Ta, tuy có lòng yêu mến Thẩm Nghiên, nhưng nếu biết hắn đã có thê tử, với kiêu ngạo của mình, ta tuyệt nhiên sẽ không dây dưa. Thế nhưng, Thẩm Nghiên lại biết rõ tâm ý ta mà vẫn chủ động đến cửa cầu hôn. Hắn còn mạnh miệng tuyên bố rằng chưa từng cưới vợ, đối với ta là nhất kiến chung tình, đời này chỉ yêu một mình ta. Trong trò chơi tình yêu và thù hận này, ta cũng chỉ là một kẻ bị hại. Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà Tần Uyển Khanh luôn miệng nói muốn báo thù, dùng tính mạng của ta, của mẫu thân ta, và cả hài tử vừa lọt lòng đã bị ngã chết, để tế lễ cho hận thù của nàng? Còn kẻ đáng chết thật sự, chỉ vài câu hoa ngôn xảo ngữ đã khiến nàng mềm lòng? Cho nên, kiếp này, ta vẫn giữ nàng làm tỳ nữ bên người. Mẫu thân nhìn ta bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng ta chỉ bình thản phân phó quản gia mang tới khế ước bán thân. Khi thấy nàng ký tên và điểm dấu tay, ta lập tức đem tờ khế ước đó trao cho mẫu thân. "Bán cho Thẩm phủ, hay bán cho ta – Trình Lệnh Nghi, trong đó có sự khác biệt lớn." Nếu là nha hoàn của Thẩm phủ, tuy rằng ta có quyền trừng phạt, nhưng Thẩm Nghiên muốn che chở, ta cũng không thể làm quá mức theo quy củ. Nhưng nếu nàng bán mình cho ta, ta muốn bóp chết nàng, chẳng khác gì bóp chết một con kiến, dễ dàng như trở bàn tay. Mẫu thân thở dài, có chút không nỡ: "Giết thẳng, chẳng phải đơn giản hơn sao?" Ta lắc đầu, cẩn thận cất tờ khế ước bán thân đi, ánh mắt lạnh như băng nhìn về hướng Tần Uyển Khanh rời đi. "Chết, chỉ là một chuyện quá dễ dàng." Ta, một người vất vả lắm mới bò ra khỏi địa ngục, làm sao có thể dễ dàng buông bỏ? Ta muốn tận mắt nhìn thấy bọn họ — Nhận hết tất cả khổ đau, rồi lại thống khổ mà chết đi! 3 Buổi chiều hôm ấy, mẫu thân trở về phủ Thừa tướng. Dẫu rằng mang theo ký ức của kiếp trước, nhưng bà rốt cuộc vẫn là thừa tướng phu nhân, là người vợ cao quý của một người phụ thân mà thế nhân ca ngợi thâm tình. Đời trước, sau khi chết ta mới biết được chân tướng đáng khinh: Phụ thân ta, khi còn trẻ, vì ham muốn vinh quang và trợ lực từ mẫu gia, đã nhẫn tâm từ bỏ người mình thật sự yêu thương để cưới mẫu thân. Ông hưởng trọn danh vọng, nhưng trong lòng lại chưa bao giờ quên được người cũ. Hiện giờ, người trong lòng của ông, cũng chính là kẻ thù của ta, lại lần nữa xuất hiện. Dẫu nàng ta tay nhuốm máu ta, nhưng chỉ vì dung mạo kia có phần tương tự với bóng hình xưa cũ, phụ thân vẫn lựa chọn tha thứ, thậm chí còn nhận nàng làm nghĩa nữ, nói sẽ che chở cho nàng cả đời. Đối với mẫu thân, người từng kiêu ngạo cả đời, đây là một cú sốc lớn. Đời trước, bà vì chuyện ta khó sinh mà uất hận đến bệnh nặng, rồi qua đời. Kiếp này, khi biết được chân tướng, bà còn tức giận đến mức muốn sống sờ sờ mà chết. Còn bọn họ, lại vui vẻ hưởng thụ cái gọi là “đoàn viên một nhà,” hoàn toàn không bận tâm đến mạng sống của chúng ta. Nhìn cảnh tượng ấy, hận ý trong lòng ta ngập trời, và mẫu thân, cũng đã quyết tâm không mềm lòng thêm một lần nào nữa. Mẫu thân là đích nữ của Trấn Quốc Công phủ, là nữ nhi của trưởng công chúa, bà có sự kiêu ngạo của chính mình. Hiện giờ được tái sinh lần nữa — Bà có hận của bà, ta có thù của ta. Chúng ta, sẽ cùng nhau báo thù! Đêm ấy, Thẩm Nghiên trở về phủ, liền thấy ta đang ngồi giữa sân, dạy dỗ Tần Uyển Khanh. Khung cảnh này hoàn toàn khác với đời trước. Đời trước, vì ba năm không thể có thai, Thẩm Nghiên thường xuyên “lơ đãng” nhắc đến chuyện đồng liêu của hắn nay được nữ nhi, mai có tiểu thiếp hoài thai, nhi nữ song toàn, làm người khác phải ngưỡng mộ. Những lời ấy, từng chút một đâm vào lòng ta như những lưỡi dao sắc bén, khiến ta tự ti, hổ thẹn. Ta tự trách bản thân không thể sinh hạ hài tử, cảm thấy mình có lỗi với Thẩm Nghiên. Vì thế, ta ở trong nhà luôn nhẫn nhịn, nghe lời hắn từng câu từng chữ, dần đánh mất chính mình. Nhưng hiện tại đã khác. Ta đã từ địa ngục trở về, nhìn thấu bộ mặt thật của hắn. Hiện giờ, ta chỉ còn một ý niệm trong đầu — Báo thù! Cho nên, khi Thẩm Nghiên bước vào sân, điều đầu tiên hắn nhìn thấy chính là cảnh ta đang thẳng tay tát Tần Uyển Khanh. Dẫu nàng đã dùng nước thuốc che giấu dung mạo, nhưng ba phần tương tự với bóng hình người cũ đã đủ khiến hắn động lòng. "Nương tử, sao hôm nay nàng lại tức giận đến vậy?" Thẩm Nghiên tiến lên, chân mày nhíu chặt, dùng dáng vẻ ấy để bày tỏ sự bất mãn của hắn. Đời trước, mỗi khi thấy hắn bày ra dáng vẻ này, ta liền lập tức đứng dậy, đứng bên hầu hạ, giúp hắn cởi áo. Nhưng lúc này đây — Ta chẳng buồn để ý đến hắn. Ta chỉ bước thẳng đến trước mặt Tần Uyển Khanh, nâng cằm nàng lên bằng một tay, ánh mắt lạnh lẽo. "Ta lưu ngươi làm tỳ nữ bên người, đã là ân điển lớn lao. Chỉ bảo ngươi thu dọn bàn trang điểm, ngưng không ngờ ngươi lại nhân lúc ta không chú ý mà dám lấy cắp vòng tay mẫu thân tặng cho ta. Ngươi tính là thứ gì, mà dám to gan như thế?" Nói xong, tay ta lại giơ lên, mạnh mẽ tát thêm một cái lên mặt nàng. Ta không hề đổ oan cho Tần Uyển Khanh. Đời trước, khi giữ nàng làm tỳ nữ, ta thậm chí còn chẳng giao cho nàng công việc gì nặng nhọc. Chỉ đơn giản sai nàng thu dọn bàn trang điểm của ta, vậy mà nàng vẫn bày ra vẻ mặt khuất nhục. Ta tận mắt thấy nàng, trong lúc thu dọn đồ của ta, không kìm được mà lén mang thử vòng ngọc mẫu thân vừa tặng ta trước đó không lâu. Vòng ngọc ấy quý giá vô cùng, là vật mà đương kim Thái hậu ban thưởng, trên đời chỉ có một. Nàng còn đứng trước gương, thử đeo vòng, bôi phấn mặt của ta, rồi nhìn mình trong gương mà hối tiếc. Miệng nàng không ngừng lẩm bẩm: "Dựa vào cái gì mà tất cả những thứ tốt đều thuộc về Trình Lệnh Nghi? Một kẻ tiện nhân đoạt trượng phu của người khác, đáng bị tròng lồng heo!" Lời mắng nhiếc khó nghe đến cực điểm. Nếu như nàng mắng thêm vài câu về kẻ đã gây nên tất cả — Thẩm Nghiên, thì có lẽ ta còn có thể lau mắt mà nhìn nàng. Nhưng thật đáng tiếc, nàng không đáng để ta coi trọng. Cho nên, ta tặng nàng một cái bạt tai này, chính là để dạy bảo. Lúc này, Thẩm Nghiên tiến đến, nhìn Tần Uyển Khanh đang khóc, nước mắt đọng trên khuôn mặt hao hao giống người cũ, vẻ hoa lê đẫm mưa ấy khiến lòng hắn dao động. Ta vẫn luôn âm thầm quan sát hắn, từng biểu cảm nhỏ nhất đều không lọt khỏi mắt ta. Hắn mở miệng, giọng trách cứ: "Trình Lệnh Nghi, sao nàng có thể tùy tiện khinh nhục hạ nhân như thế? Thật là quá đáng!" Hài tử kia, một sinh mệnh ta từng đặt hết tâm tư mong chờ, lại bị chính tay nàng tàn nhẫn đoạt đi. Mạng sống nhỏ bé ấy, chỉ trong chớp mắt đã bị chặt đứt bởi bàn tay của Tần Uyển Khanh. Hiện giờ, ta chỉ muốn thu hồi chút lợi tức, một chút cũng không hề quá đáng. Ngày trước, nếu nghe Thẩm Nghiên nói với giọng tức giận như vậy, ta nhất định sẽ hoảng sợ, lập tức đứng dậy xin lỗi. Bởi ba năm không con, ta từng cho rằng mình kém cỏi, thêm vào những lời nói độc địa của hắn, ta tự trách bản thân, bẻ gãy tất cả kiêu ngạo của mình. Nhưng lúc này đây, khi nghe hắn trách cứ, ta chỉ chậm rãi xoay người lại. Trong ánh mắt Thẩm Nghiên đầy vẻ bất mãn cực độ, ta không nói lời nào, giơ tay lên và thẳng thừng giáng xuống một cái tát. Tiếng tát vang lên giòn giã. Thẩm Nghiên, người vốn đang định tiếp tục lên giọng giáo huấn ta, lập tức sững sờ tại chỗ. Dấu tay đỏ rực in trên mặt hắn, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc. "Trình Lệnh Nghi, nàng dám đánh ta?" Ta cười mỉa mai, ánh mắt vô tội: "Muốn đánh thì đánh, chẳng lẽ còn phải chọn ngày lành tháng tốt sao?" Trước đây, ta đối với hắn quá mức nhẫn nhịn, tốt đến mức hắn nghĩ rằng ta có thể mặc sức để hắn khinh nhục, đắn đo. Nhân lúc hắn còn đang bàng hoàng, ta lại giáng thêm hai cái tát. Thẩm Nghiên muốn né tránh, nhưng hạ nhân bên cạnh ta giờ đây đều là những người ta đã tuyển chọn cẩn thận, khỏe mạnh và trung thành. Chúng vén tay áo, áp chế Thẩm Nghiên, khiến hắn không thể phản kháng. "Dừng tay! Ngươi dựa vào cái gì mà đánh hắn?"