HOA HẢO NGUYỆT VIÊN
Chương 5
16
Ta không ngờ được rằng, Cố Hựu Phàm lại không đồng ý để Thẩm Ánh Đường vào cửa.
Chàng nói muốn nói chuyện riêng với ta, nên Cố phu nhân bèn quay về trước.
Cơn mưa mùa thu mảnh như sợi tơ, khi Cố Hựu Phàm đến không mang ô. Đôi mắt sắc lạnh thường ngày thấm chút hơi nước, lại trông dịu dàng hơn ba phần.
Ta xoay người lấy một chiếc khăn khô đưa cho chàng.
“Lau nước mưa trước đi, kẻo nhiễm khí lạnh vào sẽ bị cảm lạnh.”
Chàng không nhận lấy, chỉ dứt khoát nói: “Lâm Trĩ Ngư, ta sẽ không nạp Ánh Đường làm thiếp.”
Ta hơi hoảng hốt, cúi gằm mặt xuống, bàn tay đang cầm khăn cũng buông thõng hai bên.
Lẽ ra ta nên sớm nghĩ đến điều này.
Cố Hựu Phàm yêu nàng ấy như vậy, làm sao có thể để nàng ấy làm thiếp được?
E rằng, danh phận Cố thái thái trên danh nghĩa này của ta cũng sắp đến hồi kết rồi.
Trong phòng tĩnh lặng đến đáng sợ.
Ta hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói với chàng: “Hôm trước, ta thả hai con cá vàng trong bể ra nuôi trong ao, chưa đến ba ngày, chúng đã chết rồi.”
“Cái gì?” Cố Hựu Phàm khựng lại, trầm ngâm chốc lát rồi thở dài: “Lâm Trĩ Ngư, nàng đang lo ta sẽ bỏ nàng sao?”
“Phải.”
Ta cắn môi, không dám nhìn chàng.
Chàng lại bật cười, mà ta không hiểu ý nghĩa của tiếng cười ấy.
Hồi lâu, chàng khẽ nói: “Cá vàng đã ở lâu trong bể nước sạch, sẽ không thích ứng được với môi trường ngoài ao. Nhưng Lâm Trĩ Ngư, nàng không giống chúng, khả năng sinh tồn của con người mạnh hơn những loài động vật khác rất nhiều.”
Ta khẽ bĩu môi, chẳng mấy để tâm.
Nói nhiều như vậy, chẳng phải cũng chỉ để dễ dàng bỏ ta thôi sao?
Cố Hựu Phàm lấy chiếc khăn từ tay ta, lau tóc: “Lòng người quá nhỏ, không thể cùng lúc chứa hai người được. Nếu ta nạp Ánh Đường, thì cả nàng và nàng ấy đều sẽ bị tổn thương.”
Ta hơi bối rối.
Im lặng một lúc, ta mới rụt rè thăm dò hỏi: “Chàng không bỏ ta nữa sao?”
Chàng lắc đầu với ta.
Ta vừa định thở phào nhẹ nhõm, nhưng chợt nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng.
“Nhưng chàng làm như vậy, Thẩm tiểu thư mà biết thì sẽ đau lòng lắm phải không?”
“Sẽ không.”
Chàng nói chắc nịch như đinh đóng cột: “Nàng ấy hiểu ta, hiểu rằng trong lòng ta, từ đầu đến cuối chỉ có mình nàng ấy.”
Mưa đã ngớt, giọng nói của chàng tan vào trong gió: “Lâm Trĩ Ngư, nàng phải dũng cảm lên, học cách bước ra khỏi cái viện này, đi nhìn ngắm thế giới ngoài kia.”
Một nỗi xót xa dâng lên trong lòng.
Ta nghĩ, mình càng lúc càng ngưỡng mộ Thẩm Ánh Đường rồi.
17
Bệnh của Cố lão gia mãi không thuyên giảm, sau khi vào đông, ông thậm chí còn khó mà xuống giường. Thầy thuốc đến khám mấy lần, dặn dò riêng Cố phu nhân phải chuẩn bị sẵn tâm lý.
Có lẽ chính ông cũng hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình, bèn gọi Cố Hựu Phàm đến bên để dặn dò một phen.
Không ai biết hai cha con họ đã nói gì với nhau.
Nhưng kể từ ngày đó, Cố Hựu Phàm đột nhiên lại thỏa hiệp.
Chàng ngoan ngoãn tiếp quản việc kinh doanh của gia đình.
Tháng đầu tiên, đèn trong thư phòng của Chàng hầu như không bao giờ tắt, cả người cũng gầy rộc đi trông thấy.
Ta sợ đêm chàng thấy đói, nên luôn chuẩn bị chút đồ ăn khuya cho chàng.
Quan hệ giữa chúng ta có chút thay đổi. Cố Hựu Phàm hứa với ta rằng, chàng sẽ yêu thương ta như muội muội ruột, chỉ cần chàng còn ở đây, Cố gia sẽ luôn có chỗ cho ta.
Ban đầu ta nghi ngờ đề nghị ấy: “Như vậy có ổn không? Còn Thẩm tiểu thư thì sao?”
Cố Hựu Phàm nói chàng sẽ không đuổi ta đi, ta bèn tin chàng. Nhưng cứ kéo dài mãi thế này, có phải quá bất công với Thẩm Ánh Đường không?
Chàng vỗ vai ta: “Trĩ Ngư, nàng có thể nghĩ cho Ánh Đường như vậy, ta rất cảm kích. Nàng yên tâm, ta sẽ giải thích rõ ràng với nàng ấy.”
Cố Hựu Phàm nói, trên đời này, nhiều chuyện không chỉ có một cách giải quyết.
“Chẳng hạn như việc chàng quyết định tiếp quản Cố gia, nhưng điều đó không có nghĩa là ta từ bỏ lý tưởng của mình. Nếu cứ mãi chống đối, kết cục chỉ có thể là cả hai bên cùng tổn thương. Thay vì như thế, tại sao ta không thử tìm một con đường khác chứ?”
Tìm một con đường khác?
Nghi hoặc trong lòng ta không những không giảm mà còn tăng lên.
Dưới ánh đèn leo lét, trong đôi mắt chàng lấp lánh ánh sáng rực rỡ: “Chính phủ Hoa Bắc đã chính thức tuyên chiến với nước Kỳ. Một khi chiến sự nổ ra, các loại vật tư sẽ trở nên khan hiếm. Đến lúc đó, thuyền buôn của Cố gia sẽ có tác dụng lớn.”
Lý tưởng của Cố Hựu Phàm, hay đúng hơn là lý tưởng của những thanh niên yêu nước trên khắp đất nước, chính là hy vọng quê hương mình có thể tốt đẹp hơn, mạnh mẽ hơn. Họ mong rằng đồng bào của mình không còn phải chịu cảnh chiến tranh và bóc lột.
Cứu nước không chỉ có một con đường.
Viết văn là để cứu nước, giữ vững nền công nghiệp dân tộc cũng là để cứu nước.
Trước sự thay đổi của Cố Hựu Phàm, Cố lão gia và Cố phu nhân cảm thấy vô cùng mãn nguyện, họ cho rằng cuối cùng chàng cũng đã từ bỏ những lý tưởng ngây thơ của mình.
Nhưng ta biết, đó không phải là từ bỏ.
Chàng chỉ là…
Chọn cách tiếp tục tiến về phía trước theo một con đường khác.
18
Vào tháng Chạp, Cố lão gia qua đời.
Sau khi lo xong hậu sự của Cố lão gia, Cố Hựu Phàm nói với Cố phu nhân rằng chàng muốn nhận ta làm nghĩa muội.
Cố phu nhân trông có vẻ mệt mỏi.
Bà nghe Cố Hựu Phàm nói xong, quay sang hỏi ta: “Trĩ Ngư, chuyện này con nghĩ thế nào?”
Ta suy nghĩ một lúc, rồi kính cẩn đáp: “Có được một người ca ca tài giỏi như vậy là phúc phận của Trĩ Ngư.”
Những lời này không phải là giả dối, ta thật sự đã nghĩ thông suốt rồi.
Thay vì cố chấp bám víu lấy Cố Hựu Phàm, trở thành một thê tử khiến chàng căm hận, chi bằng chủ động lùi lại một bước, trở thành một muội muội khiến chàng thấy áy náy.
Từ nay về sau, chỉ cần sự áy náy ấy vẫn còn, thì ta sẽ có thể tiếp tục sống dưới sự bảo hộ của Cố gia.
Cố phu nhân thấy ta không có ý kiến gì, bèn thở dài.
Ánh mắt bà dừng lại trên người Cố Hựu Phàm, bất đắc dĩ nói: “Thôi thôi, con cái đều là oan gia cả, con muốn làm gì thì tùy. Nhưng có một điều, bây giờ cha con vừa mất, theo quy tắc Cố gia, con phải chịu tang ba năm.”
Cố Hựu Phàm không chút do dự mà đồng ý.
So với cả đời, ba năm ngắn ngủi này có đáng là gì đâu.
Ra khỏi sân viện của Cố phu nhân, Cố Hựu Phàm như bớt được gánh nặng cười nói:
“Trĩ Ngư, hôm nay cảm ơn muội.”
Bàn tay buông thõng bên người ta siết chặt lại thành nắm đấm, giọng điềm tĩnh: “Ta chỉ làm điều mà mình cho là đúng, ca ca.”
Dù sao, hai người hạnh phúc, vẫn tốt hơn là ba người cùng đau khổ.
Một bông tuyết rơi xuống từ bầu trời, ta không kìm được mà đưa tay đón lấy sắc trắng thuần khiết ấy.
Tuyết rơi rồi.
Sang năm, mọi thứ sẽ tốt lên thôi…