Mẹ con liên thủ báo thù tra nam
Chương 6
Phủ Thừa tướng, hậu hoa viên
Trong khung cảnh yên tĩnh, giữa những hàng cây xanh mướt, Tần Uyển Khanh đứng trước Thẩm Nghiên, gương mặt lạnh lùng nhưng giọng nói vẫn mang chút day dứt.
"Thẩm Nghiên, nếu ngươi đã chọn Trình Lệnh Nghi, vậy hãy sống tốt với nàng. Tuy rằng ngươi từng giết ta, nhưng ta hiện tại không còn muốn báo thù nữa. Ta chỉ muốn sống tốt những ngày tháng còn lại, không muốn tái kiến."
Nàng từng yêu hắn sâu đậm, nhưng đó chẳng qua là vì nàng chưa gặp được một người tốt hơn.
Giờ đây, đối diện với người đã giết mình, nhưng trong lòng nàng, hình bóng người kia – kẻ sẵn sàng hướng tới thiên tử để thỉnh chỉ, hứa hẹn trọn đời trọn kiếp với nàng – đã hoàn toàn thay thế Thẩm Nghiên.
Cái cục này, kỳ thực không hề cao minh.
Ta bất quá chỉ muốn nhìn một chút, một nữ nhân đã lạc lối trong tình yêu như Tần Uyển Khanh, rốt cuộc có thể sa đoạ đến mức nào.
Cùng lúc đó, Thẩm Nghiên đã sớm chịu không nổi những ngày bị ta làm nhục, đánh chửi không ngừng.
Hắn, người từng mang chút tự tôn, nay lại nhìn thấy Tần Uyển Khanh – kẻ mang thân phận tương đương, lại là người trong lòng cũ, dịu dàng hơn hẳn so với sự kiêu ngạo, ương ngạnh của ta – càng ngày càng cảm thấy nàng hợp với lòng mình hơn.
Thẩm Nghiên ngày đêm suy tính, làm thế nào để lộng chết ta, rồi danh chính ngôn thuận cưới Tần Uyển Khanh.
Đáng tiếc, hắn còn chưa kịp chờ đến ngày đó, Tần Uyển Khanh đã muốn cùng hắn chia tay.
Hậu hoa viên, phủ Thừa tướng
"Uyển Khanh, hôm nay ta nghe hạ nhân nói ngươi và Hứa gia công tử rất thân thiết. Ban đầu, ta chỉ nghĩ đây là lời đồn vô căn cứ, liền tìm một cái cớ đến phủ Thừa tướng để gặp ngươi. Không ngờ, vừa gặp mặt, ngươi lại muốn nói không bao giờ gặp lại ta nữa. Chẳng lẽ... ngươi thật sự thích Hứa gia nhị lang?"
Ánh mắt Thẩm Nghiên lóe lên một tia thương tiếc, đôi tay gắt gao nắm lấy bả vai của Tần Uyển Khanh, không chịu buông ra, giọng nói mang theo chút oán trách và đau lòng:
"Là ngươi phụ ta trước!"
Tần Uyển Khanh đẩy hắn ra, hất tay khỏi bả vai mình.
Đôi tay nàng vô thức chạm lên chiếc bộ diêu cài trên búi tóc, vẻ mặt thoáng hiện chút bối rối.
Ta khẽ nhếch môi cười mỉa mai.
Chiếc bộ diêu kia, ta nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Khi "Hứa lang" muốn bày tỏ tâm ý với nàng, vì muốn diễn tốt vở kịch này, ta đã cố ý lấy chiếc bộ diêu đó từ trong của hồi môn của mình ra.
Giờ đây, bộ diêu ấy trở thành tín vật đính ước của bọn họ.
Còn về chuyện Thẩm Nghiên nghe nói được tin tức, tất cả đều là do ta cố ý sai người thả ra.
Rốt cuộc, việc Tần Uyển Khanh cùng "Hứa lang" nảy sinh tâm ý, ngoài ta và mẫu thân ra, không còn ai khác biết.
"Hứa lang" kia, chẳng lẽ thực sự là Hứa gia công tử sao?
Ta cười mỉa mai trong lòng, bởi vì rõ ràng điều này không cần phải nói thêm.
Tần Uyển Khanh nhìn Thẩm Nghiên trước mặt, kẻ từng cùng nàng đầu gối tay ấp suốt nhiều năm.
Trong ánh mắt nàng thoáng qua chút tự trách, như thể ký ức cũ vẫn còn đọng lại đâu đó.
Nhưng khi ánh mắt nàng chạm đến chiếc bộ diêu trên búi tóc, vẻ kiên định nhanh chóng thay thế sự do dự.
Vàng và đá cứng, chỉ cần đôi mắt không mù, đều biết nên chọn cái gì.
Vì thế, nàng đẩy mạnh Thẩm Nghiên ra, giọng nói lạnh lùng và tàn nhẫn:
"Thẩm Nghiên, ta hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Từ nay về sau, bất kể ta ở bên ai, điều đó cũng không còn liên quan đến ngươi. Nếu ngươi dám xuất hiện, phá hủy tình cảm giữa ta và Hứa lang, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Khi nàng nói những lời này, ta thực sự nhìn thấy một tia sát ý lóe lên trong mắt nàng.
Tần Uyển Khanh, nữ nhân này, hoàn toàn không yếu đuối như vẻ ngoài.
Nếu không, nàng đã chẳng ngàn dặm xa xôi đến kinh thành, chẳng qua vì bị tình cảm mê hoặc mà cuối cùng tha thứ cho kẻ bạc tình như Thẩm Nghiên.
Hiện giờ, Tần Uyển Khanh đã có một lựa chọn tốt hơn để gửi gắm cuộc đời.
Nếu kẻ bạc tình như Thẩm Nghiên còn dám ngăn cản nàng, vậy máu nhuốm trên tay, ai đúng ai sai, chẳng ai có thể phân rõ.
Nhân tâm, khi bị đẩy ra dưới ánh sáng, luôn xấu xí như vậy.
Ta đứng trên đài cao, ánh mắt rũ xuống, nhìn rõ mọi chuyện đang diễn ra dưới chân núi giả.
Hai người bọn họ, dù tay trong tay nhưng lòng đã chia lìa, giờ đây vì một nam nhân khác mà trở mặt thành thù.
Từ góc độ này, bọn họ hoàn toàn không thể nhìn thấy ta.
Ta chỉ lẳng lặng đứng đó, nhìn kẻ từng chung tay muốn giết chết ta, giờ lại đấu đá, toan tính vì một người khác.
Đúng là thú vị.
Mẫu thân bước tới bên cạnh, trong tay xách theo hộp trà, ánh mắt lóe lên chút không kiên nhẫn.
"Lệnh Nghi, con xem vậy đủ rồi. Vở kịch này, đã đến lúc phải hạ màn."
Ta gật đầu, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
"Năm ngày nữa, hoàng gia săn thú. Toàn bộ ân oán thù hận này, sẽ được kết thúc vào ngày đó."
9
Hoàng gia săn thú, quan lại và nữ quyến của các gia tộc đều tham gia đông đủ.
Đây không chỉ là dịp săn bắn, mà còn là cơ hội để giao lưu, kết nối lợi ích giữa các thế gia.
Tần Uyển Khanh tự nhiên không vắng mặt.
Dẫu sao, đây cũng là cơ hội tốt để nàng gặp lại "Hứa lang."
Trước ngày xuất phát, ta cố ý nói với Thẩm Nghiên:
"Mấy ngày trước ta về thăm nhà mẹ đẻ. Mẫu thân nói với ta rằng, bà đã bắt đầu chuẩn bị của hồi môn cho Uyển Nương.
Nghe nói, nàng đã có ý trung nhân, nhưng mẫu thân chưa nói rõ là ai.Chỉ nói đối phương họ Hứa…Hứa gia, dĩ nhiên là dòng dõi cao quý của mẫu gia ta. Ta nghĩ, có thể lọt vào mắt xanh của Uyển Nương, hẳn là một trong mấy biểu ca của ta."
Ta chỉ coi như nhàn thoại, nhưng đến cuối vẫn không quên giẫm thêm vài câu để hạ thấp nàng:
"Nàng, Tần Uyển Khanh, muốn với tới mấy biểu ca của ta? Chỉ e là không xứng."
Ta nhếch môi cười lạnh, rồi lại vờ tức giận, tiện tay cầm lấy khăn ném thẳng xuống đất.
"Lần này hoàng gia săn thú, nàng cũng muốn đi theo. Tám chín phần mười là để tìm cách hẹn hò với biểu ca của ta."
Lời vừa dứt, ta liếc qua Thẩm Nghiên.
Hắn đứng một bên, cúi đầu, im lặng không nói một lời.
Chắc chắn trong lòng hắn đang cuộn trào những ý nghĩ riêng.
Nhưng ta lại muốn hắn nghĩ.
Muốn hắn cuống quýt, muốn hắn nghiến răng nghiến lợi mà toan tính.
Chỉ cần còn ý niệm, một kẻ bị dồn đến đường cùng cũng sẽ tìm cách phản kháng.
Và đó, mới là điều ta mong đợi.
Khu vực săn bắn
Sáng sớm, ta đã thu xếp lều trại ổn thỏa, lựa chọn một vị trí lý tưởng, vừa kín đáo lại vừa dễ quan sát.
Biểu ca hàng thật giá thật của ta, vì bận rộn với công việc mà đế vương giao cho, nên hành tung bí ẩn không ai đoán được, tự nhiên sẽ không xuất hiện.
Tần Uyển Khanh cũng chẳng ngốc đến mức trực tiếp kéo người dò hỏi.
Hết thảy đều là âm thầm tiến hành.
Nàng chỉ cần chờ, đến khi "Hứa lang" cầu thỉnh được thánh chỉ ban hôn, mọi việc sẽ danh chính ngôn thuận công bố thiên hạ.
Nhưng trước mắt, nàng vẫn có thể tìm cách lặng lẽ gặp gỡ.
Một lá thư ngắn, hẹn thời gian và địa điểm, một căn lều nhỏ hẻo lánh vào ban đêm, là quá đủ để tạo nên một cuộc gặp gỡ riêng tư.
Mọi chuyện đều được sắp đặt cẩn thận.
Nhưng lần này, người nàng chờ đợi không phải là "Hứa lang" mà nàng đang yêu tha thiết.
Mà là Thẩm Nghiên.
Ta đứng cách lều trại không xa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thẩm Nghiên bước vào.
Ánh nến trong lều trại bập bùng nhảy múa, giữa những tia sáng mờ ảo, ta có thể thấy hai bóng người giao thoa, tựa hồ như đang tranh cãi hoặc dây dưa.
"Con có bao nhiêu phần nắm chắc rằng nàng sẽ ra tay?"
Mẫu thân đứng bên cạnh ta, trong tay nắm lấy vỏ đao.
Lưỡi chủy thủ, giờ đây đã biến mất, chắc chắn đã ở trong tay Tần Uyển Khanh.
Nghe mẫu thân hỏi, ta chỉ khẽ lắc đầu, giọng điềm nhiên như nước:
"Bao nhiêu phần cũng không quan trọng. Chỉ cần đợi phụ thân bước vào lều trại, mọi chuyện sẽ kết thúc, bất kể Thẩm Nghiên còn sống hay đã chết."
Lưỡi chủy thủ ấy, chính là để thử xem Tần Uyển Khanh vì tình yêu của nàng, rốt cuộc có thể làm đến mức nào.
Mẫu thân khẽ "ừm" một tiếng.
Nàng cũng đã bố trí xong mọi thứ ở phía phụ thân, và giờ đây tất cả đã đến giai đoạn cuối cùng.
Một bức thư bắt chước nét chữ của Tần Uyển Khanh, với lời lẽ như thể từ trái tim mà nàng luôn khao khát bày tỏ với người trong lòng.
Trong thư, nàng nói có chuyện quan trọng cần thương lượng, đồng thời bộc lộ sự nhớ nhung dành cho phụ thân ta.
Người như ông, làm sao có thể không đến?
Từ xa, ta cùng mẫu thân nhìn thấy phụ thân đang tiến về phía lều trại.
Mẫu thân cầm vỏ đao đặt vào tay ta, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo:
"Đêm nay ánh trăng thật đẹp. Thị lang phu nhân nói muốn ngắm trăng, ta nghĩ đêm nay, mọi thứ đều có thể thành sự."