tựa mình trên ghế trúc, nhìn ánh nắng xuyên qua từng tán cây. Tiếng hí khúc từ xa vang vọng, gánh hát con đang diễn những vở tuồng xưa cũ. Lời ca uyển chuyển, từng câu từng chữ như rót vào tai, khiến lòng người nhẹ bẫng. (Xong)