HOA HẢO NGUYỆT VIÊN
Chương 6
19
Cố Hựu Phàm dự định bỏ tiền túi ra để mở một trường học ở Lăng Thành.
Chàng nói rằng trường học ở nước Hoa quá ít, đặc biệt là những trường nhận nữ tử lại càng hiếm hoi. Nhưng dù là con trai hay con gái, ai cũng nên được đọc sách học chữ.
"Thế hệ sau của chúng ta, ít nhất cũng phải hiểu được cuộc đời của mình, sống vì điều gì."
Chàng nhờ ta đến gặp Thẩm Ánh Đường, thuyết phục nàng ấy đến trường dạy học.
Thật ra chuyện này chàng hoàn toàn có thể tự đi.
Ta biết chàng làm như vậy là để giữ gìn danh tiếng cho cả ta và Thẩm Ánh Đường.
Nhà của Thẩm Ánh Đường nằm trong một con hẻm nhỏ ở phía nam thành phố. Ta men theo con đường lát đá xanh đi đến cuối hẻm, gõ cửa viện.
Cánh cửa mở ra, Thẩm Ánh Đường nhìn thấy ta thì có vẻ hơi bất ngờ.
"Cố thái thái, sao cô lại đến đây?"
Ta mỉm cười nhạt: "Tiện đường đi ngang qua, nên ghé vào thăm mọi người. Ta có thể vào trong ngồi một chút không?"
"À... tất nhiên rồi."
Nói rồi, nàng ấy vội nghiêng người nhường lối.
Vừa đi vào, ta vừa quan sát xung quanh. Viện củaThẩm gia khá cũ kỹ, nhưng được dọn dẹp rất gọn gàng.
Thẩm Ánh Đường dẫn ta vào phòng, lại pha cho ta một tách trà nóng.
"Uống chút trà nóng cho ấm bụng."
Thẩm Ánh Đường kể với ta rằng, sau ca phẫu thuật, cha Thẩm hồi phục rất tốt, vài ngày sau đó là ông lão có thể xuất viện về nhà.
Giờ nàng ấy không còn làm ở vũ trường nữa, mà tìm được một công việc lặt vặt ở tòa soạn báo.
"Trước đây đi làm ở đó cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi. Nếu để cha ta biết chuyện này, chắc ông ấy sẽ tức đến chết mất. Chỉ là công việc bây giờ lương thấp hơn nhiều, tiền nợ cô, có lẽ ta sẽ phải trả lâu hơn một chút."
"Không sao cả, cô cứ từ từ trả là được."
Ta cúi đầu nhấp một ngụm trà, lần lượt kể cho nàng ấy nghe những chuyện đã xảy ra dạo gần đây.
Nghe xong, nàng ấy đột nhiên đứng dậy, quỳ thẳng xuống trước mặt ta.
"Thẩm tiểu thư, cô làm gì vậy?"
Ta giật mình, vội cúi xuống đỡ nàng ấy dậy, nhưng nàng ấy lại không hề nhúc nhích.
"Dù thế nào đi nữa, rốt cuộc vẫn là chúng ta có lỗi với cô..."
Làm gì có ai có lỗi với ai?
Ta cũng có lòng kiêu hãnh và tự trọng của mình. Nếu có sự lựa chọn khác, ai lại muốn làm một oán phụ nơi khuê phòng chứ?
"Cố Hựu Phàm dự định mở một trường học ở Lăng Thành, muốn mời cô làm giáo viên. Chàng ấy nói rằng, con người cần được đọc sách học chữ, như vậy sau này mới có thể tự chọn con đường cho mình. Ta không biết con đường chàng ấy chọn có đi được đến đích hay không, nhưng ta hy vọng thế gian này sẽ có ít đi những người giống như ta, bị cha mẹ sắp đặt cả đời."
Ta nhìn thẳng vào nàng ấy: "Thẩm tiểu thư, cô có sẵn lòng giúp ta thực hiện tâm nguyện này không?"
Nàng ấy cũng ngẩng đầu nhìn ta.
Đôi mắt đẹp ấy ánh lên giọt nước mắt lấp lánh, nhưng khi cười lại rạng rỡ vô cùng.
Cũng... đẹp đẽ vô cùng.
Bên ngoài, một tia nắng yếu ớt xuyên qua tầng mây dày.
Băng tuyết rồi cũng sẽ tan chảy, có lẽ không bao lâu nữa, mùa xuân ấm áp sẽ đến.
20
Giờ đây nhớ lại, quãng thời gian ấy giống như một giấc mộng đẹp.
Mọi chuyện đều đang diễn ra theo quỹ đạo lý tưởng của chúng ta. Nó quá đẹp, quá hoàn hảo, đến mức ta ngỡ rằng tất cả chúng ta đều sẽ có một tương lai hạnh phúc viên mãn.
Nhưng ông trời lại trêu đùa chúng ta một vố đau đớn nhất.
Thẩm Ánh Đường chết rồi.
Không một dấu hiệu báo trước, nàng ấy qua đời trong một đêm lạnh giá, ngay trước thềm mùa xuân sắp đến.
Nàng ấy rơi từ cửa sổ tầng bảy của một phòng khách sạn ở khách sạn Đông Phương, máu đỏ chảy loang lổ khắp mặt đất.
Cục cảnh sát nói đây là một tai nạn, sẽ không lập án điều tra.
Chúng ta âm thầm nhờ người dò hỏi, chỉ biết rằng khách sạn đã bồi thường một khoản tiền an táng lớn cho gia đình Thẩm Ánh Đường, yêu cầu họ giữ im lặng. Hai bên đều không muốn làm lớn chuyện, thế là mọi thứ rơi vào quên lãng.
Cố Hựu Phàm không tin, đôi mắt chàng đỏ rực: "Ánh Đường tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ đến khách sạn Đông Phương! Thẩm lão tiên sinh cũng không phải loại người tham tiền. Bên trong nhất định có điều khuất tất, ta phải điều tra rõ ràng!"
Nói rồi, chàng bật dậy định lao ra ngoài.
Ta vội vàng kéo chàng lại: "Cố Hựu Phàm, huynh bình tĩnh một chút!"
"Muội bảo ta phải bình tĩnh thế nào đây!"
Chàng quay lại gào lên với ta một câu, nhưng vừa dứt lời, nước mắt đã lặng lẽ tuôn rơi.
Lần đầu tiên, chàng mất kiểm soát trước mặt ta.
Ta mở miệng, giọng nói cũng nghẹn ngào: "Ta biết huynh rất đau lòng, nhưng tức giận không thể giải quyết được gì. Bây giờ huynh ra ngoài với bộ dạng này cũng không làm được gì cả. Để ta đi hỏi thăm Thẩm gia một chút."
Gió lạnh thấu xương, như cắt thẳng vào lòng người.
Ta lấy chiếc áo khoác trên giá mặc vào người, rồi quay lại, siết chặt tay Cố Hựu Phàm: "Huynh cứ ở nhà chờ ta, đợi ta về rồi chúng ta sẽ tính tiếp, được không?"
21
Khi đến nhà Thẩm Ánh Đường, ta mới biết, không chỉ nàng ấy chết, mà cả cha nàng ấy cũng đã chết rồi.
Người lo hậu sự cho hai cha con họ là thúc thúc và thẩm thẩm của nàng ấy.
Trong linh đường, Nhị thẩm Thẩm gia khóc lóc thảm thiết.
Bên ngoài linh đường, Nhị thúc Thẩm gia, gầy gò tiều tụy, vẻ mặt mệt mỏi, tay cầm một ống điếu, thỉnh thoảng lại rít một hơi.
Ta khéo léo dò hỏi một phen.
Nhưng họ một mực khẳng định, Thẩm Ánh Đường chết là do tai nạn.
Còn cha Thẩm, vì nhận tin nữ nhi chết thảm, quá sốc mà nghẹn thở, tức giận đến chết.
Xem ra, ở đây sẽ không hỏi thăm được gì.
Ta nhìn lên bầu trời, quyết định đi một chuyến đến khách sạn Đông Phương.
Lúc đi ngang qua đầu hẻm, ta nghe hai người phụ nữ đi ngang qua vừa đi vừa thở dài: "Nhị thúc Thẩm gia đúng là nhẫn tâm thật. Dù gì cũng là cháu gái ruột của mình mà... tặc tặc tặc..."
Lão nhị Thẩm gia?
Cháu gái ruột?
Chẳng lẽ họ đang nói về Thẩm Ánh Đường sao?
Ta lập tức quay lại, đuổi theo hai người phụ nữ đó: "Hai thím ơi, xin hãy dừng bước..."
22
Ta tốn hai đồng bạc, từ miệng hai người phụ nữ đó biết được chân tướng sự việc.
Nhị thúc của Thẩm Ánh Đường là một tên lưu manh già đời, ăn chơi cờ bạc không thiếu thứ gì. Phụ thân của Thẩm Ánh Đường quá mềm lòng, bao năm qua đã không ít lần đứng ra thu dọn hậu quả cho đệ đệ mình.
Vài ngày trước, lão nhị Thẩm gia thua một khoản tiền lớn trong sòng bạc, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lại nhắm vào chính Thẩm Ánh Đường.
Thời gian Thẩm Ánh Đường hát ở vũ trường vốn không dài, nhưng người thèm muốn nàng ấy lại không ít.
Mà chủ nợ của chú hai Thẩm gia, lại chính là một trong số đó.
Sau khi cân nhắc, hắn quyết định nhân lúc Thẩm Ánh Đường không để ý, bắt cóc chính người đại ca ruột mới xuất viện của mình, rồi lấy đó để uy hiếp Thẩm Ánh Đường phải đi tiếp đãi chủ nợ của hắn.
"Nha đầu Ánh Đường à, cháu không thể thấy chết mà không cứu Nhị thúc ruột của mình được!"
Tên chủ nợ đó nói rõ ràng, chỉ cần Thẩm Ánh Đường chịu theo hắn, món nợ của Thẩm lão nhị sẽ lập tức xóa sạch.
Cố Hựu Phàm run lên, giọng khàn đặc hỏi ta: "Thẩm lão nhị nợ bao nhiêu?"
"Ba thỏi vàng."
"Ba thỏi vàng?"
Chàng lặp lại lời ta một lần, trong giọng nói có một nỗi đau không sao diễn tả được.
Ta không dám nhìn chàng, chỉ cúi đầu nhỏ giọng đáp: "Đúng vậy."
Cố Hựu Phàm ngước nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, nhìn một lúc, rồi bỗng nhiên bật cười.
"Ha... ha ha... ha ha ha..."
"Cố Hựu Phàm..."
Nụ cười ấy vô cùng thê lương. Chàng cười, nhưng nước mắt lại lặng lẽ chảy dài trên gương mặt của chàng: "Ba thỏi vàng... Chỉ vì chút tiền ấy, tên súc sinh đó đã bán Ánh Đường đi..."
"Tại sao? Tại sao... chỉ còn một chút nữa thôi, chúng ta đã có thể ở bên nhau rồi..."
Ta lặng lẽ lau nước mắt, ôm lấy vai chàng: "Huynh nghe ta nói, chuyện này không hề đơn giản như vậy..."
Nếu chỉ là nợ nần, Thẩm Ánh Đường hoàn toàn có thể tìm chúng ta giúp đỡ.
Rốt cuộc tại sao nàng ấy lại lựa chọn cái chết?