Mẹ con liên thủ báo thù tra nam
Chương 1
01.
Hài tử của ta còn sống sờ sờ nhưng lại bị đẩy ngã, máu tươi nhuộm đỏ đất lạnh.
Tần Uyển Khanh đứng đó, cười điên cuồng, tiếng cười như muốn xé rách cả trời cao.
"Trình Lệnh Nghi, dù ngươi có là đích nữ của thừa tướng, thân phận cao quý, thì sao chứ? Ngươi tưởng có thể tùy tiện bóp chec ta như một con kiến sao? Nhưng ta lại làm được điều ấy – ta muốn mạng của ngươi!"
Lời vừa dứt, nàng lao tới, đôi tay nhuốm đầy máu tươi siết chặt cổ ta.
Ta chỉ kịp giãy giụa trong tuyệt vọng, sinh mệnh ngắn ngủi của ta kết thúc dưới bàn tay kẻ thù.
Nhưng chec đi rồi, ý thức của ta vẫn chưa tiêu tán, hồn phách lơ lửng giữa hư không, chứng kiến tất cả.
Ta thấy phu quân Thẩm Nghiên đẩy cửa bước vào.
Hắn từng bước đi tới, ánh mắt rực lên vẻ hân hoan như kẻ vừa thoát khỏi xiềng xích.
"Nếu ngươi không phải nữ nhi của thừa tướng thì sao ta có thể vì ngươi mà vứt bỏ Uyển Nương?"
Những lời này, hắn nói như đang ân cần dỗ dành Tần Uyển Khanh.
Tần Uyển Khanh khẽ nghiêng đầu, nở nụ cười quyến rũ nhìn hắn:
"Thẩm lang, ta vốn là người có thù tất báo. Nếu chàng dám phụ ta một lần nữa thì ta tuyệt không tha cho chàng!"
Thẩm Nghiên gật đầu, vội vã tiến lên, ôm nàng vào lòng.
"Uyển Nương của ta lương thiện đến nhường này, từ nay về sau, ta tuyệt không dám phụ bạc nàng."
Cảnh tượng ấy, như nhát dao cắt sâu vào linh hồn ta.
Ngay lúc đó, cửa lớn bỗng mở tung.
Phụ thân ta dẫn theo một đội người xông vào, sắc mặt phẫn nộ tựa trời đông nổi giông.
Ta ngỡ rằng, phụ thân sẽ vì ta mà đòi lại công đạo.
Dẫu sao, ta cũng là nữ nhi duy nhất của ông, là cốt nhục mà ông yêu thương nhất đời.
Nhưng không ngờ, khi ánh mắt ông chạm phải gương mặt của Tần Uyển Khanh, trường kiếm trong tay bỗng rơi xuống đất.
Ông nhìn nàng, lệ tràn khóe mắt, như gặp lại cố nhân nơi hoàng tuyền.
Tần Uyển Khanh tựa như đã sớm dự liệu tất cả, nàng từ tốn tháo xuống ngọc bội bên hông, đưa thẳng cho phụ thân.
"Bờ sông Tần Hoài, tài tử giai nhân. Mẫu thân nói năm xưa, có một thư sinh thường đứng bên bờ sông, lặng lẽ ngắm nhìn nàng. Nhưng về sau, thư sinh ấy không còn xuất hiện nữa. Mẫu thân tuy đã gả đi, nhưng lòng vẫn vương vấn bóng hình thư sinh ấy, cuối cùng phiền muộn mà sinh bệnh, đến chec vẫn chưa yên lòng."
Lời nàng vừa dứt, phụ thân lập tức lặng người, ánh mắt lấp loé những cảm xúc phức tạp không nói thành lời.
Mà th.i thể lạnh lẽo của ta vẫn còn nằm nơi kia, còn chưa kịp đông cứng.
Trước mặt bao người, phụ thân ta lại đích thân nhận nàng làm nghĩa nữ, không chút do dự.
Thậm chí, để che giấu tất cả sự thật, phụ thân còn nói với mọi người rằng ta chec do khó sinh.
Hồn ta dù không cam lòng, nhưng vẫn không chịu rời đi.
Ta tận mắt nhìn phụ thân đưa nàng về phủ Thừa tướng, để nàng bước vào viện của ta, sống trong gian phòng vốn thuộc về ta, hưởng thụ tất cả những gì ta từng có.
Vì vậy, mẫu thân ta, người vốn đang bệnh nặng, sống sờ sờ mà uất ức đến chec khi hay biết sự thật.
Trong màn đêm lạnh lẽo, ta lắng nghe tiếng cười nói vui vẻ của bọn họ, rồi lại quay đầu nhìn mẫu thân đã hóa thành thi thể lạnh băng, lòng ngập tràn hận ý.
"Trời xanh chứng giám, ta – Trình Lệnh Nghi – thề với trời cao!"
"Nếu có thể sống lại một đời, ta nhất định... nhất định sẽ không tha cho bọn chúng!"
2
Trời cao dường như thật sự đã nghe được lời cầu nguyện của ta.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã quay về ngày Tần Uyển Khanh vừa mới đặt chân vào Thẩm phủ.
Không chỉ vậy...
Mẫu thân ngồi bên cạnh ta vẫn còn khỏe mạnh. Chỉ cần một ánh mắt trao nhau, ta liền hiểu, bà cũng được tái sinh.
Như kiếp trước, ta còn chưa kịp cùng mẫu thân nói đôi ba lời.
Quản gia trong phủ đã bước vào, trên tay cầm danh sách, hành lễ rồi cung kính nói:
"Tiểu thư, người và vật trong phủ đều đã sắp xếp ổn thỏa. Đây là danh sách nha hoàn và gã sai vặt mới tuyển, xin tiểu thư chọn vài người ưng ý để lưu lại."
Mẫu thân từ tốn đứng dậy, khóe môi điểm một nụ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn ta:
"Lệnh Nghi, phải chọn lựa thật tốt, biết không?"
Nhiều năm làm mẹ con, ta sao có thể không hiểu ý tứ của bà?
Đối mặt với kẻ thù, phải như dao sắc chặt đay rối, không thể để lại hậu hoạn.
Ta gật đầu, cố nén chua xót trong lòng, cùng mẫu thân bước ra sảnh chính.
Lần này, Tần Uyển Khanh đổi tên, chỉ tự xưng là Uyển Nương.
Đời trước, nàng từng đứng giữa đám nha hoàn, cố tình dùng nước thuốc che đi dung mạo thật.
Nhưng đồng thời, nàng cũng vô tình lộ ra bản thân biết bí phương tổ truyền, khiến ta và mẫu thân động lòng mà giữ nàng lại.
Lúc này, nàng vẫn giở trò cũ.
Quản gia cho từng người đến báo tên họ, cùng sở trường của mình.
Tần Uyển Khanh quỳ gối trước mặt ta, ngẩng khuôn mặt bình thường đến mức không ai cảnh giác lên, nhỏ nhẹ nói:
"Nô tỳ tên gọi Uyển Nương, nhà gặp phải kẻ trộm cướp, nay chỉ còn lại thân cô thế cô. Nô tỳ không có tài nghệ gì đáng kể, chỉ là tổ tiên là y nữ, có chút phương thuốc truyền lại.
Đặc biệt là trị chứng nữ tử hiếm muộn, nếu dùng phương thuốc này, không quá ba tháng nhất định sẽ có tin vui."
Nghe vậy, ta và mẫu thân nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai hiện lên một tia lạnh lẽo.
Kỳ thực, đời trước ta không phải không thể mang thai.
Mà là Thẩm Nghiên đã âm thầm hạ dược khiến ta không thể sinh con.
Thẩm Nghiên xuất thân hàn môn, dù làm rể thừa tướng nhưng lòng vẫn ôm oán hận, phải sống cúi đầu trước phụ mẫu ta.
Hắn muốn dương danh trước mặt Trình gia, khiến ta và mẫu thân mất hết thể diện.
Vì vậy, từ ngày thành thân, hắn ngày ngày cho người sắc thuốc bổ huyết dưỡng khí cho ta.
Mỗi ngày, bát thuốc ấy như bát máu lạnh, từng giọt hủy hoại thân thể ta.
Nhưng trong bát canh kia, Thẩm Nghiên lén bỏ thêm dược liệu tránh thai.
Ba năm thành thân, ngày nào ta cũng uống thứ thuốc độc đó, cơ thể vốn khỏe mạnh cũng dần bị tổn hại nghiêm trọng.
Khi lang trung được mời đến thăm khám, chỉ nói rằng thân thể ta quá gầy yếu, khó có thể mang thai và cần phải điều dưỡng dài lâu.
Thế gian này, từ trước đến nay luôn hà khắc với nữ tử.
Một người vợ không thể sinh con, dù nhà mẹ đẻ quyền thế lẫy lừng, nhưng trước cương thường luân lý, cuối cùng vẫn bị coi là khiếm khuyết.
Bụng không thể có thai, ở vị thế thê tử, tựa hồ ta luôn phải thấp hơn người khác ba phần.
Thẩm Nghiên dùng điều này để đè nặng tâm lý ta.
Hắn thậm chí còn giả vờ chính trực, nói rằng dẫu cả đời này ta không thể sinh con, hắn vẫn sẽ đối xử với ta như trước, không hề đổi thay.
Lời nói ấy khiến lòng ta cảm động, không chút nghi ngờ.
Ngay cả phụ mẫu ta cũng vì điều này mà đối với hắn ôn hòa, không còn nghiêm khắc như trước.
Ba năm trên quan trường, nhờ có thừa tướng nhạc phụ và sự hậu thuẫn của mẫu gia, Thẩm Nghiên thăng tiến như diều gặp gió.
Hiện tại, hắn đã trở thành người được bệ hạ trọng dụng, bên cạnh vạn người kính ngưỡng.
Còn về phần Tần Uyển Khanh, sau khi rơi xuống huyền nhai, nàng không chết.
Nàng thay tên đổi họ, hóa thành Uyển Nương, lặng lẽ đến kinh thành.
Sớm đã điều tra rõ về ta, nàng biết ta khao khát có một hài tử đến mức nào.
Vì vậy, nàng cố ý đem ra một phương thuốc tổ truyền, tuy có hiệu quả giúp mang thai nhưng lại gây tổn hại nghiêm trọng đến thân thể người sử dụng.
Lấy phương thuốc ấy làm lý do, nàng bước vào nhà ta, giành được cơ hội ở lại.
Đời trước, chính vì phương thuốc này mà ta lưu nàng bên cạnh, để nàng làm tỳ nữ thân cận nhất.
Nào ngờ, đó chính là mầm mống dẫn đến thảm họa sau này.
Đời trước, ta đối với nàng, không chỉ thân thiết như tỷ muội, mà thậm chí còn từng nghĩ rằng, sau khi sinh con, sẽ để phụ mẫu nhận nàng làm dưỡng nữ.
Ta muốn nàng được sống trong phú quý, từ nay không còn phải chịu khổ cực.
Nhưng kết quả lại ra sao?
Nàng đem tất cả đau khổ của mình đổ lên đầu ta.