KIÊU NỮ

Chương 4

7 Ta cụp mi, nhẹ giọng nói: "Con biết, nhưng con đã không còn đường lui." Thái hậu lấy tay che miệng, quay mặt đi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Ta vòng tay ôm lấy bà, nhẹ nhàng nói: "Mẫu hậu, người hãy đến chùa Hương Sơn an dưỡng. Ở đó chờ đợi, đợi đến khi mọi chuyện ổn thỏa rồi hãy quay về." Năm năm sau, ta trở lại kinh thành. Hoàng đế so với trước đây càng thêm hồ đồ, ngang ngược. Các trung thần lương tướng trong triều bị chèn ép đến mức tan tác. Chỉ còn mỗi Cố Lâm Sách, kẻ vì yêu thích cờ vây mà đồng khí tương cầu với Hoàng đế mà nay đã được phong làm Thị lang. Đúng như kiếp trước của ta. Lần đầu gặp lại nhau trên triều, hạ triều xong, Cố Lâm Sách nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lẽo, hắn ta âm trầm nói: "Ngươi đúng là khó giết." Năm năm nay, ta đã nhiều lần bị ám sát, tất cả đều nhờ hộ vệ của ngoại tổ phụ mà giữ được mạng. Những kẻ ám sát đó, không ít là tử sĩ do Hoàng đế phái đi, cũng không thiếu cao thủ giang hồ mà Cố Lâm Sách thuê mướn. May mắn thay, ta vẫn còn sống. Ánh mắt Cố Lâm Sách đầy sát ý, giọng nói lạnh băng: "Thẩm thị sẽ không mãi là chỗ dựa của ngươi. Ngươi vẫn chưa biết sao? Hoàng thượng sắp thu binh quyền rồi." Ta cười nhạt, hỏi lại: "Rồi sao nữa? Ngươi định cùng phụ thân ngươi trong ngoài phối hợp, mưu đồ cướp ngôi à?" Kiếp trước của ta không hề biết chuyện này, nhưng trong năm năm chu du, ta phát hiện Tây Nam vương âm thầm chiêu binh mãi mã, dã tâm bộc lộ rõ ràng. Cố Lâm Sách bề ngoài là chất tử, nhưng thực chất là con cờ của Tây Nam vương đặt trong kinh thành. Đến giờ ta mới hiểu, vì sao Cố Lâm Sách lại hăng hái cùng Hoàng đế bày mưu hãm hại gia tộc bên ngoại của ta đến vậy, lại vì sao năm đó hắn ta đối xử với ta luôn giả vờ tận tâm tận ý. Chỉ vì gia tộc phủ Quốc công ta toàn là danh tướng, ngay cả nữ quyến cũng có thể lên chiến trường giết giặc. Chỉ khi tiêu diệt toàn bộ phủ Quốc công, Tây Nam vương mới không còn trở ngại khi tạo phản. Mà chìa khóa để phá tan sự phòng thủ của phủ Quốc công, chính là ta – một vị Trưởng công chúa đầu óc ngu muội, chỉ biết đắm chìm trong tình yêu. Đáng tiếc, ta phải chết qua một lần, mới nhìn thấu những hiểm ác này. Ánh mắt Cố Lâm Sách khẽ lóe lên vẻ ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng: "Ngươi đã biết thì sao? Trước khi việc ấy thành công, ta sẽ tiễn ngươi xuống hoàng tuyền trước." Ta nhếch môi, đáp trả bằng ánh nhìn khinh thường: "Hy vọng ngươi có thể sống đến ngày đó." … Thỏ chết, chó săn bị làm thịt. Sau khi biên cương phía Tây Bắc yên ổn, Hoàng đế nghe theo lời Cố Lâm Sách xúi giục, bắt đầu nảy sinh ý định thu hồi binh quyền của phủ Quốc công. Nhưng ai nói rằng chỉ cần hắn có ý thu binh quyền thì nhất định sẽ thành công? *** Cuối thu, gió lạnh mang theo hơi buốt đến cắt da, dự báo một mùa đông khắc nghiệt sắp đến. Đầu tháng Mười, chiến sự ở Tây Bắc bùng nổ, triều đình một phen chấn động. Kẻ địch thế như chẻ tre, chỉ trong ba ngày đã công phá hai tòa thành. Hoàng đế giận tím mặt, ra lệnh cho Định Quốc công phải cố thủ. Mười ngày sau, Định Quốc công trọng thương, lại để mất thêm một thành, khiến triều đình rơi vào cảnh hoang mang cực độ. Hoàng đế phẫn nộ quát lớn: "Phái viện binh, ai có thể dẫn binh xuất chinh?" Đại điện lặng như tờ. Một hồi lâu, Cố Lâm Sách bước ra khỏi hàng, tâu rằng: "Khởi bẩm bệ hạ, thần cho rằng, Trưởng công chúa có thể đảm đương trọng trách này." "Trưởng công chúa từ nhỏ đã theo Định Quốc công học binh thư, lại từng lưu lại Tây Bắc nhiều tháng khi du hành, đối với địa thế Tây Bắc rõ như lòng bàn tay. Nếu nàng thống lĩnh binh mã, tất nhiên có thể giành lại thành trì cho Đại Tấn." Trong điện lập tức náo loạn. Nữ nhân dẫn binh đánh giặc, Đại Tấn không phải chưa từng có tiền lệ, nhưng năm năm qua, danh vọng của ta đã vượt xa Hoàng đế. Nếu lần này ta đoạt lại được thành trì, trong mắt dân chúng chỉ còn có trưởng công chúa, không còn Hoàng đế. Các triều thần kịch liệt phản đối. Chỉ thấy trong mắt Hoàng đế lóe lên sát ý, hắn cất giọng dõng dạc: "Chuẩn tấu." Ta cúi đầu tiếp chỉ, khóe môi lặng lẽ nở nụ cười lạnh. Tháng Mười Một, ta nhận ấn soái, lãnh binh xuất chinh, mang theo phần lớn binh lực của kinh thành. Đi được nửa đường, thánh chỉ từ kinh đô truyền tới, nói rằng quốc khố cạn kiệt, đại quân phải tự lo liệu lương thảo. Nếu không thể giành lại thành trì đúng hạn, Tướng quân chủ soái phải lấy đầu chịu tội. Rõ ràng là nhằm vào ta và phủ Quốc công. Phó tướng giận tím mặt, ta chỉ lặng lẽ lau sạch cung tên, không nói một lời. *** Trận chiến viện binh kéo dài gần một tháng, biên cương đón đợt lạnh giá nhất trong năm. Biểu ca đứng trong cơn gió lạnh, vừa run vừa nói với ta: "Qua năm mới, mọi chuyện sẽ ổn thôi." Khi ấy, chúng ta đang đứng trên tường thành, dưới chân là ánh đèn từ vạn nhà dân, xa xa là thành trì trống vắng đã bị kẻ địch chiếm giữ. 8 Đúng vậy, ta đã âm thầm tính toán suốt năm năm để phục thù, nhưng con đường ấy tuyệt đối không phải giẫm lên máu thịt của bách tính. Ngay từ trước khi dị tộc xâm lấn, dân trong thành đã được bí mật chuyển đi. Ta lặng lẽ quan sát doanh trại của địch, trong lòng thầm nghĩ: sắp rồi. Hoàng đế hẳn đã sắp sốt ruột, mà Cố Lâm Sách chắc chắn cũng không ngồi yên nổi nữa. Ngày 25 tháng Chạp, thánh chỉ của Hoàng đế truyền đến Tây Bắc, ra lệnh chúng ta phải giành lại tòa thành cuối cùng trước năm mới, nếu không sẽ bị xử theo quân pháp. Ý đồ muốn tiêu diệt phủ Quốc công gần như đã bày ra rõ ràng. Ta chẳng buồn để ý, thay vào đó một mình tiến vào doanh trại địch, đàm phán và định ký kết hiệp ước hòa bình. Tin tức này bị chặn lại tại Tây Bắc, không truyền về kinh thành. Nhưng từ kinh thành lại truyền tới tin dữ — Tây Nam vương tạo phản. Những năm qua, Cố Lâm Sách dùng lời dối trá để mê hoặc Hoàng đế, thâm nhập khắp nơi, tạo điều kiện cho Tây Nam vương xâm nhập không trở ngại. Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, quân Tây Nam đã áp sát Dương thành, nếu phá thêm một tòa thành nữa, sẽ có thể trực tiếp đe dọa kinh thành. Hoàng đế không còn tâm trí thu hồi binh quyền nữa, liên tiếp hạ ba đạo thánh chỉ, lệnh cho quân biên phòng hồi kinh cứu giá. Người trở về là ta và biểu ca. Dọc đường, chúng ta vừa trấn áp phản loạn, vừa tiến quân về kinh, cho đến khi đối mặt chính diện với quân Tây Nam vào đầu xuân. Khi ấy, người dẫn đầu quân Tây Nam là Cố Lâm Sách. Trước khi Tây Nam vương khởi binh, hắn ta lấy cớ "tìm kiếm kỳ phổ cho Hoàng đế", rời khỏi kinh thành an toàn và trở thành một trong những chủ soái của quân Tây Nam. Trước trận tiền, chúng ta đối mặt từ xa, ánh mắt hắn bùng lên thù hận pha lẫn dã tâm: "Tiêu Cẩm Lam, hôm nay chính là ngày ngươi phải chết!" Ta khẽ vuốt mũi tên trong tay, lạnh nhạt đáp: "Cố Lâm Sách, ngươi vẫn ngu xuẩn như vậy." Sắc mặt Cố Lâm Sách khẽ biến: "Ngươi còn chiêu trò gì? Chỉ dựa vào mấy ngàn người phía sau lưng ngươi mà chống lại ta sao?" Ta ngước nhìn trời: "Đừng vội, ta có một món quà lớn dành cho ngươi." Ánh mắt Cố Lâm Sách lóe lên vẻ hoảng loạn. Có lẽ những năm qua Cố Lâm Sách không giết được ta, đã khiến hắn ta nảy sinh sợ hãi. Ta vừa nói dứt lời, hắn ta lập tức ra lệnh tấn công, muốn nhanh chóng tiêu diệt ta. Nhưng đúng lúc ấy, mặt đất đột nhiên rung chuyển. Trong chớp mắt, phía xa hiện lên một biển đen kịt, từng đoàn kỵ binh được huấn luyện bài bản nhanh chóng áp sát. Cố Lâm Sách trừng lớn mắt: "Không thể nào! Quân đội Thẩm thị rõ ràng đều ở Tây Bắc, không thể nào…" Ta nhấc tay giương cung: "Ai nói với ngươi, Đại Tấn chỉ có mỗi quân đội Thẩm thị?" Kỵ binh Bắc cảnh, chủ soái của họ là bằng hữu chí cốt của phụ thân Giang Du, và ta đã sớm thiết lập quan hệ với họ từ hai năm trước. Sắc mặt Cố Lâm Sách tái mét. Ta kéo căng dây cung, cười lạnh: "Cố Lâm Sách, giờ đến lượt ta nói. Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!" Cố Lâm Sách chết dưới mũi tên của ta, đến khi quân địch rút lui, mắt hắn ta vẫn không chịu khép lại. Hắn ta chết mà vẫn không hiểu vì sao một người từng trung thành tuyệt đối với mình như ta lại có thể bừng tỉnh. Ta thúc ngựa vượt qua thân xác Cố Lâm Sách, dẫn theo thân binh của biểu ca quay trở về phủ Quốc công suốt ngày đêm. Ba ngày sau, Tây Nam vương bị tiêu diệt, cả nước ăn mừng. Ta đứng trong sân của phủ Quốc công, Hoàng đế phái Ngự Lâm quân phá cửa xông vào. Đại Tướng quân trịnh trọng nói: "Bệ hạ mời gia quyến của phủ Quốc công vào cung thưởng hoa." Thưởng hoa? Ta bật cười. Kiếp trước, trước khi phủ Quốc công bị vu oan, Hoàng đế cũng lấy lý do này để đưa toàn bộ người già, phụ nữ và trẻ con trong phủ vào cung. Điều này khiến dù ngoại tổ phụ và cữu cữu đều biết rõ là cái bẫy, nhưng vẫn không dám khinh suất. Họ chịu trói, nghĩ rằng như vậy Hoàng đế sẽ tha cho những người già cả và trẻ nhỏ. Nhưng kết cục, toàn bộ phủ Quốc công không ai được sống sót. Nhớ lại những mạng người vô tội, ánh mắt ta nhuộm một màu đỏ ngầu: "Tổ mẫu tuổi đã cao, nhớ quê, đã về quê an dưỡng rồi. Ta sẽ cùng đại Tướng quân quay về." Dẫn theo ngàn quân theo ta hồi kinh, ta thẳng tiến vào hoàng thành. Đại Tướng quân hoảng hốt hét lên: "Mang nhiều người thế này, Trưởng công chúa, ngài muốn tạo phản sao?!" Ta lấy thánh chỉ cứu giá ra: "Tướng quân nói gì vậy, ta là phụng chỉ cứu giá." Đại Tướng quân muốn đi mật báo, ta lập tức khống chế gã, cho người giương thánh chỉ, gõ trống rêu rao đọc nội dung bên trong. Bách tính nghe xong, đồng thanh khen ngợi không ngớt. Ngự Lâm quân ở ngoại thành thấy ta dẫn binh tiến vào, lập tức giương cung bắn tên, nhưng khi nghe nội dung thánh chỉ, bọn họ đành phải mở cổng thành cho qua. Không ai ngăn cản, ta tiến thẳng đến đại điện, Hoàng đế đang định bỏ trốn. Ta mỉm cười: "Bệ hạ định đi đâu?" Cùng với câu nói của ta, bên ngoài đại điện đã bị vây chặt, là biểu ca dẫn binh tới. Hoàng đế mặt tái nhợt, quát lớn: "Tiêu Cẩm Lam, ngươi dám mưu phản?!" Ta chậm rãi bước vào đại điện: "Bệ hạ quên rồi sao? Ta là phụng chỉ cứu giá, nhưng…" Ta đổi giọng: "Bệ hạ tại vị nhiều năm, không hề có công trạng, khiến dân oán than dậy trời. Nay ngài bỗng nhiên tỉnh ngộ, tự thấy bản thân bất tài vô đức, tự nguyện nhường ngôi cho Trưởng công chúa Tiêu Cẩm Lam." "Chiếu thư này, chắc không khó viết đâu nhỉ, bệ hạ?" Hoàng đế nghiến răng, mắt đỏ ngầu gầm lên: "Phản tặc! Ngươi đừng hòng! Dù chết, trẫm cũng không để ngươi danh chính ngôn thuận! Người đâu, giết ả cho trẫm!" Ngự Lâm quân bên cạnh hắn lập tức xông lên. Ta khẽ giơ tay, lập tức thuộc hạ áp giải Tiêu Tuyết Nhan vào đại điện. Hoàng đế giật mình kinh hãi: "Dừng tay!" Ta cười nhạt: "Bệ hạ đúng là tình sâu nghĩa nặng. Vậy thế này đi, ngài hạ chiếu thư, ta sẽ tha mạng cho Tiêu Tuyết Nhan." Tiêu Tuyết Nhan bật khóc nức nở, hét lên: "Hoàng đế ca ca, cứu muội…" Hoàng đế lộ vẻ giằng xé dữ dội. Hồi lâu sau, hắn cắn răng, mắt đầy đau đớn: "Tuyết Nhi, trẫm sẽ an táng muội thật chu đáo, truy phong muội làm hoàng hậu. Kiếp sau, trẫm nhất định đối xử tốt với muội." Tiêu Tuyết Nhan mở lớn đôi mắt, kinh hoàng lắp bắp: "Không! Hoàng đế ca ca, đừng! Đừng giết muội! Cứu…" Tiếng kêu cứu ngắt quãng. Hoàng đế đã tự tay bắn một mũi tên, máu tươi bắn lên áo ta, nở thành một đóa hoa sen đỏ thẫm. Ta đưa tay chạm nhẹ, máu vẫn còn nóng. Ta thì thào: "Đúng là một đế vương vô tình." Hoàng đế mắt đỏ ngầu, hét lên: "Bây giờ, ngươi còn gì để uy hiếp trẫm nữa?" Ta giả vờ suy nghĩ: "Để ta nghĩ xem, có lẽ… là mạng của bệ hạ." "Ngươi muốn giết trẫm? Ha ha ha! Giết trẫm, ngươi mãi mãi là phản thần tặc tử, ngươi dám sao?" Hoàng đế cười lớn, như thể cười nhạo ta. Nhưng hắn vẫn chưa hiểu rõ ta. Ta lạnh lùng hạ lệnh, giết sạch Ngự Lâm quân bên cạnh hắn. Sau đó, ta cầm kiếm, một nhát đâm thẳng vào bụng hắn. Hoàng đế trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi: "Ngươi… ngươi thật sự dám…" Ta nhìn thẳng vào đôi mắt đang dần mờ đi của hắn: "Ta đã nói rồi, ta muốn tất cả các ngươi xuống địa ngục!" "Nhưng bệ hạ không cần phải chết vội. Cố Lâm Sách và Tiêu Tuyết Nhan đã đoàn tụ dưới kia rồi, bệ hạ xuống đó sẽ chật chội lắm." "Ngài cứ sống, sống để mở mắt mà nhìn thấy Đại Tấn phồn vinh thịnh thế." Chiếu thư thoái vị vẫn phải được hạ, là ta buộc hắn phải viết. Hoàng đế không chịu đóng ngọc tỷ, ta chặt hai ngón tay của hắn, hắn mới chịu khuất phục. Ngày ta đăng cơ, bầu trời âm u suốt nửa tháng đột nhiên trong xanh, không gợn mây. Ta bước lên cao đài, phóng tầm mắt nhìn giang sơn mà Quốc công phủ đã bảo vệ qua nhiều thế hệ. Ở phía xa, ánh sáng mặt trời chiếu rọi, báo hiệu khởi đầu của một thời đại thịnh trị. 【Toàn văn hoàn】 (Câu chuyện này kết thúc.)